“Có lẽ là gió hoặc là tiếng vọng cũng nên?” Ngô Du cố ý phỏng đoán theo hướng không làm người ta sợ.
“Thôi mặc nó là gì cũng được, tối nay mọi người nhớ cảnh giác một chút.” Kha Tầm tới đoán cũng chả buồn đoán, lập tức xua tay “Trước ăn cơm đi, có sức lực mới làm việc được.”
Mọi người vẫn ở lại trên xe của mình, ăn một ít thịt khô bò Tây Tạng cùng lương khô lấp cho đầy bụng. Lúc này chỉ mới bảy giờ hơn, mà bầu trời bên ngoài tối đen như đã nửa đêm, cuồng phong cùng bão tuyết vẫn đang liên tục gầm rú chưa chịu dừng lại, lúc thì như muốn san núi lấp biển hất tung tuyết vồ lên thành sóng bao trời phủ đất, khi thì thổi gió cuộn tròn thành vô số lốc xoáy tựa như những cột trụ trời khổng lồ đáng sợ, tiếng rít tiếng gào sắc lẹm mà dữ tợn từ bốn phương tám hướng như điên như cuồng ầm ầm vồ đến, giống như trong thung lũng lúc này đang tụ tập có hơn mười vạn chúng quỷ đang chen chúc tranh nhau tàn phá bừa bãi trước mắt bọn họ.
Hoa Tế Thu bởi vì say độ cao mà đau đầu chịu không nổi, sau khi uống thuốc Tần Tứ đưa cho liền trùm chiếc chăn dày dựa vào chỗ ngồi ngủ thiếp đi. Thiệu Lăng chạy xe cả ngày, thân thể cũng uể oải mệt mỏi, dựa người vào lưng ghế nghỉ ngơi, chẳng bao lâu liền vang lên tiếng hít thở đều đều như đã ngủ.
La Bộ lại không ngủ được, hắn nằm ở ghế lái cầm di động xem, tuy rằng di động đã mất đi tín hiệu, nhưng cũng không ảnh hưởng việc xem hình ảnh hay video lưu trong máy. Chu Hạo Văn liếc mắt nhìn qua một cái, phát hiện người này đang xem mấy đoạn quay lại cuộc sống ngày thường của hắn cùng bạn gái mình.
Trên màn hình, cô gái đáng yêu xinh đẹp cùng cậu chàng sáng sủa đẹp trai đang ôm trong lòng đám chó cưng mèo cưng mà bọn họ thương yêu âu yếm, cùng nhau rộn ràng nói nói cười cười, khi thì đùa giỡn lăn lộn thành một đoàn, bối cảnh sau lưng là một gian phòng đầy ắp hương vị cuộc sống, xuyên qua cửa sổ sáng ngời có thể nhìn thấy vườn cây nho nhỏ ở bên ngoài, với vô số cây cối rậm rạp xanh um được chăm sóc vô cùng chu đáo cẩn thận.
Ánh nắng màu vàng nhạt ấm áp chiếu vào trong phòng, rọi lên thân thể mềm mại của những chú chó cùng mèo, thấu vào ánh mắt vô tư không lo nghĩ của đôi tình nhân đáng yêu kia.
Chu Hạo Văn rất khó mà tưởng tượng ra được, La Bộ làm cách nào nói lời từ biệt lần cuối cùng với bạn gái, có lẽ là cười rồi khóc, hoặc là khóc rồi lại cười, hoặc có thể là phất tay nói một câu tạm biệt, nói cho đối phương sau khi trở về muốn ăn một chén cơm chiên trứng do tự tay cô ấy làm.
Mà, những đồng bạn ở bên cạnh hắn, có người nào mà chẳng như thế đâu…
“Củ Cải, ngủ sớm một chút đi,” Chu Hạo Văn rời mắt đi nơi khác, không nhìn cái mũi đã ửng đỏ của đối phương “Hôm nay cậu chạy xe cả ngày rồi, ngủ đi để còn dưỡng sức. Tôi gác đầu đêm cho.”
La Bộ dụi dụi mắt đồng ý, đang tính trùm chăn lên người tính nghỉ ngơi, bỗng vươn ngón tay chỉ ra ngoài cửa sổ xe, nơi xa xa gió cuộn tuyết lăn, giọng nói sợ đến mức méo cả âm “Văn Nhi ca—— bên —— bên kia là ai vậy——”
Chu Hạo Văn cũng nhìn thấy—— Ngay tại nơi gió tuyết đang vờn vũ ở phía trước xe, có hơn mười cái bóng màu đen đang di động rất nhanh, hướng về bên trong khe sâu!
Trời nổi bão tuyết gió giông dữ dội đến như vậy, người bình thường cũng nửa bước khó đi, thế mà mấy bóng đen kia lại giống như không hề bị trở ngại, thân thể như bầy u linh thẳng tắp cứng ngắc, cũng chẳng trao đổi hay trò chuyện gì với nhau, không hề nhìn tới nhìn lui ngó xung quanh, không có một chút động tác dư thừa nào, chúng nó cứ thế lẳng lặng mà đi tới, chẳng mấy chốc liền biến mất giữa bão táp tuyết cát hỗn độn mờ mịt.
“Đó—— đó là cái gì vậy——” La Bộ sợ hãi đến mở trừng hai mắt nhìn Chu Hạo Văn “Là ảo giác của tui đúng không? Chỉ là ảo giác của tui thôi!”
“Không phải ảo giác,” Chu Hạo Văn cầm lấy súng, đưa tay chuẩn bị đẩy cửa xe “Cậu ở lại trong xe trông chừng, khóa cửa xe lại, tôi sang xe bên Kha Tầm thương lượng một chút.”
Hoa Tế Thu cùng Thiệu Lăng ngồi ở ghế phía sau ngủ rất say, lúc này vẫn nằm im không nhúc nhích.
“Văn Nhi ca—— tui sợ á——” La Bộ níu lấy tay áo của đối phương.
Chu Hạo Văn tiện tay cầm Ipad cài sẵn trên xe đưa cho hắn “Xem phim đi, Kha Tầm tải về đó.” Dứt lời liền mở cửa đi ra ngoài.
La Bộ “…” Nô! Dù tui bị hù chết tui cũng không muốn xem gei-pỏn đâu…
Chu Hạo Văn đội tuyết ngược gió đi đến bên cạnh xe của Mục Dịch Nhiên, còn chưa kịp giơ tay gõ cửa sổ, cửa xe bỗng từ bên trong đẩy ra, lập tức có một bàn tay duỗi tới túm lấy hắn, nhanh chóng kéo vào bên trong.
“Mọi người cũng nhìn thấy?” Chu Hạo Văn phủi đi cát đất cùng tuyết dính trên mặt, nhìn về phía những người vẫn còn đang thức trong xe.
“Thấy chứ, đù má nó, giống như quỷ vậy!” Vệ Đông vẻ mặt hết hồn không thôi túm chặt tấm chăn quấn trên người mình.
Lý Tiểu Xuân mở to hai mắt nhìn Chu Hạo Văn “Hạo Văn Nhi, cậu lớn gan thật đó, thấy vậy còn dám chui ra khỏi xe!”
“Hai người thấy thế nào?” Chu Hạo Văn hỏi Kha Tầm và Mục Dịch Nhiên.
“Chúng tôi tính đi theo nhìn xem.” Kha Tầm nói.
“Nếu như đó là một cái bẫy dụ chúng ta chui vào thì sao?” Chu Hạo Văn nói.
Kha Tầm khẽ cười “Văn Nhi na, cậu quên chúng ta đến đây là để làm gì rồi à? Hiện tại là dù biết trong núi có hổ, nhưng vẫn buộc lòng phải đi vào, nếu muốn bo bo tự bảo vệ mình, thế tới đây làm gì nữa. Chúng ta đến nơi này, cũng thừa biết là sẽ có bẫy rập, hơn nữa còn nhất định phải đâm đầu mà nhảy vào, nếu mấy cái bóng đen mới nãy là mồi nhử, chúng nó cùng lắm cũng chỉ muốn dẫn chúng ta vào tranh lần nữa thôi, hoặc là dẫn chúng ta đi tìm ra đáp án cuối cùng. Còn nếu bảo nó làm thế là vì muốn giết chết chúng ta ở giữa đường, như vậy không thấy quá vô lý sao, chúng ta vượt qua nhiều bức tranh như vậy, để cuối cùng chết ở nơi đồng không mông quạnh này? Ý nghĩa ở đâu?”
Chu Hạo Văn nhất thời kẹt lời.
Hắn cũng phát hiện một điều, Kha Tầm ngày hôm nay quả thật càng lúc càng làm người ta ‘trụ’ hết nổi.
Mới ngày nào vẫn còn là một chàng trai ngốc bạch ngọt, chỉ trải qua mấy tháng ngắn ngủi mà đã biến thành nói chuyện có căn có cứ, hành động có đắn có đo, tư duy có thứ có tự, ngộ tính cùng óc tưởng tượng đều cất cánh bay lên, khí phách cùng ‘damdang’ hòa màu với nhau… sắp sửa hết chỗ chứa rồi.
“Nhưng mà mấy cái bóng kia lúc nãy đã biến mất tăm rồi, hiện tại chúng ta đuổi theo liệu có còn kịp không?” Lý Tiểu Xuân hỏi.
“Nếu chúng là mồi nhử, hẳn là phía sau vẫn sẽ còn.” Mục Dịch Nhiên lên tiếng “Còn nếu chỉ duy nhất một lần, vậy chúng ta cũng không cần đuổi theo làm gì.”
Chu Hạo Văn gật đầu, cũng không sốt ruột quay về xe, mà đi ra phía sau tìm chỗ ngồi, cùng bốn người khác im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Gió quật từng cơn hết đợt này nối liền đợt khác, từ bốn phía xung quanh ồ ồ ập đến, đám bọn họ phải liên tục lau quệt hơi nước đọng lại trên kính cửa sổ, bên ngoài cửa sổ lúc đen kịt khi thì trắng xóa, nào gió nào tuyết rồi cát đá cỏ khô rối tung hỗn hợp ở bên nhau, như muốn khuấy nát cả cái hẻm núi này.
Những rặng núi ở xa xa thấp thoáng như ẩn như hiện giữa tấm màn gió cùng tuyết xoắn xuýt hỗn loạn bên nhau, lúc thì nhìn thấy như rất xa, rồi lại có lúc đột ngột trờ trờ ngay trước mặt, bóng dáng núi hon hùng vĩ tráng lệ bỗng chợt biến thành dữ tợn mà gớm ghiếc, những dãy núi dọc dài hai bên hẻm núi như biến thành những cái răng nhọn của lũ lệ quỷ, mà cái khe ngoằng ngoèo uốn lượn kia như cũng trở thành lưỡi quỷ lạnh băng mà dính nhớt, cuốn lấy đám người đặt trên đầu lưỡi ghê tởm của nó, chỉ cần nhè nhẹ đẩy vào một cái, lập tức sẽ có thể nuốt hết toàn bộ đám con người bé nhỏ yếu ớt ấy vào bụng.
Gió rít vù vù bên ngoài cửa sổ xe, nghe như tiếng gào rú của muông thú, rồi lại giống như tiếng khóc lóc kêu rên của vạn quỷ, lúc bén nhọn tựa như mũi đâm xuyên thủng vách xe dày đặc, nỉ non sụt sùi lại khiến người ta thấy rét lạnh như từ xương cốt bắt đầu thẩm thấu ra bên ngoài.
Chúng cứ thế tra tấn cả tinh thần lẫn thể xác của bọn họ chẳng biết bao lâu, Chu Hạo Văn cảm thấy có hơi lo cho La Bộ, báo với mọi người một tiếng, đang tính trở về xe bên kia thì, bỗng nghe Kha Tầm chỉ tay ra ngoài cửa sổ, khẽ giọng hô một tiếng “Xuất hiện!”
Mọi người nháy mắt giật mình, vội vàng hướng về phía tay hắn chỉ nhìn xem, quả nhiên ở nơi gió tuyết hỗn loạn, một đội bóng đen lại xuất hiện, vẫn trầm mặc mà hết sức nhanh chóng dấn sâu vào bên trong hẻm núi.
“Quả nhiên!” Kha Tầm nheo mắt “Nếu chúng ta không đi theo, mấy thứ này sẽ xuất hiện đi xuất hiện lại như vậy.”
“Coi bộ chúng ta không theo không được.” Vệ Đông nói xong, tay nắm chặt súng.
“Mọi người có để ý không?” Mục Dịch Nhiên bỗng lên tiếng, trong giọng nói có chút gì đó khác lạ “Hai lần xuất hiện bóng đen, đều là mười ba cái.”
Những người khác nghe như vậy kinh ngạc sững sờ, qua một lát mới nghe Chu Hạo Văn lên tiếng, ngữ điệu cũng có chút khác lạ “Ý của anh là, mấy cái bóng kia rất có thể, là… những người vào tranh trước đây?”
Vệ Đông với Lý Tiểu Xuân nghe vậy, lại đồng loạt giật bắn một cái.
“Bọn.. Bọn họ còn sống sao?” Lý Tiểu Xuân trước giờ vẫn lớn gan, nhưng lúc này nghe thế cũng cảm giác trong đầu trống rỗng.
“Không thể xác định,” Mục Dịch Nhiên trầm ngâm “Dù nhóm vào tranh trước đó có thể sống sót, thì hiện tại bọn họ ít nhất cũng phải một trăm mốt trăm hai mươi tuổi rồi. Mà người lớn tuổi như thế tuyệt đối không thể nào bước đi vững vàng, thậm chí là vô cùng nhẹ nhàng giữa trời bão tuyết như chúng ta vừa thấy vậy. Cá nhân tôi cho rằng, mấy chiếc bóng kia chỉ là một loại ảnh chiếu, có lẽ là ảnh chiếu của nhóm người vào tranh thời kỳ nào đó, hoặc có lẽ là…”
Hắn nói tới đây, ngước mắt nhìn về phía đám người đang hết sức chăm chú nhìn mình, loáng thoáng như nghe thấy được tiếng nuốt nước miếng vì khẩn trương của ai đó, bèn nói nốt nửa câu sau cùng còn lại “…Là ảnh chiếu của chính chúng ta.”
Lý Tiểu Xuân phát ra một tiếng hít ngược thật lớn, Vệ Đông cả người hốt hoảng lắc lư thân mình, Chu Hạo Văn im lặng thật lâu không lên tiếng.
“Mặc nó, là gì cũng được,” Giọng nói trầm tĩnh của Kha Tầm vang lên “Chúng ta theo sau. Hạo Văn Nhi, cậu trở lại xe bên cậu, gọi Thiệu tổng dậy, bảo anh ấy đi sang xe của mấy cô gái bên kia, vẫn dựa theo chia tổ lúc sáng đều tự trở về xe của mình, lát nữa khi bóng đen kia xuất hiện, lập tức chạy theo xe của Dịch Nhiên, bây giờ tôi lập tức đi lấy cáp kéo buộc ba chiếc xe ở bên nhau.”
“Tao phụ mày một tay.” Vệ Đông giơ tay chà chà mặt mình mấy cái thật mạnh, bắt bản thân tỉnh táo lại.
“Tôi giúp nữa.” Lý Tiểu Xuân cũng kéo can đảm của mình trở về trong bụng.
Mấy người đều xuống xe, đầu tiên là đánh thức những người đang ngủ, sau đó nối xe lại, đổi xe, gấp gáp chuẩn bị mọi thứ.
Ngay khi một đội mười ba cái bóng đen lần nữa xuất hiện ở giữa trời bão tuyết thì, cả ba chiếc xe vô cùng ăn ý đồng loạt nổ máy, do Mục Dịch Nhiên dẫn đầu ở trước nhất, La Bộ đi giữa, Thiệu Lăng ở sau cùng, xếp thành hàng dài đuổi theo phía sau đám bóng đen kia, đi vào bên trong hẻm núi.
Tốc độ của bóng đen không nhanh cũng chẳng chậm, nhưng kia tuyệt đối không phải là tốc độ con người có thể đi được, chúng nó vẫn luôn duy trì khoảng cách ở phía trước chiếc xe, nhưng dù có dùng ống nhòm cũng không thể nào nhìn ra được bản thể của nó ở đâu.
Chúng nó cứ thế lẳng lặng bước đi, gió gào không hốt hoảng, tuyết vồ chẳng lắc lư, rõ ràng như đang quyết chí thẳng tiến không lùi, nhưng trên người chúng nó lại tràn ngập một cảm giác lặng câm mà ủ dột.
Kha Tầm buông ống nhòm vẫn luôn giơ lên trong tay, dùng sức bứt bứt tóc của mình.
“Sao vậy?” Mục Dịch Nhiên dù vẫn chăm chú lái xe, nhưng cũng không phớt lờ người bên cạnh.
“Không thể nhìn chằm chằm chúng nó lâu được,” Giọng của Kha Tầm có chút khàn khàn “Nhìn một lát cảm giác như cả người bị một cảm giác tuyệt vọng lại vô cùng áp lực xâm lấn toàn bộ tâm thần, thật… thật sự rất khó chịu, có một loại đau khổ lại bi thương không cách nào nói rõ được…”
Mục Dịch Nhiên duỗi tay qua, bàn tay vịn lên gáy tóc của cậu, bóp nhẹ vài cái, nói “Hít sâu, đừng nhìn chúng nó nữa, chúng ta sẽ không mất dấu.”
“Ừm.” Kha Tầm nghe theo hít thở sâu vài cái, Nhạc Sầm ở phía sau đưa đến một cái bình giữ nhiệt “Trà Ô Long nhân sâm, bổ khí an thần, uống một ít sẽ thấy đỡ hơn.”
“Cảm ơn chị Sầm.” Kha Tầm nhận lấy uống vài hớp, ánh mắt cụp xuống nhìn đầu gối của mình, không hề ngẩng đầu nữa.
Xe cứ thế chạy đi chẳng biết bao lâu, Kha Tầm bỗng cảm thấy được tiếng gió gào ngoài xe giống như dần giảm lại, lúc này mới ngẩng lên nhìn ra bên ngoài, quả thật thấy gió lốc đã giảm thành gió mạnh, bão tuyết cũng dần dần thành tuyết nhẹ, cát đá cũng từ trời cao đáp xuống mặt đất, nhưng nhóm bóng đen bên kia thì vẫn như thế, lúc ẩn lúc hiện, thấp thoáng mơ hồ.
Bọn họ tiếp tục đi theo, gió cùng tuyết càng lúc càng nhẹ, xung quanh cũng càng lúc càng im lặng, cuối cùng trở lại bình thường, mà đội bóng đen kia giống như hiệu ứng phai dần, từ từ biến mất hoàn toàn trong đêm tối.
Mục Dịch Nhiên ngừng xe lại, cúi mắt nhìn đồng hồ cơ đeo trên cổ tay, đây là hắn cố ý mang theo vì hành động lần này, dụng cụ điện tử trên xe toàn bộ đều trục trặc, đến cả thời gian cùng số km cũng không hiển thị “Chúng ta đại khái đã đến trung tâm của hẻm núi này.” Hắn tính nhẩm tốc độ xe chạy cùng thời gian, ước lượng một chút khoảng cách.
“Đây là đích đến mà chúng nó muốn dẫn chúng ta đi tới sao?” Ngô Du từ nãy đến giờ vẫn luôn sợ hãi không dám lên tiếng, rốt cuộc lắp ba lắp bắp nói ra được một câu đầy đủ.
“Chắc vậy.” Mục Dịch Nhiên tháo dây an toàn, cầm lấy đèn pin “Tôi xuống xem thử một chút.”
Kha Tầm cũng đẩy mở cửa xe, quay đầu dặn dò hai nữ thành viên một câu “Chị Sầm, nhớ cầm súng, để ý bên ngoài một chút.”
“Ừ.” Nhạc Sầm cầm súng trên tay.
Chu Hạo Văn, Thiệu Lăng cùng Tần Tứ cũng bướng xuống xe, những người khác ở lại trong xe canh chừng, cả ba người đều cầm súng cùng đèn pin trong tay, bước tới hội họp cùng Mục Dịch Nhiên và Kha Tầm.
“Lạ thật, tuyết rơi lâu như vậy, sao không thấy trên mặt đất có tuyết?” Tần Tứ vẻ mặt kinh ngạc nhìn cỏ khô cùng sỏi đá dưới chân mình, tuy rằng xung quanh xa gần cũng có một chút vết tuyết, nhưng dựa theo thời gian cùng khối lượng của trận bão tuyết lúc nãy, mặt đất tuyệt đối không thể nào chỉ có vài dấu vết như vậy được.
“Có lẽ bị gió thổi bay đi hết rồi.” Chu Hạo Văn không quan tâm lắm đến thứ này “Hoặc mấy thứ chúng ta thấy chỉ là ảo ảnh.”
“Mọi người xem.” Kha Tầm đột nhiên nhìn về phía mọi người, khẽ ngước cằm hướng về mặt đất lạnh băng hoang vu cách đó không xa.
Nơi ánh đèn pin trắng sáng chiếu rọi, xuất hiện một bãi nham thạch quái dị lởm chởm gồ ghề sừng sững đứng thẳng tắp, như đang phơi bày bộ mặt hung tợn của nó dưới ánh sáng tối chập chờn.
Mà ở xung quanh bãi nham thạch kỳ dị kia, thậm chí cả ở những phạm vi xa hơn bên ngoài, bốn bề đều rải đầy từng đống từng đống nhìn như thi thể cùng xương cốt động vật, trong đó có cái giống như vừa mới chết không lâu, có lại thối rữa mục ruỗng ở các mức độ khác nhau, cũng có những cái chỉ còn sót lại hài cốt trắng hếu không trọn vẹn, hay thậm chí chỉ còn lại một mảnh da rách nát tả tơi.
Vài người giơ đèn pin chiếu rọi khắp chung quanh nhìn một cái, điều chỉnh mức sáng lớn nhất, nhưng cảnh tượng đập vào mắt lại khiến người ta cảm thấy hết sức rợn người, như có một luồng lạnh buốt từ dưới lòng bàn chân bắn lên, bò tràn ra khắp toàn thân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...