Phượng Tố Thiên vẫn luôn nghĩ rằng Liễu Long Đình đã gài bẫy tôi, trong những ngày mà tôi mất tích, anh ta quy tất cả ân oán của bản thân lên người Liễu Long Đình, mà lúc này khi Liễu Long Đình nghe thấy Phượng Tố Thiên mắng anh ấy cũng không có động tĩnh gì, nghe thấy cũng như không nghe thấy gì, mặc kệ Phượng Tố Thiên muốn sao thì vậy.
Bây giờ Liễu Long Đình không dễ dàng gì đồng ý với tôi xuất hiện, chỉ cần anh ấy đồng ý giúp tôi cùng giải quyết Bàn Cổ Oán Linh thì anh ấy nói bất kỳ điều gì cũng được, cho nên trong lúc Phượng Tố Thiên vẫn còn đang trách móc Liễu Long Đình, tôi gọi Phượng Tố Thiên một câu: “Phượng Hoàng.”
Bình thường tôi thường hay gọi là Tố Thiên hoặc là Phượng Hoàng con, bây giờ tôi thậm chí biệt danh hay tên gọi của anh ta đều không dùng để gọi, Phượng Tố Thiên có vẻ có chút tức giận khi thấy tôi như vậy, vì vậy có chút tủi thân, nói với tôi: “Hi nhi, tại sao ngài vẫn như vậy, lúc này rồi ngài vẫn còn bảo vệ Liễu Long Đình, ngài rốt cuộc bị anh ta gài bẫy gì rồi?”
“Vậy tôi không cầu xin anh ấy hay sao, hay tôi còn có thể cầu anh sao? Xin anh có thể khiến Tam giới này tốt hơn được không?”
Lúc tôi nói với Phượng Tố Thiên điều này trong lời nói cũng có chút nghiêm trọng rồi, nhưng mà nếu như không nói lời nghiêm trọng thì Phượng Tố Thiên lần tiếp vẫn sẽ phạm sai lầm như vậy, trên thế giới này không ai có thể giúp tôi, ngoại trừ Liễu Long Đình.
Sau khi tôi nói xong những lời đó, Phượng Tố Thiên bị lời tôi nói làm cho thần sắc sững sờ một chút, ngay lập tức không nói nên lời, biết mình đuối lý, im lặng một lát, sau đó ngẩng đầu lên nhìn tôi và nói: “Nhưng…”
“Không có gì là không thể, chúng ta phải quay về trước thương lượng xem nên làm như thế nào.” Tôi nói xong, tôi điều khiển thần liễn, bay về hướng Liễu gia.
Trên đường chúng tôi bay về Liễu gia, lần này chúng tôi rời đi hơn một tháng, vốn dĩ toàn bộ núi Trường Bạch rất náo nhiệt, hiện tại thì im lặng khủng khiếp.
Khi chúng tôi trở về đến Liễu gia, bởi vì Hư đã đi rồi nên toàn bộ Liễu gia không còn một người nào, vô cùng yên tĩnh.
Trong hơn một tháng này, tôi không trải qua những chuyện đã xảy ra ở nhân gian, nhưng nhìn bộ dạng thê thảm của núi Trường Bạch chỉ sợ rằng nhân gian cũng không tốt hơn nơi này bao nhiêu.
Bây giờ ba người chúng tôi về đến Liễu gia, trước tiên dọn dẹp vệ sinh đại khái một chút, sau đó ngồi lại với nhau, tôi hỏi Phượng Tố Thiên U Quân và Bàn Cổ Oán Linh bây giờ đang ở đâu?
Phương Tố Thiên vẫn luôn luôn ở trong Tam giới này, mọi chuyện cũng biết nhiều hơn tôi và Liễu Long Đình, mặc dù sự tủi thân vừa nãy của Phượng Tố Thiên vẫn chưa hết, nhưng thấy tôi hỏi anh ta, cũng trả lời tôi một cách trung thực, nói: “U Quân bây giờ đã từ thiên đình xuống rồi, đang ở nhân gian này.
Còn Bàn Cổ Oán Linh, hắn ta từ trước đến giờ chưa từng xuất hiện, cũng không ai biết hắn đang ở đâu.”
Điều này quá là lợi hại rồi, toàn bộ Tam giới cảm thấy long trời lở đất, không một ai nhìn thấy hình bóng của Bàn Cổ Oán Linh, mà tất cả những chuyện này toàn bộ đều do U Quân vận hành.
Nghĩ đến việc U Quân trước đây tạo phản đến Phù Kinh Dương bên này, anh ta nói với tôi là muốn vì tôi làm gì đó, mà bây giờ tất cả những chuyện phát sinh ra, chính là hắn ta muốn vì tôi mà làm những chuyện này sao? Sớm biết như bây giờ, từ đầu thực sự nên giết chết hắn ta!
Vì vậy, bây giờ chúng tôi vẫn không biết tung tích của Bàn Cổ Oán Linh, cho nên tôi nói với Liễu Long Đình, trước tiên bây giờ chúng ta đi tìm Thần linh của nhân gian đã, để bọn họ nhận được pháp thuật, trước tiên để cho nhân giới hòa bình rồi lại nói.
Liễu Long Đình lúc này cũng là miễn cưỡng không cam lòng đồng ý với tôi, bây giờ tôi nói cái gì, anh ấy cũng không suy nghĩ chút nào, luôn gật đầu và nghe theo tôi, thậm chí tôi đối với phán đoán của bản thân mình cũng không phải là không có tự tin như vậy.
Vốn muốn khiến Liễu Long Đình cho tôi ý kiến gì đó, nhưng nhìn bộ dạng này Liễu Long Đình, trong lòng tôi vừa tức giận vừa bất lực, cũng lười không thèm hỏi anh ấy, dù sao thời gian đó cho dù như thế nào đều là do anh ấy kết thúc.
Vì không thể tìm thấy Bàn Cổ Oán Linh, vậy nên chúng tôi đến nhân gian tìm Ôn Thần tóm lại là rất dễ dàng.
Ôn Thần trong thiên đình này, tổng cộng có năm vị, phân biệt là Ôn Xuân Trương Bác Nguyên, Ôn Hạ Lưu Đạt Nguyên, Ôn Thu Triệu Minh Công, Ôn Đông Chung Quy Sĩ, quản lý chung lịch sử của bệnh dịch của Lam Hoa, bọn họ đều truyền nhau nói rằng đó đều là ác thần gieo rắc dịch bệnh.
Chúng tôi lần này lúc đi tìm bọn họ, là Phượng Tố Thiên dẫn tôi và Liễu Long Đình cùng đi, hơn nữa từ Phượng Tố Thiên được biết rằng, bây giờ năm vị Ôn Thần, đều bị U Quân kiểm soát, chúng tôi nếu như muốn thu phục một trong những vị Ôn Thần, vậy nhất định cũng có thể thu hút U Quân đến.
Bây giờ Bàn Cổ Oán Linh đã có pháp lực đáng kinh ngạc, nhưng hắn ta vẫn chưa hoàn thành việc hấp thụ tiêu thụ xong bốn sợi tinh khí của Bàn Cổ đại thần để lại, vẫn không thể biến hóa khôn lường thành thực thể thân xác, vì vậy cho dù là có pháp lực lớn mạnh, cũng không thể làm tổn thương người khác.
U Quân chính là có bảo kiếm đắc lực của hắn ta, pháp lực của U Quân nếu như nói là không có gì đáng ngạc nhiên nhưng cũng rất hùng hậu, vì vậy khi Phượng Tố Thiên đi trên đường đã nhắc nhở chúng tôi phải hết sức cẩn thận.
Trước tiên chúng tôi đã tìm thấy Ôn Thu Triệu Minh Công, vốn dĩ mỗi mùa đều do một Ôn Thần cai quản, bây giờ thiên hạ hỗn loạn, năm vị Ôn Thần ra đi nhân gian sẽ gặp tai họa lớn khó tránh khỏi.
Mà lúc chúng tôi tìm thấy Triệu Minh Công này, hắn ta đang trực tiếp ngồi bắt chéo chân trong những đám mây, mặc áo choàng trắng, râu bay phấp phới, tiên khí thuần chất; nhưng cho dù bộ dạng hắn ta lúc này xem ra có nhiêu dáng vẻ tiên gia, nhưng bình lửa pháp trong tay hắn ta, thẩm thấu không ngừng nhả ra khí đen.
Khí đen này giống hệt như thác nước, bay thẳng xuống nhân gian, tràn ngập cả một vùng rộng lớn.
Liễu Long Đình thấy chúng tôi đã tìm thấy Triệu Minh Công, anh ấy đã bay thẳng từ trên người Phượng Tố Thiên lên, lơ lửng phía trên chúng tôi để cho tôi và Phượng Tố Thiên hộ pháp.
Mà tôi thấy Liễu Long Đình có vẻ muốn để chuyện này cho tôi xử lý, vì vậy tôi cưỡi phượng hoàng, bay thẳng về phía Triệu Minh Công, lớn tiếng gọi hắn ta một tiếng: “Triệu Minh Công!”
Triệu Minh Công nghe thấy tiếng quát của tôi, đôi mắt vốn dĩ đang nhắm nghiền liền mở ra, nhìn thấy là tôi, hắn vội vàng duỗi chân đứng dậy, lớn tiếng quát lên với tôi: “Hi Hoàng!” Hơn nữa hắn cũng rất nhanh chóng dừng bình lửa dịch bệnh lan tràn trong tay hắn ta lại.
“Mấy anh em chúng tôi, tất cả đều bị U Quân thúc ép, hôm nay Lạc đế đã bị giam lòng ở thiên đình, cũng đã mời Hi Hoàng đến cứu anh em của chúng tôi và Lạc đế, đừng để chúng tôi bị giam lỏng ở chỗ U Quân, làm hại bách tính ở nhân gian!”
Nghe những lời của Triệu Minh Công, tôi nghĩ năm vị Ôn Thần không phải tự nguyện, chỉ có điều lúc này cho dù Triệu Minh Công đang nói chuyện với tôi, nhưng ánh mắt của hắn ta vẫn luôn nhìn thẳng về phía Liễu Long Đình, hơn nữa sau khi cúi đầu chào tôi, lại nhìn thẳng Liễu Long Đình chào hỏi.
Xem ra, hắn ta cũng biết, có thể cứu bọn họ không phải tôi, mà là Liễu Long Đình, bởi vì Liễu Long Đình có Hỗn Độn Chung, có thể thay đổi mọi thứ.
Bây giờ Liễu Long Đình và tôi, giữa hai người chúng tôi đã không có sự khác biệt, tôi nói với Triệu Minh Cônh: “Cứu mọi người là chuyện đương nhiên rồi, bây giờ anh có thể đưa chúng tôi đi thông báo cho những vị Ôn Thần khác, để bọn họ thu lại pháp thuật rồi lại nói.”
Liễu Long Đình xuất hiện rồi, điều này đối với những thần linh mà nói, chẳng qua chính là nhìn thấy hy vọng.
Thời gian trước đây đối với Liễu Long Đình, bọn họ tất cả đều nhìn Liễu Long Đình như cái gai trong mắt, rất sợ Liễu Long Đình phản loạn, mà bây giờ lại mong đợi Liễu Long Đình có thể cứu bọn họ, ngược lại thành hy vọng.
Có điều đúng lúc Triệu Minh Công đứng thẳng người dậy, lúc muốn đưa chúng tôi đi tìm mấy vị Ôn Thần khác, một đạo khí màu tím, đột nhiên từ phía đông di chuyển bay rất nhanh về phía chúng tôi, một đạo pháp lực lợi hại, trực tiếp hướng thẳng về phía trước người tôi cách người Triệu Công Minh không xa!
Tôi đã rất ngạc nhiên, ngay lập tức ra tay, muốn đi giải cứu Triệu Minh Công, nhưng lúc tôi ra tay, Liễu Long Đình đột nhiên đọc câu thần chú, tôi ngay lập tức bị khống chế khi tôi còn cách chỗ Triệu Minh Công chưa đầy hai mét.
Đạo pháp lực này, bất thình lình xuyên qua cơ thể Triệu Minh Công, toàn bộ cơ thể của hắn ngay lập tức hồn bay phách lạc, hình bóng cũng biến mất.
Pháp lực này rất mạnh mẽ!
Triệu Minh Công là nhân thần ngàn năm trước đây dựa vào Phong Thần Bảng được thiên đình phong sắc chính thần, pháp lực bình thường này đã không thể giết được hắn ta, nhưng đạo pháp lực này ngay lập tức đánh cho hắn ta hồn bay phách lạc đúng lúc vừa rồi khi tôi muốn đi cứu hắn ta, nếu không bây giờ tôi không chết cũng bị thương tàn phế nửa người.
Đạo khí màu tím này bay về phía chúng tôi từ phía đông, sau khi giết chết Triệu Minh Công, trực tiếp dừng lại ở một nơi không xa tôi và Liễu Long Đình, hơn nữa lại tiếp tục tiếp cận trong mây, biến thành hình ảnh một người, chính là U Quân.
Lúc này U Quân mặc trên người một bộ giáp chiến cứng chắc, trên đỉnh đầu dùng dải lụa vàng buộc mái tóc đen như thác lại.
Đã lâu không gặp, anh ta càng ngày càng khí thế, toàn bộ tư thế đứng ở trước mặt chúng tôi hống hách độc đoán cầm binh khí, đứng trong gió lớn giữa mây không nhúc nhích chút nào, trông anh ta giống như một tác phẩm điêu khắc, thậm chí ngay cả khi nhìn thẳng vào mắt chúng tôi, tất cả đều lộ ra vẻ bất khả chiến bại!
“Liễu Long Đình, Nữ Hi, chúng ta có lẽ đã rất lâu không gặp, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ!” U Quân nở một nụ cười, vừa yên tĩnh vừa u ám nói với chúng tôi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...