Họa Phố

Vệ Đông hai hốc mắt đỏ ửng sưng vêu, vẻ mặt vui mừng quá đỗi nhào tới đưa tay vò đầu Kha Tầm “Kha Nhi! Mày không sao!!? Đm, mày thực không bị gì!! Thật may quá cái duma!! Tốt quá, thật sự tốt quá! Mày không sao, ha ha ha ha mày không sao hết!!”

“Bình tĩnh, giữ bình tĩnh, easyla.” Kha Tầm giãy thoát khỏi tay hắn, đưa tay vỗ vỗ vai đối phương “Tao không sao, cất trái tim bé nhỏ của mày trở vào lồng ngực đi, dòm cái mặt mày khóc tèm nhem xấu muốn chết kìa.”

“Cái đệt! Tao là vì ai hả!” Vệ Đông đưa tay dụi dụi nước mắt đang mất khống chế lại lần nữa trào ra, lủi thủi đi sang bên cạnh, tránh cho Kha Tầm lại níu lấy mình móc mỉa.

Kha Tầm nhìn sang phía Mục Dịch Nhiên nãy giờ vẫn chăm chú dõi theo cậu, khóe môi ngoắc lên một cái cười.

Mục Dịch Nhiên nhìn sang chỗ khác, khựng một lát lại nhìn trở về “Chúng nó mang cậu đi đâu vậy?”

Nét cười trên mặt Kha Tầm chợt động lại, có chút do dự nói “Chắc là… địa ngục của gay?”

Có lẽ do cả ban ngày trải qua quá mức trắc trở lại đầy kích thích, cộng thêm tối qua cũng ngủ không được ngon giấc, Kha Tầm vừa ngồi xuống đất chườm lạnh mấy vết thương trên người do đánh nhau với Mạc Mâu được một lát liền bất giác ngủ thiếp đi.

Cậu bị một chai nước ngọt chọi trúng đầu làm cho giật mình tỉnh dậy, khi ấy là lúc đầu bò đang phát cơm chiều.

Nhớ đến ngày hôm qua Viên Nguyên bị chúng nó chọn trúng, đám người ngoài tranh bọn họ giờ phút này không có tâm trạng ăn uống, đều sợ mình ăn vào liền béo lên, trở thành một đĩa ba chỉ thịt người trên bàn nhúng lẩu của đám bò.

Kha Tầm xoa xoa cái mũi còn có chút đau đớn, ngồi dậy dựa vào tường, thấy Vệ Đông nhìn mình với ánh mắt phức tạp.

“Nghe đồn mày bị xách đi lai giống?” Vệ Đông ngữ khí kỳ quái hỏi.


Kha Tầm đoán có lẽ là Đổng Đống bị mọi người hỏi thăm, liền đưa mắt nhìn về phía hắn, thấy hắn cả người mệt mỏi ỉu xìu ngồi ở một góc, cầm trên tay thanh chocolate chậm rãi nhét vào miệng.

Vệ Đông kề sát lại gần, nhỏ giọng nói “Tao thấy hai chân nó bước đi giống như nhũn nhĩu ra ấy, e là bị vắt đến cạn khô rồi.”

Kha Tầm “Ha ha, đàn ông mà, một đám heo giống không khống chế được nửa người dưới của mình.”

Vệ Đông lại hỏi “Còn mày? Có thất thủ vỡ cửa thành không?”

Kha Tầm đạp đối phương một cái “Mày đây là đang nhục nhã một vị đồng chí ngay thẳng chính trực đó!”

Vệ Đông “Mày còn nhớ ai từng nói trong từ điển của nó không có chữ “thẳng” hay không?”

Kha Tầm đưa mắt nhìn quanh bốn phía, cảm thấy không đúng lắm, bèn hỏi Vệ Đông “Gian của chúng ta hình như bị thay người nhỉ, mấy cái tên “trong tranh” ấy?”

“Chứ gì,” Vệ Đông nói “Mày không phát hiện gương mặt thân quen kia sao?”

Kha Tầm đưa mắt nhìn đám người trong tranh bên kia đang cướp đoạt thức ăn của nhau, kinh ngạc thấy trong đó có Mạc Mâu.

“Vụ gì đây?”


“Thì đổi người chứ gì,” Vệ Đông nói “Đầu bò xách mấy người kia đổi sang bên gian khác, mấy người này là nó xách từ bên khác bỏ vào, mày xem đám này nhìn xem có phải cường tráng hơn đám trước không. Cơ mà ghê gớm nhất là tụi nó vừa thấy mặt Mục đại lão cả người liền héo, không dám gây sự, mới nãy phát đồ ăn cũng không dám nhao nhao lên trước cướp đoạt, đứa nào cũng vẻ mặt nịnh nọt mời Mục đại lão chọn trước, sau đó mới dám lấy ăn, đến cả Mạc Mâu cũng vậy, cái này có phải chính là cái uy của thủ lĩnh không?”

Kha Tầm gật đầu “Đúng rồi, gà thủ lĩnh đầu đàn sẽ được quyền ưu tiên lựa chọn thức ăn cùng giao phối.”

“…” Vệ Đông vẻ mặt phức tạp nhìn về Mục Dịch Nhiên ngồi ở đối diện “Nếu tao mà là gà thiệt chắc tao hâm mộ chớt… Phải rồi, còn có chuyện này, cái cậu Tất Kính kia bị đầu bò xách sang gian khác, cũng không biết tại sao nữa.”

“Có lẽ bởi vì cậu ta quá gầy yếu.” Lên tiếng chính là Chu Hạo Văn nãy giờ vẫn ngồi im bên cạnh, trên tay vân vê mấy hạt mắc-ca.

“Ý cậu là?” Vệ Đông vội hỏi.

“Người chia theo bầy,” Chu Hạo Văn chỉ vào đám người trong gian của bọn họ “Đám người chúng ta đều thuộc dạng thanh niên tuổi trẻ lại cường tráng, nếu như cậu quan sát cẩn thận sẽ thấy, đám người này kể cả dáng người lẫn vẻ ngoài đều thuộc dạng xuất sắc, vô cùng phù hợp với lời khen “giống tốt” mà ông chú trung niên kia đã nói hôm trước.”

“Cho nên chúng nó là dựa theo thứ tự “ưu tú” – “tốt” – “trung bình” – “khiếm khuyết” – “yếu kém” để phân chia chúng ta?” Vệ Đông lĩnh ngộ, cũng đột ngột kinh hoảng “Cái đệt, đừng nói là thứ tự lên thớt bắt đầu từ chúng ta nha?”

Kha Tầm dùng ánh mắt như đang nhìn não tàn liếc hắn “Giả dụ nhà mày nuôi gà nuôi bò, mày sẽ lựa mấy con gà hoặc bò còn trai tráng làm thịt, hay là thịt mấy con già cả mất đi năng lực sinh dục trước?”

Vệ Đông vò đầu “Nhưng nếu vậy sao hôm qua lại chọn Viên Nguyên?”

Kha Tầm tiếp tục nhìn não tàn “Mày nhúng lẩu chọn thịt bò già hay bò non?” Tuy rằng nói như vậy có chút không tôn trọng Viên Nguyên, nhưng sự thực rõ ràng chính là như vậy.


Vệ Đông hai mắt sáng ngời “Nói vậy đám người chúng ta rất có thể sẽ không bị tụi nó chọn trúng?”

Kha Tầm khẽ lắc đầu “Quy tắc trong tranh là mỗi ngày đều phải có một người tử vong, hơn nữa mày xem tranh lần này có giống như sẽ để chúng ta có cơ hội tập hợp lại bên nhau bầu ra người chết bù không? Cho nên dù chúng ta là có là “bò non” đi nữa thì chắc chắn mỗi đêm đều sẽ phải có một người chết theo quy luật, mày phải biết là bầy người trẻ tuổi cường tráng ở trong trang trại này có rất nhiều, thêm chúng ta chẳng nhiều được bao nhiêu mà thiếu chúng ta cũng chẳng ít đi quá nhiều, đêm nay chắc chắn vẫn sẽ có người phải chết.”

Vệ Đông cả người đều héo úa, chán nản thán một hơi “Lần này vào tranh, thoạt nhìn như mỗi ngày đều trôi qua trong nhàn nhã thảnh thơi, nhưng thực chất lại là bất lực nhất, chúng ta căn bản không có cách nào phản kháng lại đám bò khổng lồ cả hình thể sức lẫn mạnh đều chênh lệch cách biệt một trời một vực kia, thậm chí đến cả chạy trốn cũng không thể, đây quả thực… chỉ có thể bó tay chờ chết, thật sự là vô cùng bất lực a…”

“Thế nên phải mau chóng tìm ra chữ ký.” Kha Tầm nói.

“Bị nhốt ở đây làm sao tìm, bãi cỏ bên ngoài chúng ta cũng tìm hết rồi, ngoại trừ hai chỗ này ra chúng ta đâu thể đi đâu được nữa…” Vệ Đông chán nản nói.

Kha Tầm đứng dậy bước đến Mục Dịch nhiên đang ngồi ở đối diện, xổm thân ngồi xuống bên cạnh, nghiêng đầu nhìn hắn “Nam thần, anh có manh mối gì về chữ ký chưa? Đêm nay đám bò kia rất có thể sẽ lại đến chọn người.”

Ánh mắt của Mục Dịch Nhiên đăm đăm nhìn mặt đất trước mặt “Muốn tìm được chữ ký, trước hết phải phá giải được dụng ý vẽ tranh của tác giả, sau đó mới tiến hành phân tích nội dung cùng kết cấu hình ảnh.”

“Nói thật với mấy họa sĩ vẽ tranh theo kiểu chủ nghĩa siêu thực này tôi đều xem như đang nhìn nửa kẻ điên nửa thiên tài.” Kha Tầm nói “Trước hết tôi không phải kẻ điên, tiếp theo tôi cũng không phải thiên tài nốt, cho nên với ý đồ cùng mục đích của loại người này tôi thật không biết làm sao mà hiểu được.”

“Kỳ thật bức tranh này xem như cũng khá dễ hiểu,” Tần Tứ ngồi cạnh cũng xen lời “Tên bức tranh đã là “Thế giới động vật”, như vậy rất rõ ràng, thế giới quan mà tác giả xây dựng cho bức tranh này, động vật mới là kẻ làm chủ, mà con người sẽ thay thế cho vai trò cùng thứ bậc của động vật trong thế giới thật của chúng ta, cũng tức là ở nơi này sẽ sinh ra vị trí đảo điên.”

Vệ Đông gật đầu “Đây đúng là một cái vấn đề.”

“Đối với nhóm các quần thể bảo vệ động vật hoặc là những người yêu thích động vật mà nói” Mục Dịch Nhiên tiếp lời “Con người trong cảm nhận của bọn họ còn không bằng động vật.”

“Nhân loại ích kỷ, âm u, tàn nhẫn, thói hư tật xấu vô số không sao đếm xuể, quả thực còn không bằng động vật.” Tiếp lời chính là Chu Hạo Văn không biết đến gần từ lúc nào.


“Tiểu Chu đồng chí, Hạo Văn Nhi” Kha Tầm chắp hai tay lại “Đề mục nhân tính này thật sự rất bao la rộng lớn, nếu chúng ta cứ tiếp tục thảo luận về nó, e là đến hết bảy ngày cũng không thảo luận được xong chương thứ nhất. Hiện tại nhiệm vụ cấp bách nhất chính là tìm ra chữ ký, mọi người cùng nhau đóng góp ý kiến đi, Dịch Nhiên nói trước.”

Mục Dịch Nhiên giống như chẳng buồn sửa lại xưng hô của Kha Tầm nữa, thái độ vẫn phớt lờ cậu, vẻ mặt đăm chiêu nói “Dựa theo kinh nghiệm từ những lần trước, chữ ký sẽ không xuất hiện ở những nơi chúng ta không thể với tới, phàm là những nơi nào chúng ta có thể tiếp cận đều sẽ là nơi có khả năng xuất hiện chữ ký, như vậy nếu suy ngược lại, những chỗ mà trước mắt chúng ta có thể lui tới đều không xuất hiện chữ ký, liệu có phải…”

“…những nơi chúng ta cứ ngỡ là không thể tiếp cận thực ra là có thể!” Kha Tầm nói tiếp “Có đạo lý! Tại sao chúng ta lại không thể nghĩ ra nhỉ, đặt ngược vấn đề lại tự hỏi thường sẽ thu hoạch được những đáp án không tưởng! Quả không hổ là đại lão, tư duy đúng là vượt trội hơn tất cả mọi người!”

Mọi người “…”

Tần Tứ “Lời Tiểu Mục nói quả thực rất có lý, trước mắt những nơi chúng ta có thể tiếp xúc đến một là trong gian ngăn cách này, hai là bãi cỏ bên ngoài.”

“Bên ngoài bãi cỏ khá trống trải, nhìn một cái là thấy được toàn bộ, hơn nữa buổi sáng hôm nay tôi với Tiểu Mục cũng đã kiếm một chỗ cao quan sát, bất luận là địa hình hay hoa văn thảm cỏ cũng không thể cấu thành dấu ấn chương hoặc là văn tự chữ ký, cho nên chúng ta có thể loại trừ bãi cỏ ra ngoài.”

“Còn về các gian ngăn cách, trước hết gian của chúng ta đang ở chắc chắn là không có khả năng, mà các gian bên cạnh khả năng cũng không quá cao, bởi vì không có ý nghĩa. Lối đi bên ngoài gian cùng với toàn bộ bên trong trang trại này cũng không có khả năng cho lắm, dù sao chỉ cần chúng ta ngẩng đầu lên tìm kiếm, hoặc nhân lúc ra ngoài hóng gió quan sát là có thể nhìn rõ ràng toàn bộ nơi này, nếu chữ ký nằm ở đây sẽ rất dễ dàng bị phát hiện.”

“Những nơi hàng ngày chúng ta có thể lui tới chỉ có hai chỗ này, nhưng nếu hai chỗ này không có chữ ký, vậy chỉ có thể là ở chỗ khác, ở nơi mà thoạt nhìn như chúng ta không có khả năng tiếp cận. Nhưng nếu dựa theo cách nói của Tiểu Mục, không chừng đó là nơi chúng ta có thể đến, chẳng qua chỉ vì chúng ta cho rằng không thể, cho nên chưa thử qua mà thôi.”

“Hiện tại chúng ta phải tìm chính là những nơi như vậy, nơi vừa có khả năng xuất hiện chữ ký, lại có thể dựa vào năng lực của chúng ta tiếp xúc đến. Mọi người cùng nhau suy nghĩ thử xem, kia sẽ là những nơi nào?”

Kha Tầm “Văn phòng quản lý bò? Nơi kia chúng ta đều có thể đi đến, nhưng điều kiện kèm theo là phải… khụ, quý vị cũng biết đó. Chẳng qua lúc tôi đến đó là bị nó xách mang đi, chứ không thể tự do, chúng ta nếu muốn đến đó thăm dò chỉ có thể nghĩ cách lén lút lẻn vào, hơn nữa e là sẽ rất nguy hiểm, dù sao nơi đó là địa bàn của đám bò.”

Đổng Đống cũng khụ một cái, lên tiếng “Với cả… trang trại bên phía nữ tính, chúng ta cũng có thể qua…”

“Không,” Mục Dịch Nhiên liếc nhìn hắn ta một cái “Qua bên đó không có lợi gì, bên đó không khác gì trang trại bên nam này, nếu cả trang trại lẫn bãi cỏ đều không có khả năng xuất hiện chữ ký thì dù có sang bên kia cũng sẽ không có. Cho nên văn phòng quản lý là một nơi có khả năng có chữ ký, ngoại trừ chỗ đó ra, tôi cho rằng xung quanh đây có lẽ còn có một phòng giết mổ cùng một phòng gia công thực phẩm.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui