Toàn bộ mọi người đều suýt soát thông qua vòng khảo nghiệm ngôn ngữ thứ hai, đương nhiên “toàn bộ” ở đây, không bao gồm Tề Mộ Hoan.
Kha Tầm dùng tay kiểm tra mạch đậm của hắn, phát hiện người vẫn còn sống, nhưng cậu không thể xác định Tề Mộ Hoan bị “bịt” miệng lại như vậy chỉ là một sự trừng phạt, hay là cuối cùng sẽ cướp lấy tính mạng của hắn. Cơ mà hiện tại mọi người rõ ràng cũng chẳng có thời gian đâu bận tâm đến hắn, bởi vì sau khi vòng khảo nghiệm thứ hai chấm dứt, vòng thứ ba rất nhanh liền tiến đến.
Vòng thứ ba, cũng vẫn tiếp tục tăng chồng thêm yêu cầu hạn chế về ngôn ngữ, thêm vào ba chữ “Hòa, Bất, Thị”. (Và, Không, Là)
Tinh thần của mọi người lúc này đã căng thẳng đến mức cực hạn, đến cả Mục Dịch Nhiên cùng Thiệu Lăng cũng không dám nói những lời ngoài lề, mỗi lần mở miệng đều là đắn đo rồi lại cân nhắc thật kỹ lưỡng, còn về những người khác, đã bắt đầu lần lượt đọc tên người.
Nhưng dù là như thế, Đặng Lâm vẫn bởi vì vi phạm quy tắc bị trừ đi 10 giây, nguyên nhân là do trong số những cái tên hắn đọc ra, có một người tên là Lục Hòa.
Sau đó, mọi người lại tiếp tục trôi qua thêm vài vòng khảo nghiệm nữa, những từ thường dùng như “Hữu, Đích, Liễu, Yếu, Đáo” (Có, Của, Rồi, Muốn, Đến) cũng bị thêm vào danh sách hạn chế không được nói ra.
Mà sau khi mọi người đọc xong những cái tên của thân nhân bạn bè người quen xung quanh xong, lại bắt đầu chuyển tới tên của bạn bè thời đi học, tên nhân vật trong phim bộ truyền hình, thậm chí là tên sách, tên phim hoạt hình, tên phim, một đám người đau khổ vùng vẫy giữa quy tắc khắc nghiệt.
Rồi lại thêm vài vòng nữa, lần lượt bắt đầu tới phiên cô gái tóc ngang vai, cô gái tóc dài, Đổng Dao, La Bộ cùng Vệ Đông bất cẩn trái với quy tắc, đều bị trừ đi 10 giây thậm chí là 20 giây, rồi cho đến khi Đổng Dao đã bị trừ 20 giây lại một lần nữa phạm sai, trở thành người thứ hai tiếp nhận trừng phạt.
Cũng giống Tề Mộ Hoan vậy, trên dưới môi của Đổng Dao dần dần bị mầm thịt li ti phủ kín cuối cùng biến cả vị trí môi trở nên bóng loáng bằng phẳng, lớp son phấn xinh đẹp bị nước mắt cọ rửa trôi đi, biến cả gương mặt trở nên kỳ dị mà đáng sợ. Đổng Dao khóc như xé ruột xé gan, cả người tê liệt té trên mặt đất, mà mọi người ai nấy cũng bất lực trước việc này.
Nhưng, khảo nghiệm vẫn còn tiếp tục tiến hành. Lần này tới cả Kha Tầm, Chu Hạo Văn, Phương Phỉ thậm chí cả Tần Tứ cũng mắc phải sai lầm, cũng không hẳn là sai lầm, đúng hơn mà nói là những từ vựng cùng con chữ mà bọn họ có thể kịp thời nghĩ đến cùng nói ra, đã càng ngày càng ít.
Chữ Hán Trung Hoa có hơn mười vạn con chữ, nhưng từ ngữ được sử dụng dùng hàng ngày chỉ chiếm khoảng năm nghìn tới bảy nghìn chữ, trong vòng 10 đến 30 giây bọn họ phải liên tục nghĩ ra những tổ hợp văn tự khác nhau, thoạt nghe thì tưởng dễ nhưng đến làm mới biết khó tới cỡ nào, đặc biệt là khi tinh thần mọi người phải khẩn trương cao độ như vậy trong một thời gian dài liên tục, sức chú ý lẫn sức tập trung và trí nhớ đều giảm xuống là điều khó tránh khỏi.
Bọn họ cũng lần đầu tiên mới phát hiện ra, bị đặt dưới những quy tắc giới hạn cứng nhắc mà khắc nghiệt, sử dụng ngôn ngữ lại biến thành một chuyện gian nan đến thế.
Người ta thường nói, rằng chữ viết cùng ngôn ngữ là tri thức xinh đẹp tuyệt vời nhất mà con người từng sáng tạo.
Ấy vậy mà lúc này, nó đẹp ở đâu? Lại tuyệt chỗ nào?
Tại sao lại cứ phải cứng nhắc như thế mà giới hạn nó, dè chừng nó, “cân đối” nó, tại sao không để cho nó tự do, tại sao không để nó mặc sức tận tình sáng tạo ra vật chất tinh thần càng nhiều hơn càng tốt đẹp hơn?
Con người sáng tạo ra chữ viết, rồi lại có một số người kiêng dè e ngại nó, giết chết nó.
Khảo nghiệm ngôn ngữ chẳng khác gì tra tấn thống khổ mà kéo dài, chẳng biết đã qua bao lâu, rốt cuộc cũng đến hồi kết thúc, nhóm người cũ bên này nhờ vào những kinh nghiệm từ vô số lần trải qua trước kia, cố giữ vững áp lực chống chọi trước thời khắc nguy hiểm nhất, ba người mới còn lại được bọn họ dẫn dắt cũng miễn cưỡng chống chịu được, đến khi con số đếm ngược trên màn hình hoàn toàn dừng lại, toàn bộ mọi người ai nấy cũng đều mệt mỏi không chịu nổi, té rạp trên mặt đất.
Đổng Dao bị trừng phạt bịt miệng cũng bị Kha Tầm đánh hôn mê, tránh trường hợp cô ta sợ hãi hoảng loạn quá mức mà chạy đi khắp nơi gây phiền hà cho người khác, giờ phút này được đặt cạnh Tề Mộ Hoang, mê man nằm đó.
Khi vòng khảo nghiệm cuối cùng chấm dứt, chữ viết cùng hình ảnh trên màn hình toàn bộ đều biến mất, thay vào đó là biểu tượng con xúc xắc đã xuất hiện lúc ban đầu.
“Này là muốn… muốn chúng ta tiếp tục gieo xúc xắc sao?” Vệ Đông mệt mỏi thều thào nhìn màn hình nói.
“Làm ơn tuyệt đối đừng đụng vô nó…” La Bộ cũng sức cùng lực kiệt xua xua tay “Nói chung nghỉ trước một lát đi, đầu tui sắp sửa nổ tung rồi đây, hiện tại thật sự là không còn sức để mà suy nghĩ gì nữa…”
Thiệu Lăng nhìn sang Mục Dịch Nhiên với Tần Tứ, sau đó lại nhìn Kha Tầm, Chu Hạo Văn cùng Phương Phỉ, thấy cả đám ai nấy đều tỏ vẻ giống như vậy, liền nói “Vậy chúng ta tạm thời khoan chạm vô cái xúc xắc kia, mọi người nghỉ ngơi một lát, chúng ta ngồi thảo luận lần ra đầu mối của việc này, không thể cứ liên tục gieo xúc xắc mãi không ngừng, sau đó rơi vào mấy cái khảo nghiệm như điên như cuồng kia không thoát ra được.”
“Tôi thì lại cho rằng, chúng ta chỉ có cách không ngừng gieo xúc xắc, mới có thể tìm ra được manh mối về chữ ký.” Chu Hạo Văn nói “Việc này có liên hệ với câu nói ‘Chúa rốt cuộc có gieo xúc xắc không’ trên màn hình lúc ban đầu.”
“Lời cậu nói không sai,” Thiệu Lăng nói “Nhưng tôi e là mấy lần sau gieo xúc xắc, chờ đón chúng ta sẽ là những khảo nghiệm càng khó khăn khắc nghiệt hơn, thông qua khảo nghiệm ngôn ngữ vừa rồi, có thể thấy được Trình Thức không thể nguôi ngoai với cái chết của con trai mình, cho nên đã trút toàn bộ oán giận căm hờn vào bức tranh này. Ví dụ như khảo nghiệm ngôn ngữ hà khắc cực đoan mới nãy, có liên hệ rất sâu xa đối với lời phàn nàn oán giận của con trai ông ấy khi nhắc tới vấn đề về chế độ giáo dục của trường học.”
“Từ điểm này chúng ta có thể suy ra, những mặt điểm khác của xúc xắc có lẽ cũng tương tự như vậy, đều đại biểu cho những khía cạnh nào đó của giáo dục.” Tần Tứ nói.
“Hoặc có thể không hẳn đều là như vậy,” Kha Tầm tiếp lời “Tôi cảm giác lúc Trình Thức vẽ bức tranh này, tư duy đã trở nên vô cùng hỗn loạn, đừng quên ông ấy là một người điên, tôi cảm giác nỗi nhớ nhung con trai của ông ấy ở nơi đây vượt hơn hẳn oán khí của ông ấy đối với cái chết của con trai mình do chế độ giáo dục gây ra, bởi vậy tôi nghĩ mấu chốt để tìm ra được chữ ký không nằm ở chế độ giáo dục, mà là làm sao tìm ra được con trai của ông ấy.”
“Tôi đồng ý với quan điểm của Kha Tầm,” Mục Dịch Nhiên đón lời nói tiếp “Logic tư duy của một người điên là không hoàn thiện, thể hiện ở trong bức tranh này rất có thể là hỗn loạn lung tung, phức tạp mà không có trật tự. Nhưng, mặc dù ông ấy có điên đi nữa, những trí nhớ cùng nhận thức bị phá nát đến vụn vặn không thành hình kia, là những thứ được tích lũy trong thời gian tinh thần ông ấy còn bình thường. Thế cho nên, tiến hành phân tích sâu vào cuộc đời, tư tưởng cùng quá khứ đã trải qua của ông ấy vẫn sẽ giúp ích cho chúng ta tìm ra được dấu vết manh mối trong thế giới tinh thần thác loạn này.”
“Vấn đề hiện trước mắt là, chúng ta bị giam cầm tại căn phòng này, nếu như lần này là một bức tranh theo kiểu giới hạn phạm vi, như vậy chữ ký sẽ chỉ xuất hiện trong phạm vi căn phòng này. Nhưng hiện tại xung quanh bốn phía, cả vách tường lẫn sàn nhà trần nhà đều là trống không, rõ ràng muốn tìm ra chữ ký chỉ có cách hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta bắt buộc phải không ngừng gieo con xúc xắc trên màn hình kia, phải hoàn thành thêm mấy nhiệm vụ nữa mới có thể lần ra được manh mối về chữ ký.” Chu Hạo Văn nói.
“Mấu chốt chính là xúc xắc.”
“Chúa có gieo xúc xắc hay không, những lời này nghe thật sự rất lạ lùng khó hiểu,” Đặng Lâm bất giác cũng tham gia thảo luận cùng những người cũ “Lời này vừa nghe đã biết do mấy kẻ điên khùng nói ra rồi.”
“Không, đây không phải lời của kẻ khùng điên.” Mục Dịch Nhiên nói “Chúa không hề gieo xúc xắc là một câu danh ngôn nổi tiếng của nhà vật lý học Einstein, nhằm chống lại thuyết ngẫu nhiên của cơ học lượng tử.”
Kha Tầm “…Xin hãy nhìn đôi mắt ngời sáng lấp lánh ham học hỏi của em.”
Vệ Đông “Tui xin phép cộng thêm số căn cước.”
La Bộ “Vậy tui đành phải cộng thêm số tài khoản ngân hàng rồi.”
Bị tổ “học dốt ham học” chăm chú nhìn như vậy, khiến Mục Dịch Nhiên bỗng cảm giác mình như đang gánh nặng đường xa, đang tính sắp xếp tổ chức lại ngôn ngữ một chút, đổi thành “tiếng người” cho ba kẻ trước mặt có thể nghe hiểu, bỗng nghe Chu Hạo Văn nói “Nói đơn giản một chút chính là, toàn bộ hiện tượng vật lý trong tự nhiên rốt cuộc mang tính ngẫu nhiên hay là có quỹ tính vận hành theo quy luật giống như một chương trình được lập trình sẵn.”
“Vào giai đoạn đầu của thế kỷ hai mươi, giới vật lý học chia ra làm hai phe phái, một tự xưng là “Trường phái chính thống”, với chủ trương là: bản chất căn bản của thế giới vật lý chính là tính ngẫu nhiên, hoặc là tính không thể dự đoán trước.”
“Mà phái còn lại, tạm thời xưng là “Trường phái kinh điển” đi, lấy Einstein làm đại biểu, cho rằng trên thế giới không có cái gì là ngẫu nhiên chân chính cả, toàn bộ hiện tượng vật lý đều có quy luật, như những mắc xích nối nhau vậy, chuyển động theo những quỹ tích đã được lập trình sẵn từ trước.”
“Cho nên, Einstein bảo rằng ‘Chúa không hề gieo xúc xắc’, chính là muốn nói Tạo Hóa sẽ không dựa vào việc gieo xúc xắc để lấy những số “ngẫu nhiên” mà quản lý vạn vật trên thế gian một cách ngẫu hứng được.”
“Hiểu rồi.” Kha Tầm gật đầu “Cũng tức là nói, một đám người cho rằng mọi thứ trên đời xảy ra đều là ngẫu nhiên, không thể đoán trước, mà một nhóm còn lại với đại biểu đứng đầu là Einstein thì cho rằng, vạn vận trên đời đều có quy luật, đều đã được lập trình từ sẵn từ trước, ‘nhân’ quyết định ‘quả’, đi tới một bước cũng sẽ quyết định bước tiếp theo. Đúng không?”
“Đúng thế.” Chu Hạo Văn gật đầu.
“Nhưng cái này rõ ràng là Einstein nói đúng mà,” Vệ Đông nói “Vạn vật trong vũ trụ đều nhất định phải dựa vào quy luật mới tồn tại, nếu như mọi thứ đều ngẫu nhiên vậy hóa ra chẳng phải mọi thứ đều loạn xà ngầu sao? Mặt trăng sẽ không xoay quanh Trái Đất nữa, hôm nay quay vòng Trái Đất, ngày mai bay sang quay quanh Sao Hỏa, tới ngày mốt lại lượn lờ uốn éo giữa Sao Mộc cùng Sao Thủy, như vậy ai chịu cho nổi á?”
“Mấu chốt nhất là,” Thiệu Lăng cũng lên tiếng “Nếu trong vũ trụ không hề tồn tại các quy luật đã được lập ra sẵn, mọi thứ đều là ngẫu nhiên vô trật tự, như vậy đối với giới vật lý học của con người mà nói, chẳng khác gì một thảm họa chết người.”
“Tức là sao?” Kha Tầm nhìn hắn hỏi.
“Khoa học là cái gì?” Thiệu Lăng cả cười “Khoa học, là những học vấn thăm dò quy luật tự nhiên, là nghiên cứu quy luật biến hóa của vạn vật trong vũ trụ. Nếu như trong vũ trụ mọi thứ đều là ngẫu nhiên vô trật tự, như vậy khoa học của nhân loại cũng xem như đi đến hồi kết, toàn bộ những kết tinh tư tưởng cùng trí tuệ của học giả lẫn hiền giả suốt mấy ngàn năm qua, tất cả đều trở thành phế thải. Khi ấy những nghiên cứu của vật lý học cũng trở thành những điều vô nghĩa. Khoa học chung kết, vật lý sụp đổ, cũng trở thành một thảm họa tuyệt vọng nhất của loài người.”
“Bởi mới nói,” Vệ Đông gật đầu “Đám người kia còn tranh còn cãi cái chi không biết, liếc mắt một cái cũng có thể thấy được quan điểm của người nào là chính xác mà?”
“Nhưng thực tế,” Chu Hạo Văn cũng khẽ cười “Kết quả cuối cùng của cuộc tranh luận ấy, lại chứng minh kẻ sai là Einstein.”
Vệ Đông, Kha Tầm cùng La Bộ, thậm chí là Phương Phỉ cùng ba người mới ngồi ở bên cạnh lắng nghe nãy giờ đều đồng loạt lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
“Khoan, khoan khoan khoan…” Vệ Đông vẻ mặt không thể tin được vươn tay ra dấu ngừng lại “Cậu nói cái gì cơ —— Kẻ sai là Einsten á? Là ai quyết định như vậy? Ai có tư cách cùng căn cứ để đưa ra phán quyết này?”
“Kẻ phán quyết chính là sự thật, vô số thí nghiệm về hiện tượng lượng tử có thể chứng minh,” Chu Hạo Văn bình tĩnh nhìn hắn nói “Mà thực tế thì, ngay cả Einstein cũng thừa nhận tính ngẫu nhiên của hiện tượng lượng tử.”
“Cũng tức là… vạn vật trong vũ trụ thật sự không có quy luật!?” Vệ Đông đưa hai tay bụm lấy mặt, khiếp sợ đến há hốc mồm, bày ra pose “Tiếng thét” của Munch hết sức tiêu chuẩn.
“Tôi nghĩ không hẳn là tuyệt đối như vậy,” Chu Hạo Văn nói “Vật lý lượng tử nghiên cứu hiện tượng vật lý của thế giới vi mô, là thế giới của những hạt vi mô ở các cấp nguyên tử (atomic), điện tử (electron). Nhưng, vật chất của thế giới vĩ mô là từ hàng trăm triệu cấp nguyên tử cấu thành, chúng nó triệt tiêu tính chất không xác định của nhau, cho nên mới hình thành sự ổn định tương đối, cũng tuân theo quy luật nhất định.”
“Chúng ta hình như đang ở trong một thế giới bị khống chế bởi sức mạnh yêu quỷ ma thần siêu nhiên gì gì đó mà đi thảo luận vấn đề khoa học, có phải hơi bị lạc đề không?” La Bộ vò đầu.
“Tôi có một vấn đề muốn hỏi,” Kha Tầm bỗng nhiên lên tiếng “Theo mọi người thì, chúng ta gặp được sự kiện vào tranh này, là ngẫu nhiên, hay là có quy luật?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...