Lời nói của người phụ nữ này khiến tôi mờ mịt.
Bây giờ tôi đang có thai mà, hơn nữa đều là rắn con, sao cô ta lại nói trong bụng tôi có thứ to kỳ lạ?
Người phụ nữ này rất tò mò về bụng của tôi, ném hai cây chổi xuống rồi ghé vào bụng tôi, xé rách chăn đáp trên bụng.
Cô ta đang định xé bụng tôi thì Phượng Tổ Thiên đứng dậy, túm lấy vạt sườn xám của cô ta nâng lên cao, sau đó ném cô ta xuống đất: "Ta còn tưởng là thứ gì chứ, thì ra chỉ là cái chổi tu luyện thành tinh."
Nói rồi, anh ta khống chế thân thể tôi đứng dậy, đi đến trước mặt người phụ nữ này.
Có vẻ như cô ta vẫn chưa mở linh trí, sau khi bị ném xuống đất, cô ta vẫn cười nhổm dậy, bò về phía tôi, bàn tay giữ nguyên tư thế cầm nắm thò về phía bụng tôi, miệng liên tục kêu thứ to, thứ to...
Ban đầu tôi còn thấy người phụ nữ này không đáng sợ, nhưng khi thấy cô ta có vẻ rất cố chấp với bụng của tôi thì tôi lại hoảng hốt, sợ Phượng Tổ Thiên xảy ra sơ suất khiến người phụ nữ này xé bụng tôi, sẽ giết chết đứa bé trong bụng tôi.
Liễu Long Đình rất coi trọng đứa bé trong bụng, nếu xảy ra chuyện gì thì chắc anh ấy sẽ không tha cho tôi, càng không tha cho Phượng Tổ Thiên.
Tôi muốn nhắc nhở Phượng Tố Thiên bảo vệ bụng tôi, nhưng lúc này tôi lại không nói nên lời.
May mà chính Phượng Tố Thiên cũng hiểu ý tôi, giơ chân đá lên mặt người phụ nữ kia khiến nửa gương mặt của cô ta văng ra, để lộ mấy thứ như cành cây khô quắt đen thui.
"Thứ to...
Thứ to.."
Cho dù mặt đã bị hủy hoại, nhưng người phụ nữ kia vẫn bò về phía tôi.
Có điều bị Phượng Tổ Thiên đá một phát, cô ta cũng thành thật quỳ trước mặt tôi, liên tục vái lạy: "Thứ to, chỉ có ta mới thấy được, chỉ có ta thấy thứ to.."
Trông cô ta không giống như vái lạy cho tôi, mà là vái lạy cho đứa bé trong bụng tôi.
Phượng Tố Thiên cũng không muốn tiếp tục dây dưa với người phụ nữ này, trực tiếp niệm Bang Binh Quyết mời thần, gọi Thường Bội Thiên và Thường Thanh Hồng lại đây
Thường Bội Thiên và Thường Thanh Hồng đều là hai binh mã lúc trước tôi nhận, chỉ có đạo hạnh mấy trăm năm, nhưng tốc độ của hai người này lại rất nhanh.
Khi tôi mời hai người họ chưa đầy nửa phút, hai con rắn to bằng cái bát lập tức thò đầu vào cửa sổ, nhanh chóng chui vào phòng, cắn lên mặt người phụ nữ này, bắt đầu quấn lên người cô ta, khiến cơ thể cô ta như một đống bột bị thít chặt, lòi ra từng thớ thịt.
Người phụ nữ này hình như không có phép thuật gì, cuối cùng khi bị Thường Bội Thiên và Thường Thanh Hồng thái nhỏ chỉ còn nửa thân thể, cô ta đau đớn quay sang nhìn chằm chằm bụng tôi, mồm vẫn kêu “thứ to thứ tư" như đang cầu cứu thai nhi, nhưng vô ích.
Lúc trước Thường Bội Thiên và Thường Thanh Hồng vốn là dã tiên đạo hạnh không cao, được chuyển sang làm binh mã của tôi, vất vả lắm họ mới có cơ hội sát sinh, nào dễ dàng tha cho người phụ nữ này.
Thấy cô ta ra sức cầu cứu chúng tôi, họ càng quấn chặt hơn, rõ ràng siết cổ người phụ nữ đó.
Hai con rắn quấn thêm một lát nữa rồi biến thành người, đứng trước mặt tôi nói: “Bẩm chủ nhân, chúng tôi đã thắt cổ cây chổi thành tinh này.”
Chổi thành tinh?
Thường Bội Thiên và Thường Thanh Hồng là binh mã của tôi nên dù Phượng Tổ Thiên không nhập vào thì tôi cũng có thể thấy được hai người họ, cho nên Phượng Tố Thiên rời khỏi người tôi.
Tôi quay sang thấy một đống gỗ vụn đen thui bị vợ chồng Thường Bội Thiên nghiền nát, quả thực không thể tin được người phụ nữ xinh đẹp vừa rồi lại là một cây chổi.
“Đúng vậy, thực ra nó là cây chổi tinh” Phượng Tổ Thiên đứng bên cạnh giải thích, nói rằng mấy trăm năm trước khi anh ta ở nhân gian làm tiên gia thì đã từng nghe nói về chổi tinh này.
Sớm nhất là vào thời nhà Tống, chổi tinh xuất hiện trong nhà một vị viên ngoại.
Cả nhà viên ngoại đều chết thảm trong phủ, người ta đồn rằng trong phủ có ma, nhưng đã tìm rất nhiều cao nhân mà không điều tra được nhà này có ma quái nào quấy phá.
Sau đó một ngày nọ, một vị hòa thượng tu hành đi ngang qua cửa nhà viên ngoại bị bỏ hoang thì phát hiện có một cô gái xinh đẹp trong phủ bỏ hoang ra ngoài mua hoa, mua xong về nhà thì biến mất không thấy bóng dáng.
Hòa thượng bèn vào nhà tìm hiểu thử xem thì phát hiện mấy bông hoa mà cô gái kia mua được cắm ở mấy cái góc quanh năm không cần quét dọn.
Vì thế, hòa thượng kết luận cô gái đó là do cây chổi thành tinh biến hình, có thể dùng chổi kẹp chết người, cả nhà viên ngoại chính là bị chổi tinh giết chết.
Hòa thượng bèn thay trời hành đạo, cuối cùng châm lửa đốt cháy đống chổi.
Sau này dân gian vẫn lưu truyền câu chuyện về chổi tinh, nói là những cây chổi không được phơi nắng từ ba năm trở lên đều sẽ biến thành tinh quái hại người.
Thực tế cách nói này cũng giống như những câu chuyện mà người lớn hù dọa trẻ con, thực tế vốn dĩ không có thứ đó, chẳng qua là con người muốn có được hiệu quả như vậy mà chế tạo ra quỷ quái đó bằng tinh thần.
Càng nhiều người tin thì vật phẩm nào đó có thể tồn tại bằng tinh thần như vậy.
Ví dụ như cây chổi, có lẽ thời xưa người ta chỉ muốn tuyên dương những người chăm chỉ, chăm dọn dẹp nhà cửa nên mới bịa ra câu chuyện đó.
Nhưng số người tin nhiều thì thứ này sẽ có linh, thật sự biến thành yêu quái mà người đời đồn đãi.
Tín ngưỡng của con người rất đáng sợ, có thể tạo thần, cũng có thể diệt thần.
Trước kia con người tăng cường sự thống trị của mình dựa vào sự mê tín, ví dụ như đế vương đều tự nhận mình là chân long thiên tử, mỗi vị vua khởi nghĩa đều sẽ phủ thêm màu sắc mê tín cho chính mình.
Tuy nhiên bây giờ đã không còn là thời phong kiến, khoa học kỹ thuật đang phát triển, tín ngưỡng mê tín này sẽ không còn nảy sinh, đối với con người chúng ta là chuyện tốt.
Thời đại đang phát triển, xã hội đang tiến bộ, có lẽ mấy ngàn năm sau, ngay cả thần tiên như Phượng Tố Thiên cũng sẽ bị tuyệt chủng vì mất tín ngưỡng cũng nên.
Chẳng qua tôi không có hứng thú với chuyện mấy ngàn năm sau.
Bây giờ tôi chỉ hứng thú với cái thai trong bụng tôi.
Theo lý thuyết thì đây là con của tôi và Liễu Long Đình, nhưng tại sao cây chổi tinh kia không vái lạy Thượng Phương Tiên là Phượng Tổ Thiên mà lại vái lạy đứa con trong bụng tôi? Ngay cả cuối cùng cũng kêu cứu cái thai của tôi? Chẳng lẽ đứa bé trong bụng tôi có thiên phú gì đó?
Tôi hỏi Phượng Tổ Thiên có thể nhìn thấy bụng tôi có gì hay không.
Phượng Tố Thiên liếc xéo tôi, nói trong bụng tôi chỉ có mấy con rắn con chứ chẳng có thứ gì hết.
Trực giác của phụ nữ rất chính xác.
Tôi không tin mình chỉ mang thai mấy con rắn bình thường, nhưng Phượng Tố Thiên không biết chuyện này, Thường Bội Thiên với Thường Thanh Hồng càng không có khả năng biết.
Vì thế tôi dự định về nhà ngay đêm nay để hỏi Liễu Long Đình xem rốt cuộc trong bụng tôi là thứ gì.
Đêm đó chúng tôi về nhà.
Thường Bội Thiên và Thường Thanh Hồng phàn nàn với tôi về lão già Bạch Tiên, nói ông ấy thật sự xấu tính, hỏi tôi có thể đá ông ấy ra khỏi binh mã đền thờ được không? Đừng nói là Thường Bội Thiên và Thường Thanh Hồng không thích Bạch Tiên, ngay cả tôi cũng không thích.
Có điều Bạch Tiên do Liễu Long Đình quản lý, tôi muốn đá Bạch Tiên đi thì phải được Liễu Long Đình đồng ý.
Khi tôi về nhà, Liễu Long Đình còn chưa ngủ, đang tựa vào sofa đọc sách chờ tôi về.
Thấy tôi đã về, anh ấy lập tức đặt cuốn sách xuống nghênh đón tôi, hỏi tôi mệt không? Nói anh ấy còn dặn bà nội hâm cháo cho tôi, hỏi tôi muốn ăn không? Tôi lắc đầu nói không muốn ăn.
"Không muốn thì khỏi ăn.” Liễu Long Đình nói rồi ôm eo tôi, dán mặt lên tóc tôi, hỏi: “Hôm nay em ra ngoài với Phượng Tổ Thiên lâu như vậy, có giấu tôi làm chuyện xấu gì không đấy?”
Tôi đập tức đạp lên chân Liễu Long Đình, nói anh ấy hỏi gì vậy hả? Nhưng thấy Liễu Long Đình cười với mình, tôi lại nói: “Long Đình, em muốn đi khám thai."
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...