Điền Dương như đang cười lại như đang khóc khẽ giật giật khóe môi, thò tay vào túi lấy ra điện thoại di động của mình “Cậu không cần an tủi tôi… Tôi biết, tôi không thoát khỏi đây được…”
Kha Tầm không đón những lời này, chỉ bảo một tiếng “Cậu ghi âm đi, nhóm Tần Tứ trở lại rồi, tôi đi làm cái gì đó ăn.” rồi rời đi.
Tần Tứ, Vệ Đông cùng La Bộ trở về, mang theo thức uống cùng thức ăn, vẫn như cũ là mấy con thỏ, Vệ Đông nói “Trong bẫy còn có hai con khác, không biết là con hoẵng hay con nai nữa, tao sợ mày không đủ thời gian xử lý hai con kia nên không mang về, chỉ cầm con thỏ theo.”
“Ừ, hai đứa mày sang đây giúp một tay.” Kha Tầm kêu Vệ Đông cùng La Bộ, Phương Phỉ thấy vậy cũng chủ động lại giúp đỡ.
Tần Tứ bước đến cạnh Hà Đường vẫn đang mê man bất tỉnh, ngồi xổm xuống vươn tay sờ lên trán cô gái thử xem độ ấm, không kềm được cau chặt cả lông mày.
Chu Hạo Văn bước tới, nhỏ giọng hỏi “Thế nào, giống tình trạng của Tiếu Khải hôm qua à?”
Tần Tứ gật đầu, vẻ mặt cảm thấy khó hiểu “Tôi nghĩ mãi mà không ra nguyên nhân của việc này, trên người Hà Đường rõ ràng không hề dính máu đen, tại sao cô ấy lại bị “chọn trúng” chứ…”
“Vậy anh cảm thấy Tiếu Khải tại sao lại bị chọn?” Chu Hạo Văn nói.
Tần Tứ nói “Cả ngày hôm nay tôi vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề của Tiếu Khải, mới đầu tôi cứ tưởng cậu ta mắc phải sốt rét, vì bị muỗi đốt, cũng thông qua máu truyền vào virus, nếu là như vậy thì việc phát bệnh sẽ diễn ra rất nhanh, trong thời gian ngắn nhiệt độ cơ thể sẽ đột ngột tăng cao.”
“Nhưng sự thật chứng minh đó không phải là bệnh sốt rét, thậm chí rất có thể không phải là bệnh nữa, mà là phương thức tử vong do bức tranh này đặt ra. Nếu thật là như vậy thì nguyên nhân tại sao Tiếu Khải bị lựa chọn rất khó mà nói được, Điền Dương cùng Hà Đường cũng tương tự như vậy, nguyên nhân họ bị chọn trúng rất có thể không liên quan gì đến máu đen kia cả.”
“Nhưng tôi không hiểu lắm, nói khó nghe một chút thì… chết thì chết cho rồi, tại sao trước khi chết còn khiến bọn họ phải phát sốt nóng lên? Đây chẳng phải giống như đang làm chuyện dư thừa sao?”
“Hay là do thể chất của ba người họ thuộc loại yếu kém, mà lần này việc sàng lọc tử vong là dựa vào thể chất từ yếu đến mạnh?” Chu Hạo Văn cung cấp ý tưởng nói.
“Nhưng tôi xem thể chất của Tiếu Khải cũng không phải là kém,” Tần Tứ nói “Lúc dùng cồn lau cơ thể cho cậu ta, tôi phát hiện có vẻ như cậu ta rất thường tập thể thao, khá giống với Tiểu Kha.”
Chu Hạo Văn nghe vậy trầm mặc một lát, lại nói “Nếu điều kiện sàng lọc tử vong không phải dựa theo thể chất, như vậy rất có khả năng có dính líu đến sóng hạ âm như lời Mục Dịch Nhiên đã nói.”
“Cũng có thể.” Tần Tứ cũng không dám xác định.
Chu Hạo Văn xoay người nhìn về phía Điền Dương, thấy hắn đang cúi đầu nói gì đó với di động trên tay, liền thôi không tính quấy rầy, nhân lúc trời vẫn còn chưa tối hẳn hoàn toàn, đi qua cùng Mục Dịch Nhiên và Thiệu Lăng tranh thủ lật xem mớ sách tìm được từ trong mấy ngôi nhà.
Tần Tứ gọi Ngô Du cùng Cố Thanh Thanh đến, nói “Tôi muốn tìm hiểu rõ nguyên nhân phát bệnh của Hà Đường, nên cần kiểm tra cơ thể của cô ấy, có lẽ phải nhờ đến hai cô giúp đỡ, chủ yếu là xem trên người cô ấy có vết thương nào không, hoặc là chỗ nào bất thường không.”
Ngô Du cùng Cố Thanh Thanh vội gật đầu.
Tần Tứ hô một tiếng báo với mọi người, sau đó cõng Hà Đường, dẫn theo hai cô gái đi vào ngôi nhà mà đám người đã dọn dẹp chuẩn bị từ trước đó.
Kha Tầm mang theo Vệ Đông với La Bộ chế biến thịt thỏ, lúc làm xong thì sắc trời đã tối sầm, mọi người chuẩn bị cùng nhau di dời vào trong nhà, nhưng Điền Dương lúc này đã trở nên nửa mê nửa tỉnh, suy yếu đến độ không thể đứng thẳng dậy được.
Kha Tầm dùng drap giường và mấy khúc cây chế ra một cái cáng đơn giản, sau đó hợp lực với Vệ Đông nâng Điền Dương vào nhà, không quên cẩn thận dùng vải bọc kỹ tay chân lại, tận lực không tiếp xúc trực tiếp với hắn.
Mà cái mớ sách chưa kịp đọc hết kia cũng bị bọn họ khiêng vào trong nhà.
Sau khi vào nhà cũng khóa cửa kín lại, Kha Tầm dùng áo mưa chèn kín toàn bộ các khe cửa, sau đó đốt cháy mấy cái ngọn đèn thô sơ mà mọi người chế từ vật dễ cháy cùng dầu thực vật gom góp từ mấy ngôi nhà khác, trong phòng lập tức sáng lên, ánh sáng tuy mờ nhạt nhưng miễn cưỡng có thể thấy đường được.
Dưới sự giúp đỡ của Ngô Du cùng Cố Thanh Thanh, Tần Tứ cũng đã tiến hành kiểm tra toàn bộ cơ thể của Hà Đường, vẻ mặt hết sức nặng nề báo cho mọi người “Trên người Hà Đường cũng có vết muỗi chích, tôi cho rằng đây là nguyên nhân chủ yếu gây bệnh cho cô ấy, cũng giống như Tiếu Khải vậy. Có lẽ trong cơ thể của muỗi có ẩn chứa virus gây ra điều kiện sàng lọc tử vong —— Mọi người tuyệt đối phải chú ý!”
“Cái đệt… Nếu như là muỗi, làm sao mà đề phòng cho nổi chứ!” La Bộ vội ôm lấy chính mình, ngó quanh ngó quất mọi nơi.
“Thật cũng hết cách, thôi, chúng ta đều mặc áo mưa vào đi, nóng một chút cũng đành chịu vậy, ít nhất có thể ngăn ngừa được lũ muỗi.” Thiệu Lăng nói.
Mọi người nghe vậy đều lần lượt lấy áo mưa trùm lên người, giữa thời tiết nóng bức oi nồng như vậy, bị nhốt trong một căn phòng kín như bưng, rồi lại còn phải trùm thêm một cái áo mưa lên người, qua chưa được hai ba phút mà mọi người ai nấy đều giống như vừa từ dưới mương bò lên.
Điền Dương lúc này bỗng nhiên tỉnh lại, hắn mệt mỏi đưa mắt nhìn mọi người trong phòng, nói với Kha Tầm “Kha Nhi… Cho tôi một cái đi…”
Thấy mọi người đều đang nhìn mình, Điền Dương cố gắng lắm mới nở được nụ cười, nói “Không thì… Mọi người dời tôi… Ra ngoài cửa… cũng được… Nếu không… giúp tôi trùm một cái áo mưa vào… Cũng tránh… tránh cho lúc tôi chết… Bắn máu lên… mọi người…”
Tâm tình của mọi người nặng nề chẳng kém gì sắc mặt bọn họ, cuối cùng Kha Tầm đưa cho hắn một cái áo mưa “Cần giúp một tay không?”
Điền Dương cố hết sức lắc đầu, cả người giãy dụa ngồi dậy, cầm áo mưa trùm lên cơ thể, sau khi làm xong hắn ngồi thở hào thở hển một lúc, cả người dựa vào vách tường, ngước mắt nhìn lên ánh sáng âm u trên đỉnh đầu, vươn tay run rẩy chỉ vào một chồng sách đặt cạnh Kha Tầm “Đưa cho tôi… mấy quyển đi, tôi còn có thể… có thể giúp mọi người… xem…”
“Cậu ngồi nghỉ ngơi, ăn một chút gì đi.” Kha Tầm cầm một ít thịt thỏ đưa qua, nhưng Điều Dương vẫn nhất quyết muốn xem sách, Kha Tầm liền tùy tay cầm một quyển đưa hắn.
Hà Đường vẫn chìm sâu trong cơn mê mang, giữa lúc có tỉnh lại hai ba lần, hoặc là hô đau, hoặc sợ đến chảy nước mắt khóc rống, sau đó lại mê man lịm đi.
Phương Phỉ, Ngô Du cùng Cố Thanh Thanh cũng thay cô trùm áo mưa vào… tuy rằng làm như vậy có vẻ vô tình tàn nhẫn.
Dưới tình huống như vậy, mọi người đều tự bắt buộc chính mình cố gắng nuốt thịt thỏ vào để bổ sung năng lượng, cùng lúc tranh thủ mọi thời gian tìm ra manh mối, dựa vào ánh sáng u ám liều mạng lật xem thêm mấy quyển sách.
Mãi cho đến khi Điền Dương bắt đầu ói mửa co giật.
Tình cảnh trước khi chết của Tiếu Khải lại một lần nữa hiện ra trong đầu mọi người, từng vốc từng vốc máu đen đặc kẹo như nhựa đường bị hắn ói ra chẳng khác gì một cơn ác mộng có hình hài thực thể.
Nước mắt của Ngô Du trong giây lát liền tràn ra, cô không biết hiện tại mình rốt cuộc là vì sợ hãi, hay là vì thương hại Điền Dương, hay là nỗi tuyệt vọng xót thương cho đồng loại.
Cô kềm mình cắn chặt môi, không để bản thân phát ra tiếng khóc, cả người trốn núp sau lưng Phương Phỉ, không muốn làm cho tâm tình của bản thân gây ảnh hưởng đến mọi người, đến… Điền Dương.
Cố Thanh Thanh cũng ngồi ở bên cạnh, lật mũ áo mưa che kín nửa phần trên gương mặt, dùng vạt trước áo mưa che phủ lấy nửa gương mặt bên dưới, cả thân thể co rúc lọt thỏm giữa cái áo mưa thùng thình, cố gắng áp chế cơn run rẩy hoảng loạn.
La Bộ lau chùi nước mắt rơi ra trong im lặng, đang tính bắt chước Ngô Du giấu mình sau lưng Kha Tầm để che đậy cảm xúc thì, bỗng nhiên nghe được Điền Dương lúc này đã tạm ngừng nôn mửa, yếu ớt hô lên một tiếng “Kha Nhi…”
Kha Tầm bước đến, dừng lại ở cách hắn một khoảng, sụp người ngồi xổm nhìn hắn, “Nói đi, tôi nghe.”
Điền Dương run rẩy giãy dụa dựa người vào tường, một tay run run cầm lấy quyển sổ cỡ A4 dày cộm mà Kha Tầm mới nãy đưa cho hắn, tuy bảo là sổ nhưng thật ra chỉ là xếp một đống giấy giũ thẳng thớm, sau đó dùng mấy cái kẹp to gắp vào một bên lề để cố định lại, tiện cho việc lật xem.
Bìa ngoài của quyển sổ là do chủ nhân của nó tự mình làm bằng tay thêm vào, là một tờ giấy dai, bên trên có viết một dòng tiếng nước ngoài, phía dưới còn có một dấu ngoặc, bên trong dấu ngoặc là (XXXX—)
XXXX là bốn con số đã bị nhòe đi, sau lưng dấu gạch ngang là một khoảng trống, đều là chữ viết tay.
“Đây là một quyển tập họp các bài luận văn…” Điền Dương cố hết sức hít vào, rồi lại hổn hển thở ra mấy hơi, thi thoảng lại nôn ọe mấy cái, nhưng vẫn cố hết sức nói tiếp “Có lẽ là chủ nhân của quyển sổ này… tự mình in ấn ra sau đó kẹp lại cùng nhau, ọe—— khụ… Tuy rằng… toàn bộ những chỗ có nhắc đến thời gian ở bên trong đều bị mơ hồ… Nhưng trong đó có mấy bài luận văn tôi còn nhớ rất rõ…”
“Chuyên ngành học đại học của tôi… là môn ngôn ngữ không quá phổ biến… tiếng Hebrew(*), mà toàn bộ luận văn trong quyển sổ này ——ọe—— đều là tiếng Hebrew. Vì để tăng thêm kiến thức học tập, lúc ấy tôi thường thử… phiên dịch mấy bài văn luận trong đó…”
“Oẹ——mới nãy… tôi có xem một ít, nội dung hoàn toàn giống hệt như trước kia từng xem. Mấy bài luận văn này… năm ấy là mượn từ một cậu học trường ngoại ngữ, cái người kia là nhân kỳ nghỉ về nước thăm… sẵn tiện cầm theo mấy bài văn luận mới nhất của tạp chí nào đó, mỗi năm cậu ta đều từ nước ngoài trở ——ọe —— ọe —— khụ khụ —— trở, trở về, đều sẽ tiện tay mang theo một ít… tạp chí luận văn mới ra trong năm ấy… về cho chúng tôi xem.”
“Trong quyển sổ kia… có mấy bài luận văn tôi từng đọc qua, trình tự sắp xếp bên trong của nó, giống như… chính là dựa theo thời gian luận văn được phát biểu từ trước, từ trước cho đến sau sắp xếp, mà… mà mấy tờ luận văn được kẹp ở cuối cùng, là tôi năm đó từng phiên dịch…”
“Tôi nói lời này ý là, khụ khụ —— ọe —— nếu… nếu chủ nhân của quyển sổ kia… vẫn là dựa theo trình tự thời gian, không ngừng… không ngừng tăng thêm nội dung các bài luận văn mới về sau vào đó, như vậy… thời gian của bài luận văn nằm ở cuối cùng nhất, có phải cũng chính là… chính là năm mà những người này gặp phải tai nạn hay không?”
“Cậu… cậu xem, trong dấu ngoặc nằm ngoài phong bì, rõ ràng chính là ghi —— ọe —— là… ghi lại thời gian bắt đầu cho đến lúc chấm dứt của bản luận văn kia, cho nên… thời gian của bài luận văn cuối cùng, hẳn cũng chính là thời gian năm ấy khi bọn họ gặp tai nạn, dấu ngoặc… phía sau trống không, chứng tỏ… quá trình tăng thêm luận văn mới —— ọe —— mới —— ọe —— vào quyển sổ này là đang… đang diễn ra liên tục lại bị cắt đứt…”
“Nếu thật sự là như vậy, có lẽ… có lẽ tôi… có thể xác định được thời đại mà bọn họ gặp phải tai nạn, không biết … khụ khụ khụ khụ… không biết có thể… có thể giúp ích gì cho việc tìm ra chữ ký không…”
“Tất nhiên là có,” Kha Tầm nói, giọng điệu rất trầm, nhưng lại cực kỳ khẳng định “Nói cho tôi biết niên đại đi.”
Cả người Điền Dương bỗng chốc co giật kịch liệt, hốc miệng nháy mắt há to như muốn phun ra bên ngoài, Kha Tầm đang ngồi xổm ở trước mặt của hắn, ngay trong khoảnh khắc ấy, Kha Tầm nghe được tiếng hét to của Mục Dịch Nhiên vang lên ở sau lưng “Né!”
Phản ứng của Kha Tầm chưa bao giờ chậm, ngay trong cái chớp mắt cơ thể Điền Dương bắt đầu co giật, cậu cũng đã làm ra động tác ngã người ra bên cạnh, quay người tránh né, cơ hồ là đồng thời cùng lúc với tiếng né của Mục Dịch Nhiên vang lên, hết sức kịp thời tránh được cơn nôn từ trong miệng Điền Dương.
Điền Dương ói đến như quên cả trời đất, đến ngay cả thở cũng không thể chứ đừng nói đến tiếp tục nói chuyện. Hắn ói ra toàn bộ thịt thỏ mà lúc nãy đã ăn vào, cùng với nước thực vật đã uống, giữa bãi uế vật thịt vụn chưa kịp tiêu hóa cùng nước lầy nhầy quệch lại vào nhau, rồi dần dần xen lẫn những vốc máu màu đỏ đượm sắc đen, càng lúc càng nhiều, càng lúc càng đặc.
“Điền Dương! Cố gắng chịu đựng!” Vệ Đông không kềm được rống to lên “Chúng tôi lập tức sẽ tìm ra chữ ký! Chỉ cần rời khỏi tranh, toàn bộ những vết thương ở nơi đây đều sẽ biến mất —— Ông nhất định phải cố chịu đựng! Chữ ký sắp sửa tìm ra được rồi!”
Cả người Điền Dương trở nên liêu xiêu loạng choạng, bắt đầu mất khống chế bởi vì cơn nôn thốc tháo không ngừng, hắn giãy dụa thân thể, cố gắng hết sức ngẩng đầu lên, hai hàng máu đen từ hốc mắt của hắn trào ra, tựa như những giọt nước mắt đau xót đến buốt rát bởi vì lưu luyến không rời mà tuôn ra, máu trong lỗ mũi lẫn theo bọt chảy vào trong miệng, mà từ miệng hắn ồ ồ tuông liên tục đã bắt đầu biến thành những khối màu đen đục dị dạng lại đặc quánh như nhựa đường “…Ục… ục…”
Da mặt của hắn giống hệt như Tiếu Khải đêm qua, thõng thượt tơi ra như đang treo lủng lẳng trên xương sọ, hắn cũng mất đi toàn bộ những biểu tình của nhân loại mà hắn từng sở hữu, mà… trong giây cuối cùng sót lại trong thời gian hắn còn là một con người, việc duy nhất hắn có thể làm, là dùng hai tròng mắt tràn đầy máu tươi giống như đang muốn lồi ra bên ngoài này, cố gắng hết sức ngóng nhìn người thanh niên ở trước mặt, người từng thân mật với hắn nhất.
Khi ấy, kẻ nhu nhược hèn nhát là hắn đã bỏ lại người thanh niên ấy, một mình trốn chạy.
Mà hiện tại, khi hắn rốt cuộc đứng trước điểm kết thúc của cuộc đời mình, khi hắn muốn nở một nụ cười để chào vĩnh biệt người nọ, lại chợt phát giác, chính mình đã… chẳng còn biểu tình nữa.
__________________
Chú thích
(*) Tiếng Hebrew, hay được gọi một cách đại khái là “tiếng Do Thái”, là một ngôn ngữ bản địa tại Israel, được sử dụng bởi hơn 9 triệu người trên toàn cầu, trong đó 5 triệu ở Israel. Về mặt lịch sử, đây là ngôn ngữ của người Israel cổ đại và tổ tiên họ, dù nó không được gọi là “Hebrew” trong Tanakh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...