Ngay khi cửa thang máy mở ra, Dư Hi Dương đi về phía trước, cậu mệt lòng, không muốn trả lời câu hỏi của Mạnh Dược.
Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Tần Lãm đứng ở cửa, đối phương thấy cậu còn có người giúp đỡ, đôi mắt to theo phong cách châu Âu kia nguy hiểm nheo lại, Dư Hi Dương thầm nghĩ không tốt, đây là điềm báo mất hứng của hắn.
Chợt cậu nghĩ, cậu sợ hắn cái quỷ gì chứ? Liền ngẩng cao đầu ưỡn ngực đi tới.
Nhìn thấy người đứng ngoài cửa, Mạnh Dược trung khí mười phần hô, "Đại ca!"
Không khác gì xã hội đen, Dư Hi Dương muốn tránh xa Mạnh Dược, cậu vội vàng đi về phía ký túc xá, Tần Lãm cũng không nhúc nhích ngón tay, đứng ở đó như một người chủ để xem họ bận rộn.
Khi đi ngang qua Tần Lãm, Dư Hi Dương không biết vì sao hắn đột nhiên lương tâm trỗi dậy, đột nhiên cầm lấy cái túi lớn trong tay, dùng tay kia túm cánh tay cậu kéo vào cửa.
Tần Lãm tùy ý cất đồ vào ký túc xá, tiếp tục kéo Dư Hi Dương vào phòng của bọn họ, đóng cửa lại.
Mạnh Dược không dám nói chuyện của đại ca, cậu ta cứ thành thật ở trong nhà ăn mà không gõ cửa phòng bọn họ.
"Có chuyện gì vậy?" Dư Hi Dương bị hắn tha đi như vậy sớm đã mất bình tĩnh, hữu khí vô lực hỏi.
Tần Lãm hít ngửi không khí, "Chính mình cũng không ngửi được sao?"
"Ngửi được cái gì?" Dư Hi Dương cúi đầu ngửi chính mình, "Cái gì cũng không có, tin tức tố của tôi tràn ra ngoài sao?"
Tần Lãm: "Ừm, một ít Alpha và Omega đổ mồ hôi, tin tức tố cũng sẽ rỉ ra.
"
"Thảo nào trong đợt huấn luyện quân sự cậu đã khiêu khích nhiều Omega như vậy.
Suy nghĩ của Dư Hi Dương có chút lệch.
Tần Lãm nhắc nhở: "Cậu dùng một chút ngăn mùi, vừa mới phân hoá đã quên mất rồi sao?"
Dư Hi Dương dùng nó, nhưng trước đây vẫn dùng loại của Alpha, cũng may là mẹ cậu đã chuẩn bị đúng loại cho cậu.
Cậu bước đến tủ mở hộp thuốc, trong lòng cảm thấy kỳ quái, lẩm bẩm nói: "Không ngờ cậu ta lại cẩn thận như vậy."
Sau khi dùng xong, vừa rồi cậu nghĩ đến rất nhiều người phía dưới, phỏng chừng cũng không có ai ngửi được, nhiều nhất có thể nghĩ rằng cậu xách nhiều thứ, nhìn thoáng qua, ngay cả một đường đi về đây Mạnh Dược vẫn chưa phát hiện.
Cậu hỏi Tần Lãm về vấn đề này, Tần Lãm nói: "Các AO với độ tương xứng tin tức tố cao là rất nhạy cảm với mùi vị của bên kia.
Tôi hoài nghi cậu khuyết thiếu thưởng thức về AO, trước kia cậu không phải là Alpha?"
Dư Hi Dương vò đầu bứt tai, cho biết lúc đó cậu mới mười một, mười hai tuổi, đến lớp sinh lý thì rất thẹn thùng, không nghe được gì, tri thức toàn là điểm mù, sau này trưởng thành, nghĩ đợi mấy học rồi học lại.
Ngày thường giữa cậu và Omega ở cùng đều chú ý đến khoảng cách, cũng không có vấn đề gì.
Tần Lãm sau khi nghe xong không nói gì tốt với cậu, ác độc nói: "Tôi không biết cậu là trong sáng hay ngu ngốc."
Dư Hi Dương đưa cho hắn một ánh mắt sắc như dao, đang định đi ra ngoài, đột nhiên nghĩ tới một câu hỏi khác, "Vậy nếu tôi đổ mồ hôi rỉ ra tin tức tố, có phải hay không sẽ tìm được điểm A phù hợp với tôi?"
"Nếu cậu không sợ bị người khác nhắm vào, cậu cứ làm." Hắn không thương tiếc tạt nước lạnh, "Hơn nữa, xác suất để O tìm được A khớp với nhau là điều khó xảy ra, tỷ lệ trùng khớp của AO không bằng nhau.
Dì không nói cho cậu biết sao? Nhược O giống như cậu, có thể lựa chọn về bạn đời của cậu cũng không nhiều."
Dư Hi Dương muốn nói không nhất định sẽ đụng độ người có ý đồ xấu ngay sau khi ra khỏi cửa chứ? Lại tưởng rằng Tần Lãm đang muốn tốt cho mình, nên không muốn tranh luận về vấn đề này nữa.
Suy nghĩ của cậu quay cuồng theo những gì Tần Lãm nói, khi cậu nghe thấy từ "bầu bạn", đại não của cậu hiển nhiên bị kẹt cứng, cậu nhìn chằm chằm vào Tần Lãm không chớp mắt.
Đôi mắt của Tần Lãm chạm vào con ngươi đen bóng của cậu, sững sờ trong giây lát, rồi lạnh lùng nói, "Tôi chỉ tạm thời giúp cậu, tôi không có hứng thú với cậu.
Cậu nên sớm tìm Alpha của cậu."
Sau đó hắn liền Dư Hi Dương hai má đỏ bừng, nghe được cậu lúng túng nói: "Còn 'Alpha của cậu'? Cậu đừng nói thẳng như vậy được không?" Nói xong liền mở cửa đi ra ngoài.
Tần Lãm thấy kỳ quái, thời đại này ngay cả học sinh trung học cơ sở đều nói chuyện yêu đương, nói với cậu những lời này thì có làm sao, Dư Hi Dương phản ứng như thế, không biết còn tưởng hắn ăn nói hạ lưu, gạ gẫm người khác.
Sau khi Dư Hi Dương mua nhiều đồ ăn như vậy, cả ký túc xá bọn họ chắc chắn sẽ không thể ăn hết, trước bữa ăn đều phân phát cho hàng xóm.
Dư Hi Dương cũng đem gà rán cho Chu Tiểu Châu ở đối diện đặt xuống, vội vàng đi tới, "Đói chết tôi, nam thần của cậu thật sự không phải người."
"Hắn làm sao vậy?" Chu Tiểu Châu mở đóng gói, phi thường nghĩa khi đưa cho cậu trước, sau đó cậu ta cắn một miếng.
Dư Hi Dương gặm chân gà, mơ hồ nói: "Giúp tôi chút chuyện liền sai vặt tôi."
Chu Tiểu Châu không hỏi gì, cũng không có cơ hội nói vài câu.
"Bạn cùng phòng đùa giỡn chút thôi, hắn còn ngoạn với cậu như vậy, nhiều người muốn cũng không có cơ hội đâu."
"Tôi bị vận mệnh chặn ở cổ họng đó.
"Dư Hi Dương đau lòng nói.
Nhìn thấy đôi lông mày ưa nhìn của cậu rũ xuống, Chu Tiểu Châu biết cậu bị khi dễ không nhẹ, liền nói đùa: "Nếu cậu không phải Alpha, tôi còn nghi ngờ có phải hắn thích cậu không?"
Lời này lượng tin tức quá lớn, Dư Hi Dương thiếu chút nữa bị nghẹn.
"Vì cái gì?"
Chu Tiểu Châu gỡ một cái đùi gà ra, không nhìn lên, rất tự nhiên đáp:" Không phải thích chính là chán ghét a, ai rảnh mà đi trêu ghẹo người khác."
Dư Hi Dương không có nói với mọi người chuyện trở thành một Omega.
Không thể để mất người này.
Nghe được câu trả lời của Chu Tiểu Châu, cậu không nghĩ nhiều, nói: "Chắc là chán ghét đi."
Nghĩ rằng Chu Tiểu Châu có ấn tượng tốt về Tần Lãm, Dư Hi Dương hỏi: "Không phải sao? Cậu ghen à?"
"Có gì mà ghen tị chứ." Chu Tiểu Châu thẳng thắn nói," Được rồi, đối tượng ghen cũng không đến lượt cậu.
Tôi lại có mục tiêu mới, lần này 80% có thể giữ lấy người "
Hai người lại buôn chuyện.
Từ ký túc xá của Chu Tiểu Châu đi ra, Dư Hi Dương buồn bực, Omega thật đáng yêu, cậu cũng muốn có đối tượng là Omega mềm mại, tại sao cậu không phải là Alpha chứ?
Trước khi đi ngủ, Dư Hi Dương đi ra ngoài ban công gọi điện cho mẹ, điện thoại vừa kết nối liền sốt sắng hỏi: "Mẹ, có tin tức gì về Omega đó không?"
Cậu không biết, cho dù là tìm được, tin tức tố Omega cũng không có ích lợi cho Omega ở kỳ phát tình, nói không chừng còn có thể hướng dẫn phát tình người khác.
Đầu bên kia điện thoại, Lâm Hiểu Mẫn nghe câu hỏi của con trai, lặng đi, cuối cùng chấp nhận hiện thực con trai mình có chút ngốc, "Dương Dương, con làm sao vẫn cho rằng người kia là Omega."
Một lời nói làm bừng tỉnh người trong mộng, Dư Hi Dương bị đả kích, nháy mắt á khẩu không trả lời được.
Lâm Hiểu Mẫn nói: "Mẹ nghi ngờ rằng lúc đó con đã bắt đầu phân hoá, người giúp con hẳn là Alpha mới đúng."
Nghe thấy đứa con chán nản "Ân" một tiếng, nàng tiếp tục nói: "Việc này do mẹ sơ ý, hai năm trước con đã có triệu chứng, ta vẫn không tin."
Dư Hi Dương lúc ấy về nhà, trong nhà không có ai nên cậu cũng không nói.
Đợi cho đến khi cậu sốt cao vào đêm đó, trong lúc bị thiêu đốt cậu mới mơ hồ nói chuyện ban ngày với mẹ, có thể chi tiết không chính xác lắm.
Lâm Hiểu Mẫn còn đặc biệt yêu cầu cậu đến bệnh viện kiểm tra, nhưng không phát hiện ra vấn đề gì, có thể là chưa phân hoá hoàn toàn nên không phát hiện ra được.
"Mẹ trước đây cũng thay con để ý qua, nghe con nói như vậy, lòng mẹ đói với bạn học kia thật có hảo cảm, nhưng không có tìm được, đã lâu như vậy, người ta cũng lên đại học, có lẽ càng thêm khó tìm."
Nhận thấy rằng mình càng nói con trai càng ủ rũ, Lâm Hiểu Mẫn nói vài câu động viên, thời gian cung không còn sớm, nàng kêu nghỉ ngơi một chút rồi cúp điện thoại.
Đầu óc Dư Hi Dương còn đang rối rắm, người trước đâycậu gặp là Alpha?
Về chuyện đó thì hiện tại cậucũng không nhớ được, nhưng may mắn là lúc đó di chứng của cậu không quá nghiêm trọng, trí nhớ lúc đó có thể được lưu giữ trong một khoảng thời gian ngắn, cậu có thể kể lại sự việc cho mẹ mình.
Có người ghi nhớ cho cậu, nếu không cậu sẽ luôn cảm thấy có lỗi với người kia.
Mấy ngày nay không có tin tức gì về việc tìm được người, Dư Hi Dương không khỏi lo lắng, cũng không ôm nhiều hy vọng, nhiều nhất muốn nhanh chóng cảm tạ người ta.
Tần Lãm ngoại trừ mấy ngày trước tốt bụng rộng rãi quan tâm Dư Hi Dương, trong khoảng thời gian gần đây nên gây sức ép với cậu thế nào thì gây sức ép thể ấy, tuyệt đối không nương tay.
Trên ban công bên ngoài ký túc xá, vòi nước chảy róc rách, Dư Hi Dương đang vò quần áo với nước giặt, trên mặt lộ ra vẻ hận thù cay đắng, "Tôi giặt quần áo cho cậu làm gì? Giặt tay! Tôi còn không có giặt quần áo của mình đâu!"
Dư Hi Dương vừa giặt vừa chửi rủa," Sao cậu không cho quần lót của tôi giặt chung? Ai u, cậu đúng là chỉ có khuôn mặt tốt đẹp.
"
Ký túc xá ở đây được trang bị máy giặt tự động nên không cần bọn họ động thủ.
Nhưng đối với một số người, hắn sẽ không phải là người, muốn Dư Hi Dương đang mắc nợ ân tình giúp hắn giặt.
Dư Hi Dương dám không giặt sao? Ai đã leo lên giường hắn nửa đêm hôm qua.
Cậu trong lòng cảm thấy thống khổ, trong lòng tràn đầy tính toán, khoảng cách kỳ phát tình vừa rồi vừa vặn một tuần.
Chu kỳ này là quá ngắn, phải không? Cậu làm sao có thể sống những ngày còn lại, cũng may lúc đó không có vội vàng chạy ra khỏi ký túc xá, nếu không thì tìm ai khóc đây?
Cậu cảm thấy rằng tâm hồn mình trong sạch, nhưng cơ thể của cậu thì - bẩn thỉu! Cậu đang ngủ chung giường với Tần Lãm, người mà cậu ghét, có thể ở bẩn được không! Cậu hận mình đến chết.
Cậu thở dài nặng nề, thay đổi biện pháp an ủi chính mình, "Phiêu bạt giang hồi, ai mà chưa từng chịu qua một đao; hôm nay cậu chém tôi một đao, ngày mai tôi sẽ chặt cậu hai lần!"
"Cậu sẽ chặt ai?"
Dư Hi Dương đang mắng, thình lình bị Tần Lãm đột nhiên xuất hiện ở phía sau doạ nhảy dựng, "Đi đường không ra tiếng a!"
Tần Lãm mặt vô cảm, "Cậu ồn ào quá." Hắn lại hỏi, "Vậy cậu phải chặt ai?"
"Tôi nói chà chà chà này." Dư Hi Dương rùng mình nhanh trí đáp.
Thấy trong mắt của Tần Lãm chợt loé một tia khó hiểu, Dư Hi Dương lộ ra biểu tình quả là như thế, "Xuất thân của cậu sao mà vô dụng quá, không giống như cô của tôi, ở biệt thự lớn còn tìm tôi chà mấy cái."
Tần Lãm không có ý kiến gì, hắn liếc nhìn quần áo trên tay Dư Hi Dương, vừa định quay đi, Dư Hi Dương đã bị bộ dạng như giám thị của hắn làm cho tức giận.
Cậu gọi Tần Lãm, "Lại đây, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Bởi vì trong ký túc xá vẫn còn người, cậu không dám nói quá nhiều chuyện tối hôm qua.
Tần Lãm chậm rãi đi tới, đứng ở bên cạnh cậu, Dư Hi Dương còn ngại không đủ gần, ra hiệu cho hắn vươn đầu ra, Tần Lãm cau mày miễn cưỡng làm theo.
Dư Hi Dương ghé sát vào lỗ tai hắn nói nhỏ: "Tối hôm qua là tình thế bất đắc dĩ, thân thể cũng không nghe ý thức khống chế." Nói được một nửa, Dư Hi Dương đang bối rối không tìm được từ ngữ nào thích hợp để miêu tả khó khăn của mình, cho nên cậu mới trước tiên rút lui một khoảng cách Tần Lãm.
Tần Lãm nghĩ cậu nói xong liền đứng thẳng người chuẩn bị rời đi, Dư Hi Dương lo lắng giải thích, vội vàng kéo người lại, vô tình đụng phải vành tai của Tần Lãm, não chưa nghĩ đã thốt ra, "Cảm giác đó con mẹ nó cùng ăn xuân dược giống nhau, này trách tôi được sao?"
Mà ở phía Tần Lãm xem ra, Dư Hi Dương không phải đụng hắn, mà là hôn lên vành tai hắn! Nhịp tim của hắn lúc đó lỡ một nhịp, ai biết được Dư Hi Dương còn nói lời thô tục, dùng giọng điệu uỷ khất, không biết còn tưởng rằng cậu là đang tán tỉnh..
Tần Lãm liếc nhìn Dư Hi Dương ánh mắt khó tả, nhẹ giọng trêu đùa, "Cậu rốt cuộc ở sau lưng tôi xem bao nhiêu cuốn sách đồi truỵ vậy?"
Dư Hi Dương suýt chút nữa bị hắn chọc giận, "Cậu không hiểu ý tôi sao? Chính mình không khống chế được, tôi cũng không muốn như vậy!"
Thấy cậu lo lắng, Tần Lãm cũng ngừng đùa, gật đầu," Ừm, tôi biết, tôi không phải cố ý xem nhẹ ý tứ của cậu.
"
Dư Hi Dương bị hắn dùng lời an ủi, nghe xong liền thành thật giặt quần áo cho người ta, yên lặng không nháo.
Không bao lâu, cậu nện bước vào phòng khách, tâm trạng vui vẻ, liền thông báo một sự kiện với ba người còn lại trong ký túc xá: "Đúng rồi, quên nói với mọi người, ngày mai là sinh nhật 18 tuổi của tôi, mọi người cùng nhau đi chơi nhé.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...