Hoắc Tổng Truy Thê
Một bạt tai đánh vào khuôn mặt tuấn tú…
Ôn Noãn đỏ mắt, thở hồng hộc: “Hoắc Minh, đừng làm tôi phải khinh thường anh! Chúng ta không thể, hiện giờ không thể, sau này không thể… Vĩnh viễn không thể, anh có hiểu không?”
Trên mặt Hoắc Minh hiện lên vệt đỏ.
Anh không quan tâm vết bàn tay trên mặt mình, anh nhìn chằm chằm Ôn Noãn, ánh mắt thâm trầm.
Ôn Noãn đau lòng đến mức thở không được!
Cô không phải đầu gỗ, cô cũng sẽ đau.
Thứ cô hết lòng hết dạ muốn quên đi, Hoắc Minh lại bày ra hoàn chỉnh ở trước mắt cô một lần nữa.
Cổ họng trắng nõn của Ôn Noãn nhẹ động đậy.
Cô cố khống chế bản thân, mở miệng nói: “Hoắc Minh, có những thứ có thể tiêu tiền là mua lại được, ví dụ như cây đàn Morning Dew này, ví dụ như những đồ trang trí kia. Chỉ cần luật sư Hoắc muốn, không có gì mà không dùng tiền để mua được! Nhưng tình cảm đã hết thì là hết rồi, có tiêu nhiều tiền hơn cũng không về được!”
Hoắc Minh nhìn cô chăm chú.
Vẫn như lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh thấy cô rất đẹp, muốn có được cô.
Thế nhưng… có nhiều thứ không còn như trước.
Dường như là sau chuyện này.
Ôn Noãn đã trở thành một thứ không thể thiếu trong sinh mệnh của anh, anh không cách nào từ bỏ cô, nếu có thể anh cũng không cần chật vật như vậy!
Hoắc Minh khó khăn mở miệng: “Phải làm thế nào em mới tha thứ cho anh?”
Anh rất hiểu phụ nữ, đặc biệt là Ôn Noãn!
Anh biết cô còn cảm giác với anh, nếu cô tức giận, oán hận, vậy anh chấp nhận bồi thường cho cô, cho dù phải trả cái giá rất lớn anh cũng đồng ý.
Ôn Noãn cảm thấy không thể tiếp tục nói chuyện với anh.
Cô rũ mắt, cười cay đắng: “Hoắc Minh, lúc tôi muốn nói với anh, anh không cho tôi cơ hội! Hiện giờ anh dựa vào cái gì mà cảm thấy tôi phải cho anh cơ hội này? Đưa tôi về, tôi còn không cầm điện thoại bên người!”
Hoắc Minh mím chặt môi.
Cuối cùng anh vẫn đưa cô về bệnh viện.
Xe dừng lại…
Ôn Noãn cởi dây an toàn định xuống xe.
Hoắc Minh ấn cánh tay của cô xuống, ánh mắt sáng quắc: “Anh đã mời đội chuyên gia giỏi nhất đến đây, có lẽ bọn họ sẽ có cách trị liệu cho chân em!”
Ôn Noãn nhìn về phía trước, mặt không cảm xúc.
Cô nói: “Không cần!”
Nói xong, cô dùng sức tránh thoát tay anh, mở cửa xuống xe.
Hoắc Minh muốn xuống theo cô, nhưng lúc thấy cô từ chối đành phải kiềm chế.
…
Buổi chiều, Hoắc Minh mở họp ở văn phòng.
Điện thoại di động reo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...