Dáng vẻ bên ngoài của Tiên điểu quả thật chẳng khác gì một quý công tử tuấn tú vô song, tóc đen như mực, diện mạo như ngọc, trên người khoác một chiếc áo choàng lông vũ trắng muốt, khiến cho tiên tư vốn đã bất phàm càng thêm xuất chúng.
Vệ Đông chớp chớp đôi mắt ngỗng của mình, xuyên qua “mi giả” đặc chế từ lông mị của bạch hạc, lén lút quan sát vị Tiên điểu trước mắt.
Ngay sau đó, cảnh mộng tựa như sóng biển thủy triều lãng đãng mở ra, trước mắt lượn lờ mây tía, bốn bề cảnh sắc tuyệt đẹp, nhìn trông chẳng giống như chốn nhân gian, chỉ thấy trên không có một tiên nhân đang cưỡi trên bạch hạc ung dung lướt đi, chỉ để lại lượn lờ tiếng sáo giữa tầng mây trong vắt.
Vệ Đông nhìn đến ngây cả người, cố gắng lắm mới thoát ra được cảnh mộng, nhưng bên tai như vẫn còn văng vẳng tiếng sáo lạ kỳ mà duyên dáng kia, Vệ Đông vươn tay sờ sờ cái đầu ngỗng trên cổ mình “Công tử Bạch Hạc vì sao lại hóa thành người?”
“Ta cùng con người trò chuyện, đương nhiên phải dùng hình người rồi.” Tiên điểu nhẹ nhàng phe phẩy cái quạt lông chim màu trắng muốt trên tay.
Vệ Đông thật không nghĩ tới, đối phương có thể xuyên qua thuật che mắt thấy được thân phận con người của mình.
“Rõ ràng có hai người, sao chỉ có một đến đây?” Tiên điểu hỏi.
Vệ Đông tự thấy mình đứng trước mặt thần tiên có che che giấu giấu cũng vô dụng, bèn ăn ngay nói thật “Tui với đồng bạn chia nhau hành động, cô ấy đi gặp mãng xà tinh rồi.”
“Hai vị là tính lấy lông vũ của ta giao cho mãng xà tinh à?”
“Không dám,” Vệ Đông cười quạc quạc “Hiện tại cái lông vũ đó vẫn còn đang trên người của tui, nhưng hai đứa tui dù sao cũng phải báo cho mãng xà một cái kết quả, bởi vì dọc theo đường đi hắn vẫn luôn âm thầm theo dõi hai tui.”
Vệ Đông nhớ lại lúc nãy mình với Phương Phỉ phát hiện được điều này trong khách sạn —— xung quanh khách sạn xuất hiện rất nhiều kẻ đầu rắn, lại nghĩ tới suốt dọc đường đi trước đó, vẫn luôn thấy xung quanh cứ lảng vảng mấy tên đầu rắn, bọn họ mới giật mình ngộ ra, hóa ra gã mãng xà đã phái người theo dõi bọn họ.
Thế nên, hai người họ mới quyết định mạo hiểm chia nhau hành động.
Phương Phỉ cầm lấy bao lông chim đi gặp gã mãng xà, còn Vệ Đông thì giả trang một chút, sau đó cầm theo hùng hoàng (*) tránh thoát sự theo dõi của bầy người đầu rắn, một mình đến Hỉ Thúy Lâu tìm Tiên điểu.
“Mau mau phủi mấy cái lông vịt trời trên đầu xuống đi.” Tiên điểu phe phẩy quạt lông chim, vẻ mặt chịu không nổi ngó cái gã “chim đâu mà xấu xí” lông tóc lởm chởm ở trước mặt.
Nghe vậy, Vệ Đông giơ tay kéo xuống mấy cái lông vịt trời mình đã cắm loạn trên đầu để cải trang “Công tử Bạch Hạc, tụi tui đến nơi này là vì muốn tìm một mảnh tàn phiến của mộc bản tranh Tết, nhưng chẳng ngờ giữa đường lại gặp phải nhiều chuyện lòng vòng quanh co như vậy, hiện tại gã mãng xà tinh muốn dùng lông vũ của ngài để tìm người thuần chủng, luyện thành ‘trái tim thuần chủng’ dâng lên cho Đại Bằng.” Vệ Đông khàn giọng nói “Hai đứa tui… hai đứa tụi tui không muốn đồng loại gặp nạn, mới mạo hiểm đến đây tìm ngài.”
“Ta đây có thể giúp được gì cho các vị chứ?” Giọng điệu của Tiên điểu nghe giống như chẳng liên quan gì tới mình.
Vệ Đông kéo xuống cọng lông vịt trời cuối cùng trên mặt “Ngài là thần tiên, có lẽ ngài biết được tàn phiến ở chỗ nào…”
“Mộc bản tranh Tết là do con người làm, chỉ có người mới biết tung tích của nó ở đâu.” Tiên điểu bưng lên tách tràn ở trước mặt, khẽ nhấp một ngụm.
Vệ Đông nhìn tách trà đặt trước mặt mình, mặc dù có hơi khát, cơ mà không dám bưng lên uống, bởi vì miệng tách trà rất nhỏ, mỏ ngỗng uống không được.
Trong lòng đột nhiên có cảm giác thật sự mỉa mai làm sao, hắn vốn là một con người, ấy mà lúc này lại mọc đầu ngỗng. Còn kẻ đối diện chẳng biết có phải là thần tiên hay không, nhưng chung quy nguyên hình là một con bạch hạc, giờ phút này lại ra dáng người ngồi ở chỗ kia thưởng thức trà.
Quả thật là… chúng sinh điên đảo.
Nhưng nhìn cả cái Sư Đà Quốc này đi, có nơi nào mà chúng sinh không điên đảo đâu chứ…
“Người thuần chủng đang ở Sư Đà Quốc.” Tiên điểu bỗng nói.
“Ở nơi nào Sư Đà Quốc?” Vệ Đông lập tức hỏi.
Tiên điểu lại ngậm miệng không nói, cầm cây quạt trên tay lắc lư phe phẩy, cuối cùng phun ra mấy chữ “Người chẳng phải người.”
“Chẳng lẽ, người thuần chủng không phải là người?” Vệ Đông nghe mà nghệch mặt.
Tiên điểu chỉ khẽ mỉm cười, không đáp.
“Dựa theo kiểu ăn sạch uống cạn này của lũ yêu quái ở Sư Đà Lĩnh và Sư Đà Quốc, sợ là người trong thế gian này đều sẽ bị chúng ăn hết.” Trong lòng Vệ Đông bỗng nhiên sinh ra một ý nghĩ đáng sợ: Nếu như người thuần chủng cũng không phải người, vậy chẳng phải thế giới này sẽ không còn con người nữa?
“Chúng sinh vốn kỳ diệu lạ lùng.” Tiên điểu nói “Chuyện sinh tử của chúng sinh, không phải do ta và ngươi có thể đoán.”
“…”
“Long lực lạ lùng kỳ diệu.” Tiên điểu lại nói “Gã long xà ấy hẳn là có thể giúp được các ngươi, cứ việc giao lông vũ của ta cho nó đi.”
Vệ Đông: Kiểu gì mà cứ hết kỳ diệu tới lạ lùng miết vậy nè…
Tiên điểu cũng không chờ Vệ Đông ngồi ngộ ra cho hết, bỗng giơ hai tay ra, thoạt nhìn giống như đang tính uốn lưng duỗi người gì đấy, lại chẳng ngờ hai cái tay ấy lại hóa thành một đôi cánh màu trắng thật lớn, trong chớp mắt cả người biến thành một con bạch hạc, từ cửa sổ bay đi ra ngoài.
Đến lúc Vệ Đông giật mình chạy tới cửa sổ nhìn, chỉ thấy bạch hạc đã biến thành một cái chấm đen nho nhỏ trên bầu trời xanh.
Vệ Đông thấy cái quạt lông vũ của hắn vẫn còn đặt trên bàn, liền cầm lấy cất vào người, bước ra khỏi phòng.
***
Vệ Đông thở hồng hộc chạy tới nơi hẹn gặp với gã mãng xà tinh, chợt phát hiện cả Phương Phỉ lẫn gã mãng xà đều nhìn mình với ánh mắt kinh ngạc.
Phương Phỉ “Sao anh lại tới đây?”
Vệ Đông “Đã bảo cùng đi mà, tui còn chưa hỏi cô tại sao tự một mình tới trước đó!”
Phương Phỉ “…”
Gã mãng xà liếc nhìn Phương Phỉ: Giấc mơ độc chiếm long châu của Đông Phương phu nhân e là bất thành rồi.
Phương Phỉ lườm gã mãng xà một cái, cũng không lên tiếng, lại dùng khóe mắt nhìn thấy Vệ Đông đang run run tay áo, giống như có một cọng lông vũ trắng nhẹ nhàng rớt xuống đám lông dưới đất.
Động tác của Vệ Đông cực kỳ tự nhiên, thế cho nên gã mãng xà cũng không phát hiện.
Vệ Đông cố ý nói “Sau khi mọi việc thành công, đừng quên lời ngài đã hứa.”
Gã mãng xà cười nói “Tất nhiên rồi, long tộc bọn ta từ xưa đến nay nhất ngôn cửu đỉnh.”
“Cũng đúng,” Vệ Đông hắng hắng giọng mấy cái, nói ra một câu “Long lực kỳ diệu lạ lùng.”
Gã mãng xà bỗng nhìn sang Vệ Đông, ánh mắt có hơi kinh ngạc, giống như không dám tin là lời này lại phát ra từ miệng của Vệ Đông.
“Long công tử cần bao lâu mới có thể nhận ra lông vũ kia?” Phương Phỉ hỏi.
Nếu gã mãng xà cũng dùng cách như bọn họ, dùng lông chim quơ quơ trước mắt để thử từng cái một, sợ là không đủ thời gian mất.
Mới nãy hai người đều nghe thấy âm thanh báo giờ rất rõ ràng, cũng có nghĩa là thời gian đã trôi qua hơn phân nửa, bảy tiếng đã qua đi, bọn họ chỉ còn lại sáu tiếng để hoàn thành nhiệm vụ thôi.
Nhưng hai người bọn họ đến tận giờ phút này cũng chẳng có chút tiến triển nào.
“Đơn giản thôi, vàng thật thì không sợ lửa.” Mãng xà tinh há miệng cười, cái lưỡi rắn đỏ tươi thò ra bên ngoài, mang theo một đốm lửa nho nhỏ.
Vệ Đông theo bản năng kéo Phương Phỉ lùi về sau một chút, hơn nữa cũng vô thức che chở trước mặt đối phương.
Mà Phương Phỉ thì hoàn toàn chẳng sợ tí nào, còn vươn tay kéo lấy áo Vệ Đông, thấy phiền vì người này cản trở mình.
Đốm lửa mãng xà phun ra dần dần hạ xuống đống lông chim, rồi lập tức bùng lên vô số ngọn lửa, ngọn lửa dần dần bốc ra khói, tản ra vô số mùi hương, có hương thơm lạ lùng, có tanh hôi thối nát, lại có khiến người ta sặc sụa đến ho khan.
Nhưng chẳng bao lâu sau, mùi khói khiến người ta khó chịu ấy đều tan đi hết, bởi vì lông chim bốc cháy rất nhanh, vài phút đã rụi thành đống tro tàn, chỉ có duy nhất một cái lông vũ trắng tinh không hề sợ lửa thiêu cháy, mà lúc này nó tựa như có sinh mệnh, nháy mắt bốc lên cao cao, sau đó hướng về nơi nào đó trong thành bay tới.
Nói thì chậm chứ diễn ra thì cực nhanh, gã mãng xà nheo nheo hai mắt, ngay lập tức đuổi theo sau, toàn bộ cơ thể hắn biến thành một con mãng xà khổng lồ, bay trên không trung vần vũ lướt đi, bám dí đằng sau cọng lông vũ.
Vệ Đông nhón chân rướn cổ lên chăm chú nhìn theo, mãi đến khi không nhìn thấy được nữa mới quay đầu lại, giơ tay xoa xoa cổ.
Sau đó, hai người quay mặt nhìn nhau, lập tức không kềm được rú lên một tiếng đầy sợ hãi, hóa ra mới nãy bọn họ chỉ lo dùng ánh mắt đuổi theo mãng xà, hai cái cổ bất tri bất giác vươn dài ra, dựa theo tỷ lệ thân thể của họ, hai cái cổ nom còn dài hơn cả cổ ngỗng thật.
“Trời đất ơi, cả hai chúng ta đều bị kích thích thú tính rồi.” Vệ Đông cảm khái thật sự.
“Là yêu tính.” Phương Phỉ lạnh giọng sửa lưng.
Vệ Đông kích động nói tiếp “Cô không biết chứ, mới nãy suýt chút tôi vỗ cánh bay lên rồi.”
Phương Phỉ nhỏ giọng lẩm bẩm “Tôi cũng thế.”
Vệ Đông càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi “Cô nghĩ, hai đứa chúng ta có khi nào dần dần sẽ bị đồng hóa, trở thành hai con ngỗng yêu thật sự không?”
Phương Phỉ đáp “Cứ yên tâm, dù có thành ngỗng yêu thật, cũng chỉ tung tăng được sáu tiếng thôi.”
Vệ Đông “…”
Bầu trời bỗng dưng sầm tối, hóa ra là gã mãng xà tinh kia bay trở về.
Rắn lớn sau khi hạ xuống lập tức biến hóa trở lại hình dáng của gã mãng xà, lúc này hắn vẻ mặt vui sướng hô lên “Tìm ra rồi, chính là ở chỗ Lão Trư đồ tể.”
“Lão Trư đồ tể?”
“Đồ tể Lão Trư là gã đồ tể lớn nhất của Sư Đà Quốc, gần như toàn bộ lái buôn thịt đều nhập hàng từ chỗ hắn,” Gã mãng xà biết hai con ngỗng yêu trước mặt mới vừa đến đây không lâu, chẳng biết gì về đồ tể Lão Trư cũng là bình thường “Mỗi khi yêu binh săn người trở về, đều sẽ đưa đến chỗ của hắn giết mổ lấy thịt.”
Hai người nghe xong đều cảm thấy khó chịu, nhưng Phương Phỉ vẫn cố hỏi tiếp “Nếu nói vậy, chỗ của Lão Trư đồ tể hẳn là có rất nhiều con người chờ lên thớt, làm sao phân biệt được ai là người thuần chủng?”
Gã mãng xà cười nói “Tại hạ tự có biện pháp. Việc này may mà có hai vị hỗ trợ, viên long châu tổ truyền này xin dâng tặng hai vị, xem như thay lời cảm ơn của tại hạ.”
Phương Phỉ bước tới nhận lấy cái hộp bảo đựng long châu, bên tai chợt nghe gã mãng xà dùng giọng cực nhanh khẽ đọc một câu thơ “Thường Nga có hối trộm linh dược, biển xanh trời biếc đêm tỏ lòng.”
Trong lúc nhất thời, Phương Phỉ cũng không hiểu chuyện này là sao, bèn hỏi “Công tử luyện chế trái tim thuần chủng, hai ta có thể đến tham quan chứ?”
“Đó là việc của các ngươi,” Gã mãng xà lạnh giọng thản nhiên “Các ngươi đưa ta lông vũ, ta tặng các ngươi long châu, thỏa thuận giữa chúng ta đã kết thúc. Các ngươi nếu như cảm thấy hứng thú cứ việc đi xem, nhưng giữa chúng ta đã không còn hứa hẹn gì nữa, nếu như các ngươi làm gì gây bất lợi cho việc của ta, vậy đừng trách sao ta không khách sáo.”
Vệ Đông chẳng màng tới gã mãng xà, tự mở hộp bảo ra xem “Để coi long châu có phải hàng thật không.”
Liền thấy bên trong hộp, viên lông châu đỏ au bóng loáng tựa như một viên mã não sáng ngời, toàn thân như quanh quẩn một màng sương đỏ khi ẩn khi hiện.
Phương Phỉ thuật lại cho Vệ Đông nghe hai câu thơ mà gã mãng xà đọc lúc nãy “Này hình như không phải do nó tự nghĩ ra đúng không, tôi nhớ hình như là do một nhà thơ nổi danh nào đó viết thì phải.”
“Hình như là thơ Lý Bạch, tên bài thơ là… Thường Nga (*) thì phải!” Vệ Đông cực kỳ vui sướng vì bản thân vẫn còn nhớ rõ bài thơ này “Nói chung ý của bài thơ kiểu như, Thường Nga vô cùng hối hận một mình lén trộm thuốc trường sinh bất lão của hai người ăn hết, sau đó mỗi ngày ngồi trong trăng phòng không gối chiếc ngắm trời ngắm biển.”
“…” Phương Phỉ đến bây giờ mới hiểu được, cái gã mãng xà yêu kia là đang nhắc nhở mình đừng quá ích kỷ, nên chia sẻ long châu cho cả hai vợ chồng ngỗng Đông Phương!
Phương Phỉ bẻ long châu ra làm đôi “Hai chúng ta mỗi người một nửa?”
“Oke-quạc!” Vệ Đông cầm lấy một nửa viên long châu liền thảy vào mỏ nhai rôm rốp.
“Sao anh hấp tấp như vậy, chưa gì đã ăn rồi? Lỡ đâu nó có độc thì làm sao?!” Phương Phỉ quả thật chỉ muốn vói ngón tay vô cổ họng Vệ Đông moi nửa viên long châu ra.
Vệ Đông nhai bẹp bẹp thưởng thức hương vị long châu, miệng ồm ồm nói “Tiên điểu có bảo mà, long lực huyền diệu lạ lùng, bảo chúng ta cứ việc giao lông của nó cho mãng xà, bảo là không chừng mãng xà có thể giúp được chúng ta.”
Phương Phỉ nghe như vậy, cũng không nghi ngờ hỏi lại, đang tính cầm nửa viên long châu còn lại bỏ vào miệng ăn luôn, nào ngờ bị Vệ Đông ngăn cản “Khoan khoan đừng vội, cô cứ từ từ, để xem tui ăn xong rồi có phản ứng bất lương nào không, nếu không có thì cô hãy ăn.”
Phương Phỉ nhìn Vệ Đông, cũng không biết phải nói cái gì bây giờ.
Vệ Đông tiếp tục tự mình mở đài mồm “Tiên điểu cho chúng ta một ít lời chỉ dẫn, thứ nhất là gã mãng xà có thể giúp ích cho chúng ta, hiện tại ngẫm lại hẳn là nó giúp chúng ta tìm ra người thuần chủng. Thứ hai, Tiên điểu có nhắc tới một từ, ‘người không phải người’, tui cũng không biết có ý gì nữa, nếu bảo chúng ta không phải người còn dễ hiểu, dù sao cũng thấy nguyên hình rồi, tui là chó cô là cá, nhưng nếu người thuần chủng lại không phải người, vậy người đó là cái gì?”
Phương Phỉ không bận tâm tới cách nói kỳ cục của Vệ Đông, chỉ bảo “Thôi, chúng ta mau đến chỗ Lão Trư đồ tể đi! Sợ là gã mãng xà kia đã bắt đầu hành động rồi.”
Dựa theo lời nói mới nãy của mãng xà tinh, người thuần chủng hiện tại đang ở trại giết mổ của Lão Trư đồ tể, bọn họ quả thật phải nắm chặt thời gian, nếu chậm trễ e là người thuần chủng kia sẽ bị Lão Trư làm thịt mất!
_________________________
Chú thích
(*) Hùng hoàng (雄黃 / xionghuang), nghĩa đen là ‘chất màu vàng đực’, đối lại với thư hoàng là ‘chất màu vàng cái’. Người Trung Hoa cũng biết rõ độc tính của nó và nó thường được rắc quanh nhà để xua đuổi rắn và sâu bọ, cũng như được sử dụng trong y học cổ truyền > Vệ Đông mang theo đuổi rắn.
(*) Thường Nga : hay Hằng Nga theo cách gọi của bên VN.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...