Hoài Thai Mãng Xà Thai Rắn


Khi Liễu Long Đình nghe thấy tiếng tôi gọi, dường như có chút khó tin, do dự một hồi lâu, lúc này mới xoay người lại nhìn tôi.

Nhìn thấy tôi và Phong Đô đại đế đứng ở phía sau cách anh ấy không xa, khuôn mặt sửng sốt một chút, sau đó phi người từ trên đỉnh xuống dưới, đáp tới trước mặt tôi, lại nhìn thoảng qua Phong Đô đại đế, lại nhìn qua tôi, hỏi tôi tại sao lại trở về?
Câu hỏi này của Liễu Long Đình làm cho tôi muốn đánh cho anh ấy một trận tơi bời, nhưng bây giờ Phong Đô đại đế đang đứng bên cạnh, tôi cũng không tiện làm ra những hành động quá khích với Liễu Long Đình, cực kì bình thản nhìn anh, trả lời: “Em và Phong Đô đại đế đã thương lượng với nhau tốt rồi, giao hẹn của hai người sớm đã chấm dứt rồi, còn không mau biến trở về hình dạng ban đầu đi.”
Lời cuối cùng có chút nghiêm khắc, giống như là một người mẹ đang dạy dỗ cho đứa con của mình vậy, còn Liễu Long Đình sau khi nghe tôi nói những lời này, nhướng mày, đưa mắt nhìn về phía Phong Đô đại đế, nói câu cảm ơn.

“Phải cảm ơn Nữ Hi mới đúng, là cô ấy đã làm cho ta thay đổi quyết định, nên đã trở lại sớm hơn.”
Nghe Phong Đô đại đế nói chuyện, tôi lập tức cảm thấy đó là một cơ hội, vì thế lập tức nói theo Phong Đô đại đế, quay người sang chỗ khác, trả lời Phong Đô đại đế: “Đều là do đại đế sáng suốt, kiếp này có thể quen biết với đại đế làm một người bạn tri kỉ với đại đế, chính là phúc khi cả đời của tôi rồi.

Chỉ tiếc rằng, cả đời này tôi cũng không thể được gả cho một người đàn ông tốt như vậy.”
Chắc là Phong Độ đại đế đã nghĩ rằng tôi nóng lòng sốt ruột muốn gặp Liễu Long Đình, ước gì mình có thể gặp được anh ấy sớm một chút, rồi nhào vào trong lồng ngực của Liễu Long Đình.

Nhưng mà bây giờ bỗng nhiên lại thấy tôi mơ hồ nói những điều tốt với mình, trong một chốc không có phản ứng lại kịp, thế nhưng khi anh ta nhìn vào mắt của Liễu Long Đình, vẫn nhanh chóng trả lời câu nói của tôi: “Nếu người đồng ý, dù có phải chờ người thêm mấy ngàn năm nữa, ta cũng cam tâm tình nguyện.”
Những lời này, đương nhiên là để nói cho Liễu Long Đình nghe, cho dù là tôi không nhìn mặt anh ấy, nhưng tôi biết được lúc này anh ấy đã tức giận như thế nào rồi!

Thế nhưng như vậy vẫn chưa đủ, lúc đó Liễu Long Đình còn lặp đi lặp lại rất nhiều lần là hãy vứt bỏ tình cảm này đi, tôi tất nhiên sẽ không dễ dàng như thế này để tha thứ cho anh ấy, vì thế lập tức giả bộ thật tình cảm đi về phía Phong Đô đại đế một chút, ngẩng đầu lên nhìn anh ta, ánh mắt dịu dàng, kêu tên của Phong Đô đại đế: “Phù Kinh Dương.”
Tưởng rằng Phong Đô đại đế đã ở địa ngục nhiều năm như vậy rồi, chưa bao giờ tiếp xúc quá nhiều với người ngoài, tôi nghĩ rằng chắc anh ta sẽ rất lạc hậu, không hiểu được ý tứ của tôi, nhưng thật không ngờ là anh ta lại phản ứng lại kịp, lập tức tiếp lời nói của tôi cực kì cẩn thận.

Tôi vừa kêu anh ta một tiếng Phù Kinh Dương, anh lập tức trả lời tôi một câu: “Nữ Hi.”
“Kinh Dương.”
“Nữ Hi.”
Mắt có thể thấy được hai người chúng tôi có bao nhiêu tình cảm, thiếu chút nữa là ôm nhau luôn rồi, lúc này Liễu Long Đình mặt tái mét hé mặt ra, hơi hạ thắt lưng chắp tay hướng về phía Phong Đô đại đế, nói: “Nếu như thân phận chúng ta đã sớm bị nhìn thấu, xin đại đế hãy cùng tôi hoán đổi trở lại, để tránh những việc xấu hổ.”
“Cái này thì có gì xấu hổ?” Một tay tôi đem cánh tay của Phong Đô đại đế kéo vào trong lồng ngực của tôi, nhìn Liễu Long Đình, nói với anh ấy: “Tuy rằng Phong Đô đại đế dùng thân thể của anh, nhưng mặc kệ thế nào đi chăng nữa, mặc kệ việc Phong Đô đại đế biến thành hình dáng của anh, hay là biến trở về diện mạo thực sự, thì em đều có thể nhận ra anh ấy.”
Sau khi nói ra những lời này, trực tiếp làm Liễu Long Đình chán nản, nhưng lại không thể mở miệng nói ra những lời muốn nói với tôi, mắt mở hơi lớn nhìn tôi.

Tôi nhìn thấy bộ dạng nghẹn khuất của anh ấy, trong lòng lập tức không thoải mái, tôi bây giờ vẫn chưa phải là hoàn toàn độc ác đâu, nếu anh ấy không giải thích cho tôi, viết giấy cam kết gì đó, tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh ấy đâu.

Nhìn thấy tôi và Liễu Long Đình đang rơi vào cục diện bế tắc, Phong Đô đại đế cũng nói với hai chúng tôi rằng anh ta dùng thân xác này cũng không tiện cho lắm, chờ anh ta và Liễu Long Đình trao đổi thân xác trở lại, chúng tôi mới cùng nhau nói chuyện.

Phong Đô đại đế vừa nói xong, quay đầu nhìn về phía Liễu Long Đình, vào lúc hai người nhìn nhau, một ánh sáng màu trắng lóe lên lan ra từ người họ, giống như lúc trước tôi chạm vào Liễu Liệt Vân và hai chúng tôi đổi thân xác cho nhau, trao đổi linh hồn.


Chưa đầy một phút sau, tôi thấy một một hồn phách từ người Liễu Long Đình đi ra, về lại thân xác của Phong Đô đại đế, đương nhiên trong lúc thân xác của Liễu Long Đình đang trống rỗng, linh hồn mới từ trong Phong Đô đại đế hướng về phía Liễu Long Đình nhẹ nhàng đi vào.

Khi hai người đã khôi phục được hình dạng ban đầu, tôi quay đầu nhìn về phía Phong Đô đại đế, nói lời cảm ơn với anh ta, nếu thật sự anh ta không đồng ý giúp đỡ chúng tôi như đã nói, lần này tôi cũng thật sự là không biết phải làm sao?
Thấy tôi khách khí như vậy, Phong Đô đại đế nhìn tôi cười cười, nói rằng chúng tôi có duyên phận, cho nên mới có cơ hội để tạo ra những sự việc tốt đẹp như vậy.

Phải nói rằng vị thần mười ngàn năm tuổi này khác với những vị thần bình thường, vốn muốn cùng với Phong Đô đại đế nói vài lời, nhưng mà lại bị Liễu Long Đình cắt ngang, nói rằng đứa bé được bọn họ chiều chuộng đã ở nhà chờ rất lâu rồi, nếu chúng tôi không trở về, chỉ sợ rằng bọn họ sẽ lo lắng.

Không đợi tôi nói xong, lập tức chào tạm biệt Phong Đô đại đế.

Liễu Long Đình đã biết không cho tôi và Phong Đô đại đế gặp mặt nhau để nói chuyện rồi? Nhưng mà lúc này tôi lại cố tình muốn nói, anh ấy luôn tùy tiện đưa ra quyết định một mình, tôi muốn anh ấy từ nay về sau sẽ không dám làm như vậy nữa.

“Kinh Dương, bây giờ tôi phải về rồi, tôi sẽ rất nhớ ngài.” Tôi cảm thấy cực kỳ buồn nên khi đứng trước mặt Phong Đô đại đế nói chuyện.


Khi tôi nói những lời này, Liễu Long Đình đang đứng ở bên cạnh, tôi cũng có thể cảm nhận được anh ấy muốn nôn khan không được tự nhiên, nhưng anh ấy là anh ấy, tôi là tôi, Phong Đô đại đế là Phong Đô đại đế.

Hơn nữa Phong Đô đại đế diễn rất đạt, thật đúng là dốc lòng mà diễn.

Vào lúc tôi đi, anh ta gắt gao cầm tay tôi, ánh mắt dịu dàng, hỏi tôi rằng có thể ở lại thêm mấy ngày hay không, anh ta còn có nhiều điều muốn nói với tôi.

Việc tôi và Phong Đô đại đế tình cảm với nhau như thế nào, dường như đã đạt đến cực hạn của Liễu Long Đình, anh ấy trực tiếp gọi thần liễn rồi kéo tôi lên, sau đó quay lại nói một câu hẹn gặp lại với Phong Đô đại đế rồi lên ngồi cùng với tôi.

Tôi muốn cùng với Phong Đô đại đế nói hẹn gặp lại, nhưng khi tôi còn chưa kịp vươn đầu ra ngoài thần liễn, Liễu Long Đình kéo tay tôi lại một phen, không cho tôi nói.

Anh ấy ngồi cạnh tôi, tức giận đến mức không nói nổi, ánh mắt cứ lạnh lùng như vậy mà nhìn chằm chằm về phía địa ngục Phong Đô, chờ đợi thần liễn từ từ bay ra.

Tôi nhìn bộ dạng tức giận của Liễu Long Đình, đổi lại nếu như bình thường thì chắc chắn trong lòng tôi sẽ rất khẩn trương.

Tôi sẽ xem bản thân mình đã làm sai những gì mà để phải làm anh ấy tức giận.

Thế nhưng hiện giờ tôi vừa nghĩ đến đã cười, trong lòng vô cùng đắc ý, anh ấy biết tức giận, chẳng lẽ không nghĩ đến tôi cũng sẽ tức giận hay sao.


Thần liễn của chúng tôi bay ra khỏi ảo cảnh của Phong Đô, Liễu Long Đình thấy tôi một câu cũng không thèm nói với anh, vì thế lập tức không nhịn được mà hỏi tôi: “Em không có gì muốn nói với anh sao?”
Tôi giả bộ làm vẻ mặt ngây thơ, bộ dạng cái gì cũng không biết, quay đầu nhìn về phía Liễu Long Đình, hỏi anh: “Nói cái gì? Anh muốn em nói cái gì?”
Bắt gặp bộ dạng giả vờ như không hiểu gì của tôi, Liễu Long Đình lập tức cười lạnh một chút, kỳ quái nói: “Đương nhiên là những lời mà em nói với Kinh Dương lúc nãy rồi, chẳng lẽ em không muốn giải thích rõ ràng gì với anh hay sao?”
“Không có! Em và Kinh Dương chỉ là quan hệ bạn bè bình thường thôi, nhưng mà em lại cảm thấy rằng anh ta rất tuấn tú.

Một người đàn ông đẹp trai như vậy, ngũ quan cân đối, lại cao, đôi mắt sáng tựa như những ngôi sao trên bầu trời vậy, em nghi ngờ rằng trước kia anh ta chắc chắn được sinh ra ở Châu Âu bên kia biển cả, lại tu luyện ở bên chúng ta như thế này, cho nên bộ dạng mới tuấn tú như vậy.

Lam Hoan và Phương Tây kết hợp lại, dùng một câu mà người trần gian hay nói, anh ta chính là con lai đó.”
Tôi vẫn khen Phong Đô đại đế đều đều, phải khen Phong Đô đại đế tựa như một đóa hoa vậy.

Còn Liễu Long Đình lúc này mặt đã hoàn toàn đen lại, sắc mặt này cho tới nay tôi vẫn chưa từng gặp qua, còn tệ hơn nữa là anh ấy và Phong Đô đại đế đã trao đổi thân xác cho nhau, bây giờ cho dù tôi thể hiện mình mê muội Phong Đô đại đế như vậy, anh ấy cũng im lặng mà ngậm bồ hòn, khổ không nói nên lời, đành phải buồn bã hỏi tôi: “Em thích anh ta như vậy, chẳng lẽ anh ta đẹp hơn anh rất nhiều à?”
Ôi trời ơi, vào lúc Liễu Long Đình nói ra những lời này, trong lòng tôi lập tức cười đến choáng váng, tại sao anh ấy có thể ngốc đến như vậy, bình thường nhìn anh ấy cũng rất bình thường, vì sao mà bây giờ lại hỏi tôi như vậy.

Tôi cố ý quay đầu, vài lần đánh giá Liễu Long Đình một lượt, khinh thường đem mặt hướng ra ngoài cửa sổ, thở dài một hơi, cực kì miễn cưỡng trả lời Liễu Long Đình: “Cũng bình thường thôi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui