Ngọc Sanh Hàn xoay người xuống giường, lại phát hiện trên người mặc toàn vải lụa trơn bóng từ tơ tằm, vạt áo dài quá đầu gối, sắc mặt Ngọc Sanh Hàn trầm xuống giọng nói có chút âm lãnh, “Là ai thay quần áo cho tôi?” Hơn nữa lại còn là cái loại làm từ tơ tằm này nữa chứ!
Hương Diệp nhàn nhạt nhìn hắn một cái, sắp xếp rõ ràng tất cả đầu mối xong, cô ngược lại chẳng còn gì phải lo lắng, dù sao bây giờ “Hoàng Đế” cũng không chết, cô sẽ chẳng có chuyện gì, chẳng để ý đến Ngọc Sanh Hàn đang ngấm ngầm tức giận, tự ý bước đi, đến bên cạnh bàn hóa trang cầm lấy một cái gương đồng, ung dung thong thả bước tới trước mặt Ngọc Sanh Hàn, giơ gương lên.
“Nhìn cho rõ, gương mặt này, còn có kiểu tóc này.” Hương Diệp nói xong, còn giống như sợ hắn không tin, đưa tay túm lấy búi tóc trên đầu hắn dùng sức kéo tung, cuối cùng kết luận, “Đều là thật.”
“A!” Ngọc Sanh Hàn nhất thời gầm nhẹ một tiếng, cô ta lại còn kéo thật, hơn nữa lại còn dùng sức kéo như vậy?!
“Cô dừng tay cho tôi!” Ngọc Sanh Hàn lạnh giọng cảnh cáo, hàn khí mười phần, Hương Diệp nghe vậy buông tay ra, đem gương đồng trên tay đặt vào tay hắn, Ngọc Sanh Hàn lúc này mới phát hiện, gương mặt này quả thật rất giống với hắn, nhừng mà là giống hắn của mười năm trước kia, vẻ mặt kia anh khí non ớt, ánh mắt thiếu sự lạnh lẽo, mà một thân đầu tóc cùng bộ đồ cổ trang này cũng thật là danh xứng với thực, nếu hắn thực sự xuyên qua đúng như lời cô ta, thì tại sao hắn lại xuyên qua? Cô ta làm sao lại biết những thứ này?
“Cô rốt cuộc là ai?” Ngọc Sanh Hàn vẻ mặt đầy mùi thẩm vấn nhìn chằm chằm cô gái trước mắt, Hương Diệp lạnh lùng nhìn lướt qua, “Tôi nói rồi, tôi là con gái của hộ quốc tướng quân đã mất…. Nhưng mà, tôi với anh giống nhau, đều là xuyên qua tới.” Không chỉ có cô, còn có cái người “Ca ca” làm cho cô nhức đầu không dứt kia nữa, tính đến nay cũng đã ba người, chẳng lẽ phong thủy của Tây Ngọc quốc này tốt như vậy?
Ngọc Sanh Hàn tiêu hóa qua hàm ý trong lời nói của cô, một lúc lâu mới hỏi, “Như vậy, chủ nhân thân thể này là ai?”
“Thiếu niên thiên tử của nước Tây Ngọc này.” Hương Diệp lời ít mà ý nhiều, như không thấy sắc mặt Ngọc Sanh Hàn khẽ biến, trong mắt lộ ra tinh quang, khóe mệng giương lên một nụ cười lạnh như có như không.
“Vậy tôi tại sao lại… xuyên qua?” Ngọc Sanh Hàn chẳng qua chỉ theo lý hỏi một câu, lại thấy trên mặt Hương Diệp thoáng qua tia gấp gáp, trên mặt nổi lên một tầng mây đỏ, ngay sau đó khôi phục vẻ lạnh lùng, chỉ vào cây ngọc như ý bị gãy làm hai đoạn nằm trên mặt đất, vội ho một tiếng, “Khụ… là nó.”
Ngọc Sanh Hàn theo hướng chỉ của cô nhìn lại, thấy hai đoạn ngọc như ý nằm trên đất, khẽ cau mày, gáy lại mơ hồ đau, khóe miệng Ngọc Sanh Hàn giật giật: “Ý của cô là nó chính là đầu sỏ.”
“Phải.”
“Tự nó bay tới đập tôi?”
“….” Hương Diệp yên lặng một lúc, dứt khoát thẳng thắn nói: “Là tôi cầm nó đập anh.”
“Cô ám sát vua?” Ngọc Sanh Hàn cười lạnh một tiếng, giống như nghe được chuyện gì buồn cười lắm vậy, cô gái trước mặt ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, cho dù chuyện bất ngờ xảy ra cũng không kinh hoàng lúng túng, nhìn qua thì cô cũng chỉ khoảng mười ba mười bốn tuổi, thế nhưng ánh mắt, xem ra không phải một cô bé mười ba mười bốn tuổi có thể có.
“Tôi thừa nhận,” Hương Diệp khoát khoát tay, vẻ mặt vô vị, sau đó, lại đột nhiên cúi người nhặt hai đoạn ngọc như ý trên mặt đất lên, nhìn hắn một chút, “Vậy anh có muốn thử… trở về không.” Coi như là thần du vào cổ đại tham quan một vòng, một chút ngoài ý muốn mà thôi, Hương Diệp trong lòng tính toán vang lên như vậy.
Ngọc Sanh Hàn nhìn dáng vẻ cầm đoạn ngọc như ý của cô, khẽ nhíu mày, tiếp thu nói, “Ý cô là dùng nó gõ một lần nữa để tôi trở về?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...