Hôm sau lâm triều, xử lý xong mọi chuyện các đại thần báo cáo, Ngọc Sanh Hàn lạnh lùng nhìn xuống dưới, “Chúng ái khanh nếu không còn chuyện gì nữa, thì bãi triều đi.”
“Hoàng thượng, thần đệ có chuyện khởi tấu.” Tiêu Cẩm đứng dậy, vẻ mặt cung nghiêm, không nhượng bộ chút nào nhìn về phía Ngọc Sanh Hàn, “Về những lời đồn đại mấy ngày gần đây trong cung, thần đệ khẩn cầu Hoàng huynh cho triều đình dân chúng một lời rõ ràng.”
Hàn quang trong mắt Ngọc Sanh Hàn lóe lên, nhìn đám triều thần đang rục rịch ở dưới vì những lời này, hừ lạnh một tiếng, “Ý của Tiêu vương là, muốn Trẫm rõ ràng thế nào đây?”
“Huyết thống hoàng thất là được kế thừa từ xưa của Tây Ngọc quốc, Hoàng thượng nếu đường đường chính chính, xin hãy để lai lịch của quốc quân Tây Ngọc quốc được rõ ràng với chúng thần.” Lời Tiêu Cẩm vừa thốt ra, chúng thần dưới triều đồng loạt quỳ xuống, chính là muốn buộc hắn mở hội nghị nghiên thảo.
Hàn quang của Ngọc Sanh Hàn quét qua phía dưới, Tần Khê nhìn một đám đông ùn ùn quỳ xuống, ngẩng đầu nhìn Ngọc Sanh Hàn, dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn một phen, cũng quỳ xuống theo.
Ngọc Sanh Hàn đứng dậy, nhìn xuống dưới, “Ý của Tiêu vương là, hôm nay nếu Trẫm không làm rõ ràng, các ngươi chỉ sợ là sẽ không từ bỏ ý định đúng không?” Ngọc Sanh Hàn nhìn bộ dáng quyết tuyệt kia của Tiêu Cẩm, hừ lạnh một tiếng, “Nếu cuối cùng chứng thực được, thân phận của Trẫm là thật, trò hề này, các ngươi định để ai gánh vác?”
Tiêu Cẩm ngước mắt, nhìn thẳng chống lại ánh mắt của Ngọc Sanh Hàn, hành đại lễ với hắn, “Thần đệ nguyện ý một mình gánh chịu.”
Tần Khê nghe vậy, quả thực là trợn tròn mắt, thiếu niên ôn nhã từ nhỏ đến lớn vẫn chơi đùa cùng hắn và Hương Diệp, thật không dám tin, đây là Tiêu Cẩm hắn biết.
Hành động này của Tiêu Cẩm, hoàn toàn là kết quả đã thương lượng trước với Minh Lam, Minh Lam vốn định chờ tới khi nào lời đồn đại dâng lên đến điểm cao nhất mới khơi mào tất cả, nhưng Tiêu Cẩm gặp Hương Diệp, ý định muốn hạ bệ Ngọc Sanh Hàn càng kiên định, nếu lúc đầu hắn còn cố niệm một chút tình huynh đệ, nhưng giờ này, Ngọc Sanh Hàn không phải huynh đệ của hắn, hắn yên tâm thoải mái.
Trận chiến này bắt đầu, Nhiễm Thái hậu, Vũ Thái hoàng thái hậu cũng được mời ra ngoài, Hương Diệp cùng ba vị phi tần khác nghe thấy tin tức, đương nhiên cũng chạy tới.
Bên trong đại điện ánh vàng, không khí dồn nén nặng nề.
Hương Diệp nhìn Tiêu Cẩm đứng giữa, trong lòng hơi bất an, ngồi bên cạnh Vũ Thái hậu, lòng bàn tay khẽ đổ mồ hôi, nhìn Ngọc Sanh Hàn đứng giữa chúng thần, lộ ra khí chất ngạo nghễ của bậc vương giả, dù trời có sập xuống cũng vẫn giữ vẻ bình tĩnh.
“Hoàng huynh, Tiêu Cẩm xin hỏi Hoàng huynh có nhớ vật này hay không?” Tiêu Cẩm vỗ vỗ tay, một tiểu đồng đem đồ trình lên, bỏ vải trắng xuống, là một chiếc thuyền buồm bằng gỗ tinh xảo, Hương Diệp mặt mày dao động, nhìn Tiêu Cẩm tràn ngập vẻ khó hiểu, Tiêu Cẩm giải thích với cô, “Xin Hoàng hậu nương nương thứ tội, đây là Tiêu Cẩm sai người mang từ Ngọc Khê hầu phủ vào cung.”
Lại nhìn về phía Ngọc Sanh Hàn, hỏi, “Hoàng huynh còn nhớ lần trước, Tiêu Cẩm nói đây là lễ vật hoàng huynh tự mình làm cho Hoàng hậu nương nương?”
Ngọc Sanh Hàn im lặng không nói lời nào, nếu đến lúc này mà còn không biết là bị cậu ta chụp mũ, hắn coi như kêu nhầm một tiếng Ngọc Sanh Hàn.
“Lúc ấy Tiêu Cẩm nói sai, vì sao Hoàng huynh chẳng hề phát hiện ra, chiếc thuyền nhỏ này, là ta tặng cho Hoàng hậu nương nương chứ không phải Hoàng huynh ngươi.” Tiêu Cẩm nhìn chằm chằm Ngọc Sanh Hàn nhả từng chữ, dưới triều nhất thời ồ lên một trận, vẻ mặt Ngọc Sanh Hàn vẫn bất động, không hề thay đổi như cũ, chỉ lẳng lặng nhìn Tiêu Cẩm, mà Hương Diệp, cũng im lặng, từ lúc Tiêu Cẩm lấy chiếc thuyền nhỏ ra, đã lường trước được kết quả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...