* * *
“Dựa theo nội dung di tiên, tiên nhân đã từng phỏng đoán,《 Sơn Hải Âm Kinh Đồ 》 thực ra chính là những địa điểm mở ra ảo cảnh vào tranh nằm trên quỹ đạo của chữ ‘Quang’, hơn nữa từng có tiền bối đã ghép những hình ảnh trên vách nham thạch lại với nhau, chứng thực hình ảnh trên vách nham thạch đúng là《 Sơn Hải Âm Kinh Đồ 》.” Mục Dịch Nhiên chậm rãi nói.
“Nếu dựa theo phỏng đoán trước đó của chúng ta, hình vẽ trên vách nham thạch vốn là thứ thuộc về thế giới bên kia, cũng chính là thế giới mà yêu quỷ đang sinh tồn, như vậy chúng nó khắc 《 Sơn Hải Âm Kinh Đồ 》vào tế đàn nham thạch kia với dụng ý là gì?”
“Tôi đoán, kẻ sử dụng thuật chúc trớ ngẫu tượng, có lẽ không chỉ là con người ở trên mặt đất.”
“Yêu quỷ dưới lòng đất hẳn là cũng có Đại Vu, bằng chứng chính là chúng ta ở trên vách nham họa thấy được đồ phù có ánh mắt. Trong rất nhiều văn hóa cổ xưa trên thế giới, ánh mắt được sùng bái xem như một vật tổ hoặc là một nhân vật với địa vị cao nào đó, ví dụ như Ai Cập cổ đại có ‘Mắt của Horus & Ra’, hay như Thần Mặt Trời Surya của Ấn Độ, lại như Nhãn Hình Khí (*) ở Tam Tinh Đôi.”
“Có một chứng cớ càng thuyết phục hơn, chính là chúng ta từng thông qua bức tranh 《 Bạch sự 》, biết được nghĩa gốc ban đầu của chữ ‘Dân’ chính là ánh mắt của bình dân bị vật nhọn đâm thủng, hàm ý rằng bình dân đa phần đều ‘mù quáng’, cần phải có một vị thủ lĩnh có mắt nhìn xa trông rộng, có năng lực dự đoán trước sau dẫn đường cho mọi người, cho nên trong văn hóa của nước chúng ta, ánh mắt là một bộ phận biểu trưng cho năng lực, quyền lực cùng với thân phận địa vị.”
“Lại thêm từ thời xa xưa, địa vị của Đại Vu thường rất cao quý, hơn nữa có được khả năng thông với trời với đất, cho nên bộ phận ánh mắt thường sẽ được trao cho Đại Vu. Bởi vậy cũng chứng minh, đồ phù có ánh mắt kia, chính là Đại Vu của yêu quỷ.”
“Thuật chúc trớ ngẫu tượng là một loại vu thuật có lịch sử lâu đời từng phổ biến rộng rãi trên thế giới, Đại Vu của nhân giới cùng Đại Vu của yêu quỷ giới đều biết thuật này, cũng không phải chuyện ngoài ý muốn.”
“Đại Vu của yêu quỷ lợi dụng tế đàn nham thạch biến nó thành ‘Ngẫu’, dùng chữ Quang khắc bằng quỷ văn trên tế đàn làm ‘Tượng’, bằng nghi thức vu đảo thi triển thuật chúc trớ, nhằm tấn công vào mặt đất vách ngăn ngăn giữa nhân giới cùng yêu quỷ giới, và vì thế đã phá được một chữ ‘Quang’ thật lớn ở các ‘Chỗ âm dương giao nhau yếu nhất’, cũng chính là《Sơn Hải Âm Kinh Đồ》.”
“Vậy mục đích sử dụng thuật chúc trớ để tấn công cái gì, đương nhiên là muốn phá tan vách ngăn cách giữa hai giới, để cho giống loài của chúng nó có thể từ dưới đất chui lên, trở về nhân gian.”
“Còn về vì sao là một chữ ‘Quang’, mà không phải là một chữ nào khác, thì tôi đoán có lẽ giống như manh mối mà bức tranh 《 Bạch sự 》 đã từng ám chỉ, chữ viết vốn có sức mạnh của vu chú.”
“Thật ra sức mạnh vu chú ở đây, tôi cảm thấy nên gọi nó là niệm lực, hoặc ý niệm lực, ý thức lực thì có vẻ đúng hơn. Giống như Phật tử tụng niệm sáu chữ chân ngôn để đạt được an lòng, hoặc là đạt được ước nguyện nào đó.”
“Nói trắng ra thì, kia cũng giống như một loại tâm lý ám chỉ vậy, khi mà tâm lý ám chỉ đạt tới mức vô cùng mãnh liệt, nó sẽ tạo ra hiệu quả khó mà tưởng tượng được, thậm chí có thể đạt được toại nguyện cũng nên.”
“Cho nên con chữ cũng có sức mạnh như vậy, là một loại tâm lý ám chỉ, một ý niệm lực.”
“Yêu quỷ vì sao lại lựa chọn chữ ‘Quang’ này, là bởi vì chúng nó bị ‘Thiên âm’ xua đi, không còn cách nào khác mới phải lựa chọn chui vào sâu trong lòng đất, vốn dĩ chúng nó cũng giống như con người, sinh hoạt trên mặt đất, hưởng thụ ánh mặt trời, không khí, cảnh đẹp, nhưng khi chúng nó trốn vào lòng đất tránh né, mọi thứ đều không còn nữa.”
“Có thể bởi vì đặc trưng của giống loài, không cần ánh mặt trời cùng không khí cũng sẽ không khiến chúng nó tử vong, nhưng tôi nghĩ, một giống loài nếu đã từng sống dưới ánh mặt trời sẽ không muốn thích nghi hoặc quen với bóng tối. Chúng nó chìm vào nơi bóng tối vĩnh viễn không có bầu trời không có mặt trời, chúng nó hoài niệm ánh nắng, khát vọng ánh mặt trời.
“Bởi nên ánh mặt trời trở thành thứ mà chúng nó mong muốn vô cùng, trở thành tín ngưỡng cùng vật tổ, cũng trở thành ý niệm mạnh nhất kiên trì nhất.”
“Vì thế chúng nó đã chọn chữ ‘Quang’ kia, ấy là chữ có thể khiến cho niệm lực đạt tới mức mạnh nhất, đạt tới hiệu quả lớn nhất, cũng nhờ vào thuật chúc trớ ngẫu tượng để tấn công, đánh vào màng ngăn cách giữa nhân giới cùng yêu quỷ giới khiến nó càng lúc càng mỏng manh càng yếu ớt.”
“Như thế, bí ẩn lớn nhất của bốn bức nham họa kia cũng có đáp án —— trong bức nham họa ‘Tế đảo’ kia, thứ được tế phẩm xếp thành vòng tròn bao quanh, thứ mà chúng yêu quỷ đang tế bái kia không phải là vật ẩn hình, cũng chẳng phải là thần linh, mà là —— Quang (ánh sáng).”
“Do đó, hiện tại chúng ta có thể giải thích cùng xếp lại thứ tự của cả bốn bức tranh vu đảo đến từ thế giới yêu quỷ dưới lòng đất này:
Chúng sinh —— bộ tộc yêu quỷ từng cùng thần tộc và người thú cùng nhau sinh sống trên mặt đất, có thể hưởng thụ ánh mặt trời cùng không khí, núi non cùng sông ngòi, hết thảy mọi thứ phồn thịnh tốt tươi;
Tai nạn—— đại hồng thủy trút xuống, sấm sét hủy diệt thần tộc, sóng hạ âm xua đuổi yêu quỷ vào lòng đất, người thú chỉ còn sót chút hơi tàn ở lại thế gian;
Hiện tại —— cũng chính là bức nham họa chúng ta định nghĩa ‘Tử vong’, đó chính là hiện tại của bộ tộc yêu quỷ, phải sống trong cảnh tăm tối, chẳng có bầu trời cùng ánh nắng, mất đi tự do được tắm mình dưới ánh mặt trời, bị con người phong ấn ngăn cản chẳng thể trở về nhân gian, chúng nó dần dần tuyệt vọng, bởi vì mất hết hi vọng cho nên sống giống như khối xác không hồn, những động tác quỷ dị của các đồ phù trên nham họa, có lẽ chính là để ngụ ý sống không bằng chết;
Tế đảo —— Đại Vu của yêu quỷ giới tổ chức nghi thức tế đảo, lấy ánh mặt trời làm vật tổ tế bái, lấy chữ ‘Quang’ làm dấu hiệu, dùng khát vọng đến cực độ của yêu quỷ bộ tộc đối với ánh sáng làm suối nguồn cho sức mạnh, nhằm tấn công cùng đột phá nhân gian.”
Bởi nên, trình tự bốn bức nham họa này sẽ là như thế: Chúng sinh → Hồng thủy (tai nạn) → Tử vong (hiện nay) → Tế đảo.”
“Cũng từ đó mà suy đoán, chữ ‘Quang’ trải rộng xuyên suốt hơn nửa lãnh thổ nước ta không phải là do con người vẽ ra tới, mà là do yêu quỷ tấn công tạo thành, mà những phong ấn của con người, chẳng qua là men theo quỹ tích tấn công của yêu quỷ để bố trí thiết lập thôi.”
“Còn về chữ ‘Quang’ kia, tôi nghĩ thời gian nó xuất hiện có lẽ xa xưa hơn thời gian con người phỏng đoán rất nhiều, có lẽ nó đã được sáng tạo ra ngay từ thời đại cổ xưa mà người ta gọi là thời đại thần thoại, từng được thần tộc, yêu quỷ cùng con người thường sử dụng, một chữ, hoặc có thể nói, là một đồ phù, có được niệm lực mạnh vô cùng.”
Nghe xong lời phân tích của Mục Dịch Nhiên, mọi người đều lặng im không lên tiếng.
Qua hồi lâu, mới nghe Ngô Du thì thào một câu “Sao tự dưng cảm giác… đám yêu quỷ kia giống như có… hơi đáng thương?”
“Thương gì mà đáng, nếu chúng nó một lần nữa trở về mặt đất, con người chúng ta khi ấy sẽ không còn là loài đứng đầu chuỗi sinh vật nữa, tới chừng đó chúng nó ăn chúng ta giống như chúng ta ăn heo dê vậy, muốn làm thịt kiểu gì thì làm kiểu đấy, cô có thấy sợ không?” Lý Tiểu Xuân nói.
“Sợ.” Ngô Du nói “Tui rất biết ơn Đại Vũ và Cao Dương Thị, nhờ bọn họ mới để cho loài người chúng ta bình an sinh sản phát triển phồn vinh như vậy, mới bảo vệ địa vị thống trị của con người trong giới sinh vật.”
“Nhưng ưu thế này sắp sửa biến mất rồi, lũ yêu quỷ muốn từ bên dưới chui lên.” La Bộ nhón ngón chân, giống như bên dưới mặt đất có yêu quỷ đang vươn lên móng vuốt bén nhọn xấu xí, muốn kéo hắn lôi vào lòng đất.
“Phân tích của Mục là dựa vào di tiên,” Thiệu Lăng nói “《 Sơn Hải Âm Kinh Đồ 》 khắc trên vách nham thạch kia, thực chất là một bản đồ định vị mà yêu quỷ đã lợi dụng thuật chúc trớ ngẫu tượng để tấn công mặt đất ngăn cách hai thế giới.”
“Mà 《 Sơn Hải Đồ 》 khắc trên Cửu Đỉnh ghép lại thành bản đồ, lại chính là 《 Sơn Hải Dương Kinh Đồ 》, ám chỉ hướng đi đến thung lũng tử vong này, cũng chính là ‘Côn Lôn Xu’ mà các bận tiền bối đã nói.”
“Nhưng, tôi vẫn còn một nghi vấn, vì sao yêu quỷ lại đặt tế đàn ở chỗ này: Rốt cuộc là vì yêu quỷ trước đó đã đặt tế đàn ở tại nơi này, cho nên nơi đây mới được gọi là ‘Côn Lôn Xu’, hay bởi vì nơi đây được gọi là ‘Côn Lôn Xu’ trước, cho nên yêu quỷ mới cố ý thiết lập tế đàn ở nơi đây?”
“Vấn đề này có lẽ sẽ giúp chúng ta phá giải nan đề chung cực cuối cùng.”
“Tiên nhân có nói trong di tiên, Xu có ý là xoay chuyển, lật úp, lại phỏng đoán Côn Lôn Xu chính là trục giữa của hai giới âm dương, lấy mặt đất làm vách ngăn, điều này khớp với phỏng đoán của chúng ta,” Tần Tứ nói “Bởi vì nhân giới cùng yêu quỷ giới hiện tại, đúng là tách biệt nhau bởi vách ngăn là mặt đất, ‘Xu’ này rất có thể chính là tế đàn nham thạch mọc sừng sững trên mặt đất kia như các tiên nhân đã suy đoán. Mà sự thật là, nếu muốn đảo điên âm dương, muốn cho yêu quỷ một lần nữa từ lòng đất trở về mặt đất, tế đàn nham thạch kia chính là mấu chốt mang tính quyết định nhất, chỉ có hủy diệt nó, mới có thể triệt để phá hủy thuật chúc trớ của yêu quỷ.”
“Không sai, nguyên nhân hậu quả của toàn bộ sự kiện cơ bản đã liền thành một chuỗi,” Hoa Tế Thu nói “Vấn đề cần giải quyết chỉ còn lại một, làm cách nào hủy diệt tế đàn nham thạch kia. Chúng ta đều đã thử mọi cách, nổ nó hay bắn nó hay là dùng tay phá hỏng, cũng không thể nào làm tế đàn kia có chút sứt mẻ, tôi đoán muốn hủy diệt nó hẳn là không thể dùng đến sức mạnh.”
“Nhưng ngoại trừ sử dụng sức mạnh vật lý ra, chúng ta còn có thể làm được cái gì đây?” Chu Hạo Văn trầm ngâm nói “Từ các di tiên kia có thể thấy được, những người vào tranh trước chúng ta cũng có đủ kiểu người xuất thân từ Huyền Môn, bọn họ có người biết xem thiên tượng, biết bói quẻ, có cả biết yếm thắng pháp, rồi cả kết ấn, nhưng cuối cùng đều vô dụng, cuối cùng vẫn phải bước vào đường xả thân hy sinh, mà đám người chúng ta, chỉ hơn bọn họ ở chỗ chúng ta có vũ lực, nhưng khi mà vũ lực cũng vô dụng thì, tôi không nghĩ chúng ta còn năng lực nào khác mà các bậc tiền bối ấy không có.”
“Văn Nhi ca, lời anh nói làm tui tuyệt vọng quá,” La Bộ than thở một tiếng, ánh mắt mịt mờ vọng về phương xa “Hay là chúng ta tạm thời rời nơi này vài hôm đi, để tui gọi điện thoại cho ba tui thử xem, hỏi ổng có thể nhờ người nào mua được thiết bị chế tạo sóng hạ âm không?”
“Sợ là không thể,” Thiệu Lăng nói “Chúng ta đã không còn thời gian nữa rồi, đám lốc xoáy càng ngày càng lớn mạnh kia như cái bùa đòi mạng vậy, chúng nó sẽ không cho phép chúng ta đi chuẩn bị nữa đâu, có lẽ đêm nay, hoặc là đêm mai, chúng nó sẽ nối liền thành một mảnh.”
“Xem ra mỗi một trình tự, đều đã bị ‘tranh’ suy đoán tính sẵn từ trước rồi nhỉ,” Giọng của Chu Hạo Văn tràn ngập mỉa mai châm chọc “Nếu chúng ta có thể vào Côn Lôn Xu sớm hơn, phát hiện di ngôn của các tiền bối sớm hơn, lúc ấy sẽ có thời gian đầy đủ để chuẩn bị các thiết bị chế tạo sóng hạ âm, nhưng nếu chúng ta không đủ mười ba người, sẽ không có được tướng cốt đồ chỉ về phía Côn Lôn Xu, lại càng không thể tới đây sớm hơn.”
“Mà một khi chúng ta đủ mười ba người rồi, thời gian mở cửa yêu quỷ giới cũng tiến vào đếm ngược, khi chúng ta bước vào Côn Lôn Xu, muốn rời khỏi nơi đây để chuẩn bị thì cũng không còn thời gian nữa.”
“Bây giờ ngẫm lại, có lẽ những nhóm tiền bối vào tranh trước chúng ta chắc là cũng bị trói buộc ở Côn Lôn Xu giống như thế, mãi cho đến thời khắc cuối cùng, không còn cách nào khác phải lựa chọn hi sinh bản thân, bởi vì họ không thể rời khỏi nơi đây để chuẩn bị cách khác đối phó.”
“Tôi thậm chí còn phỏng đoán thế này, có khi nào ngay khoảnh khắc trước lúc tử vong, các nhóm tiền bối ấy đã tìm ra được phương pháp chân chính có thể hoàn toàn dừng lại việc này, nhưng khi ấy đã không còn kịp nữa rồi, cho nên đáp án ấy chỉ có thể đi theo những nhóm người vào tranh cùng nhau bị chôn vùi ở nơi đây hết lần này đến lần khác.”
Lời này khiến cho mọi người vừa kinh ngạc lại sầu muộn, tâm trạng lại càng nặng nề hơn.
“Nếu thật là như vậy,” Kha Tầm phấn chấn tinh thần “Chúng ta có mang theo di động đó, đến lúc cuối cùng nếu như thật sự phát hiện ra được đáp án chân chính, vậy mau chóng lưu lại, ít nhất ở mặt này điều kiện của chúng ta ưu việt hơn so với các tiền bối nhiều lắm, bọn họ viết nên không kịp, chúng ta nói chắc có lẽ kịp đó.”
Mọi người nghe xong liền gật bừa vài cái, nhưng cũng không ôm quá nhiều hi vọng.
“Xem ra biện pháp giải quyết duy nhất, cũng khả thi nhất, là phá hủy cái tế đàn kia nhỉ.” Kha Tầm trở lại với vấn đề.
“Hay chúng ta dùng thuốc nổ gây nổ mạnh sinh ra sóng hạ âm phá hủy tế đàn kia thử xem?” Vệ Đông nói.
“Nhưng chúng ta có thuốc nổ đâu?” Kha Tầm nói.
“Nổ xe.” Phương Phỉ lên tiếng.
Kha Tầm “…”
Kha Tầm “Phỉ ca đừng dã man tới như vậy có được không, chiếc xe hơn một ngàn vạn đấy mà dám dùng làm thuốc nổ à?”
Vệ Đông “Cái đựu, mạng sắp toang rồi kìa mày còn tiếc tiền nữa hả!?”
Kha Tầm “… Dịch Nhiên, CP Đông Phương ăn hiếp em nè!”
Mục Dịch Nhiên nói “Nổ xe có lẽ sẽ sinh ra sóng hạ âm, nhưng tần số của nó chưa chắc đã thích hợp, làm như thế quá nửa là công cốc.”
Kha Tầm nhún vai nhìn vợ chồng nga Đông Phương “Nghĩ chiêu khác đi hen hai anh chị.”
“Có lẽ… tướng cốt của chúng ta có thể có một ít tác dụng.” Cố Thanh Thanh cắn môi nói “Dù sao cũng là tinh hoa kết hợp từ tam tài thiên, địa, nhân mà, em nghĩ, có khi nào như vầy không: Trong cơ thể người cũng có sóng hạ âm, nhưng sóng hạ âm ấy không thể ảnh hưởng yêu quỷ, trước đó chúng ta từng suy đoán, 《 Sơn Hải Đồ 》được đúc trên thân Cửu Đỉnh, tác dụng của nó là lợi dụng những gồ ghề lồi lõm trên mặt ngoài hoa văn, để điều chỉnh tần số sóng hạ âm đến mức có thể tấn công gây sát thương cho yêu quỷ. Vậy, chúng ta có thể cũng dựa theo đó mà phỏng đoán, cao nhân tiền bối kia vì sao lấy 《 Sơn Hải Đồ 》hóa thành tướng cốt khắc vào trong cơ thể người, cũng là muốn lợi dụng tần số sóng hạ âm trong cơ thể người, sau đó điều chỉnh đến mức có thể tấn công được yêu quỷ?”
Câu nói này khiến cho mọi người ai nấy đều chấn động, Lý Tiểu Xuân ra sức vỗ tay cái bốp “Rất có khả năng này!”
“Cơ mà mặt ngoài của 《 Sơn Hải Đồ 》trên tướng cốt có lồi lõm sao?” Kha Tầm quay sang nhìn Ngô Du “Đại sư, ngài xem xem.”
Ngô Du nghe vậy vội vàng chăm chú hai mắt nhìn Kha Tầm, lát sau mới lắc đầu nói “Không có, tướng cốt kia không phải là một loại hoa văn nổi bám vào bề mặt bên ngoài xương cốt như mọi người đã tưởng tượng đâu, thực chất chúng nó không có độ dày hay là độ nổi, nó giống như… Giống như dấu vết mà ngày hè chúng ta phơi nắng lưu lại trên da ấy, nó vẫn là làn da của mình, nhưng màu da thì không giống nhau thôi, tướng cốt cũng như vậy đó, nó được khắc trên xương cốt, là một bộ phận của xương cốt, chỉ có màu không giống, chứ không có chỗ nào nổi trội xông ra ngoài cả, cá nhân tui thấy nó chắc là không thể sinh ra quấy nhiễu với sóng hạ âm gì gì đó đâu.”
Cố Thanh Thanh cùng mọi người nghe như thế, mặt mày đều trở nên cực kỳ thất vọng.
Kha Tầm duỗi tay vỗ vai cô gái, nói “Trước đó chẳng phải chúng ta còn đang thắc mắc, vì sao bản thân 《 Sơn Hải Đồ 》 lại có ẩn chứa vu lực? Có lẽ, tác dụng của nó không chỉ là thay đổi tần số sóng hạ âm, mà còn hiệu quả gì đó khác chúng ta chưa biết đến, mà 《 Sơn Hải Đồ 》 trên tướng cốt rất có khả năng cũng có hiệu quả như vậy. Tôi có một suy đoán, nhưng không biết có đáng tin hay không.”
_________________________
Chú thích
(*) Mắt của Horus & Ra:
//
(*) Nhãn Hình Khí : khí cụ hình con mắt (Tam Tinh Đôi, hay Di chỉ Tam Tinh đôi (tiếng Trung: 三星堆遗址, nghĩa đen: Gò ba sao) là một di chỉ khảo cổ học nằm trong địa phận thành phố Quảng Hán, tỉnh Tứ Xuyên, Trung Hoa – Wikipedia)