Sau khi xử lý xong
chuyện Minh Thiên Mạch, Lôi Dĩnh và Cung Thần Hạo lên máy bay trở về
thành phố T, mà Long Tử Tường cùng Tiêu Ngự Phi ngồi trên chuyến bay trễ hơn, Lôi Dinh rất lâu ko thấy tiểu Huyên Huyên, nên nàng rất nhớ nó
"Em khiến anh động lòng, khiến anh ko thể ngừng yêu em, nhưng lần này, anh
sẽ kiêu ngạo một lần, trả lại tự do cho em, là anh ko cần em nữa, chờ
đợi thật đau khổ, mà điều đau khổ nhất chính là, ko còn hi vọng để chờ
đợi.... ..... Anh yêu em, nhưng , anh sẽ xem nó là kí ức đã từng quên
lãng thật sâu" Câu nói này, Thiên Mạch thầm thì vào tai nàng nói nhỏ,
tình yêu của hắn, nỗi đau của hắn, tất cả những thứ này, Lôi Dĩnh hi
vọng nó sẽ dần dần biến mất, có như vậy, hắn sẽ ko mệt mỏi nữa
Thiên Mạch, nhất định anh phải hạnh phúc! Đây là mong đợi của nàng giành cho hắn
Khi họ rời khỏi bệnh viện trở về nhà, trên mặt Lôi Dĩnh mang theo nụ cười
hạnh phúc, ko lâu nữa, nàng sẽ được nhìn thấy tiểu bảo bối, hơn mười
ngày ko thấy nó, ko biết nó thế nào rồi, có nghịch hay ko? Làm phiến ba
mẹ chăm sóc nó lâu như vậy, trong lòng thật cảm thấy áy náy
Đi vào cửa nhà, Lôi Dĩnh vừa nhìn thấy tiểu Huyên Huyên, lập tức phấn khởi ôm nó vào ngực "Tiểu Huyên Huyên, có nhớ mẹ hay ko?"
Tiểu Huyên Huyên lập tức dùng sức gật đầu một cái "Mẹ, tiểu Huyên Huyên rất
nhớ mẹ nha!" Vừa nói , đầu nhỏ lại cọ cọ vào ngực Lôi Dĩnh, nó thật nhớ
mẹ nó ghê!!
"Mẹ cũng rất nhớ tiểu Huyên Huyên" Lôi Dĩnh hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó hai cái, nói
"Mẹ thật xấu.... ... ko thèm đến thăm tiểu Huyên Huyên, đi chơi với ba cũng ko mang tiểu Huyên Huyên theo!" Lôi Tử Huyên ngước đầu nhỏ nhìn Lôi
Dĩnh báo oán, nó ồn ào đòi ông và bà nội mang nó đi đến bệnh viện thăm
mẹ, nhưng ông ba lại nói, ba và mẹ đang đi du lịch
"Lần sau nhất định mẹ ko bỏ lại tiểu Huyên Huyên" Lôi Dĩnh cười nói, con bé này nói chuyện càng ngày càng giống người lớn
Lôi Tử Huyên nhăn mày, lần này lại nở nụ cười, vui vẻ nói "Vậy lần sau mẹ
phải mang tiểu Huyên Huyên theo! Nhất định nha... được ko?"
"Được, lần sau nhất định mang.... ...... ....."
"Ko hay rồi" Lôi Dĩnh vừa nói đến một nữa đã bị Cung Thần Hạo cắt đứt "Tiểu Huyên Huyên, nếu như ba dẫn ngọn đèn nhỏ như con đi theo, vậy thì ba
phải ôm mẹ con ở chỗ nào!" Hắn dùng sức bẹo má tiểu Huyên Huyên, càng
bẹo càng thấy vui vẻ
Tiểu Huyên Huyên muốn kéo tay Cung Thần Hạo
ra, nhưng lại ko có đủ sức, nó ko thể làm gì khác ngoài việc tố cáo tội
trạng của ba nó với Lôi Dĩnh "Mẹ, mẹ xem ba bắt nạt con kìa!" Nó liếc
mắt cầu cứu, gương mặt nhỏ bị bóp lại thật đau nha!
Lôi Dĩnh vuốt mặt tẻểu Huyên Huyên, thật ko hiểu, lúc đầu hai cha con sống với nhau
rất tốt, sao lại mới ko bao lâu, hai cha con này cứ tranh thủ tình cảm
với nàng, nhất là Hạo, đột nhiên biến thành một đứa trẻ lớn "Hạo, anh có ngượng hay ko? Lớn như vậy , còn so đo với con nít"
"Ừ.... .... ba rất xấu" Tiểu Huyên Huyên chu cái miệng nhỏ nhắn, gật đầu nói
Lôi Dĩnh nghe vậy, nhất thời nở nụ cười, điểm cái mũi nhỏ của nó "Quỷ nhỏ này....."
Lôi Dĩnh vừa nói xong, tiểu Huyên Huyên đã sà vào ngực mẹ làm nũng "Mẹ hiểu rõ tiểu Huyên Huyên nhất , đúng ko?"
"Dĩ nhiên" Lôi Dĩnh gật đầu nói
"Mẹ tốt nhất.... ......." vừa nói tiểu Huyên Huyên vừa ấn xuống trán Lôi Dĩnh một cái hôn "Con thích mẹ nhất"
Nhìn tiểu Huyên Huyên ở trên Lôi Dĩnh nhảy lên nhảy xuống, Cung Thần Hạo kéo tay nhỏ bé của nó lại, sau đó bế nó lên , nói "ĐƯợc rồi, đừng làm loạn
nữa, mẹ con vừa xuống máy bay, cần nghỉ ngơi"
"A! Mẹ mệt mỏi.... ........" Lôi Tử Huyên mở to mắt nói
"Đúng vậy! Tiểu Huyên Huyên nói cho ba biết, mấy ngày qua con có gây rắc rối
cho ông bà ko?" Cung Thần Hạo khẽ cúi đầu, hỏi đứa bé trong ngực
Lôi Tử Huyên lắc lắc đầu nhỏ, rất nghiêm túc trả lời "Ko có.... ...... tiểu Huyên Huyên rất nghe lời, ông bà, cả ông cố đều rất thích tiểu Huyên
Huyên nha! Còn nữa nha! Tiểu Huyên Huyên bây giờ là bạn tốt của những
đứa trẻ khác trong xóm"
"Có thật ko?" Cung Thần Hạo cười hỏi
"Ừm, ông ba có thể làm chứng!" Lôi Tử Huyên nói
"Tiểu Huyên Huyên đang nói xấu bà nội phải ko?" Từ trên lầu đi xuống, Liễu Tình cười hỏi
Cung Thần Hạo đặt tiểu Huyên Huyên xuống, tiểu Huyên Huyên vội chạy đến chân Liễu Tình nói "Bà nội, tiểu Huyên Huyên ko nói xấu, tiểu Huyên Huyên
ko có nói xấu mà!"
"Mẹ" Cung Thần Hạo cùng Lôi Dĩnh kêu lên, sau đó hai người nhìn nhau cười một tiếng
"Tiểu Dĩnh! Lần này ra nước ngoài, tâm tình có tốt hơn ko?" Liễu Tình kéo tay tiểu Huyên Huyên đi lên phía trước cẩn thận hỏi, nàng biết Lôi Dĩnh nằm viện vì nguyên nhân sinh non , cho nên nàng ko muốn hỏi nhiều, sợ chạm
phải vết thương lòng của Lôi Dĩnh
Lôi Dĩnh nhìn Cung Thần Hạo một chút, chỉ thấy hắn gật đầu, liền trả lời "Dạ, tốt hơn rất nhiều"
"Vậy thì tốt rồi, con nha, cùng Hạo nhi dọn nhà qua đây ở, mẹ giúp con bồi
bổ thật tốt , nhìn thân thể con, càng ngày càng gầy" Liễu Tình nhìn Lôi
Dĩnh gầy gò quở trách
Lôi Dĩnh thật ra không bài xích chuyện ở
cùng nhau, ngược lại, nàng rất mong đợi hình ảnh người một nhà, ngồi
quây quần ăn cơm, sau đó cùng nhau nói chuyện phiếm, vì thế nàng ko hỏi ý Cung Thần Hạo, đã gật đầu bày tỏ đồng ý
"Hạo nhi, tiểu Dĩnh đồng ý về nhà rồi, một lát nữa con đem quần áo về" Liễu Tình cười dặn dò
Cung Thần Hạo, như vậy tiểu Huyên Huyên ko phải rời đi, trong nhà sẽ náo nhiệt hơn
Cung Thần Hạo liếc nhìn Lôi Dĩnh cúi đầu, trả lời "Con biết, mẹ , ba đâu? Còn ông nữa?"
"Ba con đánh cờ, ông đang ngủ, lát nữa mẹ đánh thức ông" Lẽễu Tình nói
"Bà nội, tiểu Huyên Huyên có thể xem TV hay ko?" Lôi Tử Huyên kéo tay Liễu Tình hỏi
"Có thể! Tiểu Huyên Huyên xem đi, bà nội xuống bếp dặn dì Lưu chuẩn bị bữa
tối" Liễu Tình buông bàn tay đang nắm lấy tay tiểu Huyên Huyên, vuốt đầu nó nói
"Ba nói mẹ mệt rồi, cho nên chờ mẹ ngủ dậy, tiểu Huyên
Huyên sẽ ngoan ngoãn xem TV" Lôi Tử Huyên còn nhớ rất rõ những gì Cung
Thần Hạo mới nói
"A.... ........ tiểu Huyên Huyên thật ngoan" Lôi Dĩnh khen ngợi nó
"Hai con vừa xuống máy bay, mệt mỏi rồi, đi nghỉ đi, lát nữa mẹ gọi các con" Liễu Tình nhìn con trai và con dâu trước mắt, cả người đều mệt mỏi, xem ra ngồi trên máy bay, hai đứa này ko được nghỉ ngơi tốt
"Vậy mẹ, chúng con về phòng trước" Cung Thần hạo đi đến bên cạnh Lôi Dĩnh tay khoác lên vai nàng nói
"Đi đi! Liễu Tình lên tiếng, nhìn hai người từ bên cạnh lướt qua mình, xem
ra hai đứa này đang rất hợp nhau, tình cảm càng thêm sâu đậm, điều này
khiến nàng rất vui mừng, ko lâu nữa, nàng có thể ôm cháu nữa rồi
__________________________
"Có muốn tắm một chút rồi ngủ ko?" Khép cửa phòng , Cung Thần Hạo nhìn Lôi Dĩnh trước mặt hỏi
Lôi Dĩnh chưa xoay người lại, mà ngồi trên giường chầm chậm trả lời " Tối rồi tắm, hiện tại chỉ muốn ngủ một giấc"
Cung Thần Hạo đau lòng ngồi bên cạnh nàng, ôm nàng nói "Mấy ngày đó, chắc em ko có nghỉ ngơi tốt! Thật xin lỗi"
Lôi Dĩnh tựa vào ngực hắn, cảm thụ nhiệt độ , nói "Hạo, anh ko cần nói xin
lỗi với em đâu, trải qua lần này, Thiên Mạch có thể buông tay, em cảm
thấy rất xứng đáng, anh ấy sẽ tìm lại được cuộc sống thuộc về mình đúng
ko? Anh ấy sẽ hạnh phúc đúng ko?"
"Hạnh phúc, hắn sẽ hạnh phúc"
Nói xong, Cung Thần Hạo ôm chặt cô gái trong ngực, trả qua ba lần nàng
biến mất khỏi hắn, khiến hắn rất sợ, rất sợ, cho nên hắn ko cho phép có
lần thứ tư, hắn sẽ bảo vệ thật tốt cô gái lương thiện này
"Vậy
chúng ta thì sao? Chúng ta có thể hạnh phúc cả đời ko?" Lôi Dĩnh kéo ra
một khoảng cách hỏi hắn, nàng rất sợ, hạnh phúc này sẽ đi qua
Cung Thần Hạo nắm chặc tay mãnh khảnh của nàng, ánh mắt kiên định mà thâm
tình chăm chú nhìn nàng, dịu dàng nói "Cuộc đời rất dài, anh sẽ dùng
khoảng thời gian này chứng mình tình yêu của anh giành cho em, để cho em cảm nhận được hạnh phúc trước giờ chưa từng có, ba năm trước anh đã sai lầm, anh sẽ ko để cho nó tái diễn, bỏ lỡ lần đầu tiên, anh càng thêm
quý trọng sự chân thật của em, trong cuộc đời thiếu mất em, anh sẽ cảm
thấy rất trống rỗng, anh yêu em, chỉ yêu mỗi em, có lẽ từ lần gặp đầu
mặt đầu tiên, anh đã bị em hấp dẫn rồi! Chẳng qua là anh tự mình ko biết mà thôi, còn muốn trốn tránh nên mới dẫn đến ba năm chia cách của chúng ta, thời gian lãnh phí nó, anh sẽ dùng tương lai để đền bù . Dĩnh nhi,
em có thể cho anh một cơ hội để yêu em lần nữa ko?"
Nghe vậy Lôi
Dĩnh bất ngờ vô cùng, nàng hoàn toàn ko thể nói ra bất kì câu nói nào,
chẳng qua vẫn nhìn hắn, trong tai nàng vẫn văng vẳng câu nói, nàng là cô gái hắn yêu mến nhất
Nước mắt nơi khóe mắt Lôi Dĩnh ko kềm chế
được, chảy xuống, sau đó ra sức gật đầu, nàng tin, nàng tin lời nói của
hắn, mỗi câu mỗi chữ người đàn ông kiêu ngạo này nói ra, nàng đều ghi
lòng tạc dạ trong đầu, một chữ ko quên
Cung Thần Hạo nâng tay
phải gạt đi nước mắt của nàng, nói "Đừng khóc, anh thích nhìn nụ cười
ngọt ngào của bà xã, chứ ko phải đôi mắt sưng lên như hột đào"
Lôi Dĩnh cười một cái, nhưng vẫn ko thể thu lại nước mắt "Đều tại anh, ai
bảo anh nói ra mấy lời cảm động như vậy! Hại em rơi nước mắt" Vừa nói
nàng vừa giơ tay vỗ vào ngực hắn
"Được, được, là lỗi của anh, bà
xã đại nhân ko phải bây giờ em muốn nghỉ ngơi sao?" Cung Thần Hạo đưa
tay bắt lấy tay nhỏ bé của nàng , nói
Lôi Dĩnh gật đầu một cái, nàng rất mệt mỏi, hôm nay mới có thể ngủ ngon giấc, bởi vì có hắn bên người
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...