Đây là lần đầu tiên từ sau khi bọn họ vào tranh, bọn họ tận mắt chứng kiến quá trình tử vong không hề được che lấp hay ‘chỉnh sửa’ chút nào, cứ thế trắng trợn bày ra trước mặt.
Kia quả thật là phương thức vô cùng tàn nhẫn lại lãnh khốc, nó làm cho mỗi người đều phải trực tiếp đối mặt để rồi nhận ra bản thân mình cỡ nào nhỏ bé cỡ nào bất lực, cảm nhận được sự sợ hãi đến tột cùng khi bị khống chế bởi một loại sức mạnh không thể chống cự.
Nó không chỉ tước đoạt sinh mạng của những kẻ đã chết đi, cũng tàn phá niềm tin tưởng của những người sống sót.
Cát Lỗi chính là người bị tàn phá.
Hắn tựa như phát điên gào rú lên một tiếng cuồng dại, sau đó hướng về phía cánh cửa gần mình nhất tông cửa lao ra ngoài. Kha Tầm phản ứng rất nhanh, ngay lập tức đuổi theo tính kéo hắn lại, nhưng một người phát điên bộc phát ra sức mạnh tiềm lực mạnh hơn một người bình thường nhiều lắm, Cát Lỗi giãy thoát khỏi tay Kha Tầm, tựa như một người điên lao đầu ra thế giới bên ngoài cánh cửa.
“Kha Tầm! Đừng đuổi theo nữa, không thể rời khỏi nơi này.” Chu Hạo Văn gọi lại.
Bước chân của Kha Tầm khựng lại ngay cạnh cửa, cậu cực lực đấm mạnh vào cửa một cái.
Mục Dịch Nhiên bước đến sau lưng, choàng tay xiết chặt lấy đầu vai của cậu, lặng im không nói, Kha Tầm ngoảnh đầu lại nhìn hắn, thì thào một câu “Rõ ràng đã bắt đầu có dũng khí, cậu ta đã nói sẽ dựa vào bản thân sống sót… Meo…”
Đáng tiếc, nơi đây là thế giới trong tranh, không có mô-tip như trong phim ảnh, nhân vật phản diện sẽ chết, vai diễn phối hợp sẽ chết, mà vai chính… có lẽ cũng sẽ chết.
“Nhưng tôi có niềm tin,” Thanh âm nhẹ nhàng trầm thấp của Mục Dịch Nhiên vang lên, hắn đưa tay đặt nhẹ sau đầu Kha Tầm, ngón tay khẽ luồn vào những sợi tóc mềm mại xõa tung của cậu “Dù cho chúng ta cuối cùng chết đi trong tranh, cũng tuyệt sẽ không chết đi như một kẻ thất bại yếu hèn cam chịu thua trận”.
“Anh nói rất đúng.” Kha Tầm hơi nghiêng đầu, cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay của Mục Dịch Nhiên lan tràn sau gáy tóc, cảm xúc vốn dĩ có hơi bất ổn cũng dần dần bình tĩnh lại.
Cậu nhẹ nhàng hít một hơi, quay sang hỏi những người lúc này vẫn miễn cưỡng giữ được bình tĩnh trong phòng “Có ai nhìn thấy kỳ Cường chết như thế nào không meo?”
Tần Tứ nhìn sang Chu Hạo Văn, Chu Hạo Văn lắc đầu.
Khi ấy ai cũng chỉ lo chú ý đến Trương Lợi Phong bị hòa tan, không ai để ý thấy được Kỳ Cường đã xảy ra chuyện gì.
Kha Tầm đang do dự có nên đi qua xem thử thi thể của Kỳ Cường một chút hay không, chợt nghe thanh âm khàn khàn của Hoàng Bì vang lên “Hắn dùng kiếm tự cắt đầu mình.”
Mọi người nhất thời đều nhìn về phía hắn, người này những lúc im lặng không lên tiếng sẽ khiến người ta bỏ qua sự hiện hữu của hắn, mọi người thậm chí còn không chú ý tới hắn viết tên bộ phim hoạt hình nào cho mình lên mảnh giấy trong thùng.
Giống như lúc này, hắn trả lời xong câu hỏi của Kha Tầm liền im miệng không nói nữa, lẳng lặng ngồi một góc, vẻ mặt âm u nhìn chằm chằm cái thùng ở giữa phòng.
Lý Nhã Tình từ trong hôn mê dần dần tỉnh lại, nhưng vừa mở mắt nhìn thấy thi thể lìa đầu của Kỳ Cường, cô lại lần nữa sợ hãi đến khủng hoảng khóc thét lên.
La Duy an ủi cô thật lâu, trong lúc này Ngụy Miểu cũng tỉnh lại, nhìn thấy thi thể Kỳ Cường cũng là không thể khống chế được phản ứng, thế là suốt nửa đêm hôm ấy cho đến sáng trôi qua trong tiếng khóc của các cô gái cùng cánh đàn ông kẻ trầm mặc kẻ thất thần.
Khi ánh sáng trong phòng dần tỏ, những hoa văn hình mặt người trên vách tường, trần nhà cùng mặt đất lại một lần nữa biến trở về họa tiết sao và trăng, tựa như mọi chuyện đã xảy ra đêm qua đều chỉ là một cơn ác mộng mà thôi, nhưng mà vũng máu tươi đọng trên mặt đất cùng thi thể lìa đầu của Kỳ Cường vẫn còn đó không hề biến mất, vẫn vô cùng thảm thiết bày ra trước mắt bọn họ.
Không có ai muốn nhìn lại mấy thứ đáng sợ kia, chỉ trừ Kha Tầm và Mục Dịch Nhiên, hai người bọn họ cũng không báo với nhau từ trước, lại đều đồng loạt cất bước, một người đi về phía xác chết cùng bãi máu, một người thì đi thẳng đến cái thùng ở giữa phòng, vươn chân bước đi mới chợt nhận ra động tác của đối phương, đều là hơi giật mình một chút, ánh mắt đối diện với nhau trong giây lát rồi lại tiếp tục hành động của mình.
Kha Tầm hướng về vũng máu mà Trương Lợi phong đã hòa tan, ánh mắt của cậu hiện rất tinh tường, trong lòng mặc dù không muốn xem kỹ, nhưng vẫn phát hiện được trong bãi máu ngoại trừ máu kia chẳng còn sót lại chút gì của Trương Lợi Phong, bên trong có ngâm hai viên tròn đen bóng.
Là hai cái hột nhãn kia.
Kha Tầm nhìn chằm chằm hai cái hột nhãn, trong đầu óc giống như thoáng hiện một chút ý tưởng vụn vặn rời rạc, cậu đứng ở tại chỗ cố gắng hết sức túm lấy ý tưởng lóe qua kia, đột nhiên nghe thấy giọng nói yếu ớt khào đến như khan cả tiếng vì ói quá nhiều của Vệ Đông vang lên trong góc “Tan… Một người đang sống sờ sờ, vậy mà cmn đều tan ra…”
——Tan ra!
—— Hai cái hạt nhãn đen bóng!
Kha Tầm “meow” lên một tiếng, quay ngoắt đầu lại, nhìn về phía Mục Dịch Nhiên đang cầm danh sách viết tên phim hoạt hình trong rương “Dịch Nhiên meo! Phim hoạt hình tương ứng với Trương Lợi Phong chính là 《 Đứa bé tuyết 》!” (*)
Bạn trai của cậu thì lại dùng vẻ mặt “Chưa từng xem qua phim hoạt hình thật sự chưa từng xem bao giờ cho nên “Đứa bé tuyết” là cái gì là tên một loại sữa hay là một loại cà-phê hay là một loại kem” ngước mắt nhìn cậu.
“Vai chính của 《 Đứa bé tuyết 》là một người tuyết,” Tần Tứ giật mình hiểu được “Chẳng lẽ hai cái hạt nhãn kia vốn được dùng để làm ánh mắt người tuyết?”
“Chắc vậy meo,” Kha Tầm gật đầu “Tuy là tôi không nhớ rõ lắm trong phim có nhắc tới dùng hạt nhãn để làm mắt cho người tuyết hay không, nhưng mà phương thức tử vong của Trương Lợi Phong hoàn toàn giống như người tuyết vậy meo!”
“Vì Trương Lợi Phong viết sai tên phim hoạt hình tương ứng với mình,” Chu Hạo Văn nói “Thế nên hắn chết, như vậy Kỳ Cường cũng thế, cũng là viết sai tên phim nên mới chết, vậy phải chăng cũng gián tiếp chứng minh, chúng ta đều còn sống là vì đã viết đúng tên phim hoạt hình đối ứng với mình?”
“Nếu thật là vậy,” Mục Dịch Nhiên đặt tờ giấy trong tay xuống, thản nhiên nhìn mọi người “Quy tắc lựa chọn tử vong đêm nay sẽ lại một lần nữa thay đổi.”
Những người còn lại đều viết đúng tên phim hoạt hình của mình, như vậy tối nay nếu như vẫn tiếp tục dùng cách viết tên phim, bọn họ sẽ không ai phải chết, mà dựa theo định luật phải có tử vong trong mỗi đêm, rõ ràng đêm nay quy tắc tử vong chắc chắn sẽ được thay đổi.
Tâm tình của mọi người mỗi lúc một nặng nề hơn, nhưng Mục Dịch Nhiên lại không chừa thời gian để bọn họ tự điều tiết, hắn lập tức xếp việc cho bọn họ “Kha Tầm cùng Tần bác sĩ phụ trách liệt kê sắp xếp lại những tình tiết trong các phim hoạt hình tương ứng với mọi người, cố gắng nhớ ra càng nhiều chi tiết càng tốt, tìm ra các nhân vật hoặc vật phẩm cùng chung với nhau.”
“Hạo Văn đi vào thế giới ẩn hôm qua Kha Tầm đã kích hoạt, thúc đẩy nội dung của Mèo kêu meo meo đi đến kết thúc, cũng thử tìm ra phương pháp kích hoạt thế giới ẩn khác.”
“Những người khác tạm thời lưu lại ở nơi đây, giúp đỡ Kha Tầm cùng Tần bác sĩ, tôi đi tìm Cát Lỗi trở về.”
“Dịch Nhiên!” Kha Tầm vươn tay níu tay hắn lại “Anh không thể đi vào thế giới khác nữa meo, nếu không cơ thể anh sẽ…”
“Yên tâm, tôi sẽ tranh thủ đi nhanh về nhanh.” Mục Dịch Nhiên vươn tay nhéo nhẹ gáy sau của Kha Tầm một cái, thừa dịp toàn thân đối phương mất sức nhũn nha lập tức vươn chân sải bước đi vào cảnh cửa mà Cát Lỗi đã vào.
——Rõ ràng đã bắt đầu có dũng khí, cậu ta đã nói sẽ dựa vào bản thân sống sót…
Vẻ mặt của Kha Tầm lúc nói những lời ấy cứ không ngừng thoắt hiện trong đầu Mục Dịch Nhiên, dẫu cho sau đó đối phương ngay lập tức lấy lại tinh thần, nhưng Mục Dịch Nhiên biết, ngay khoảnh khắc ấy, Kha Tầm suýt nữa đã bị đánh nát mọi kiên trì cùng lòng tin.
Cố gắng đến cỡ nào, dũng cảm đến cỡ nào, lại vẫn không thể chiến thắng được sức mạnh độc ác tàn nhẫn đến khủng khiếp kia, vậy thì hiện tại bọn họ vẫn luôn kiên trì chống chọi chẳng phải đều trở nên vô nghĩa sao?
Mục Dịch Nhiên quyết định tìm Cát Lỗi trở về, để cho chú corgi hình mèo nhà hắn một lần nữa lắc lư cái đuôi tràn ngập sinh mệnh cùng sức sống kia.
Đuôi mèo của Kha Tầm ủ rũ xụi ở sau mông, cùng Tần Tứ dò lại toàn bộ tên phim hoạt hình, cũng cố gắng nhớ lại tình tiết trong phim.
“Nhân vật bên trong 《 Đứa bé tuyết 》khá đơn giản, ngoại trừ người tuyết ra chỉ có hai con thỏ,” Tần Tứ phân tích “Thế nên tôi nghĩ kích hoạt thế giới ấy là đơn giản nhất, chỉ cần tìm kiếm con thỏ trong nội dung phim hoạt hình người khác là được.”
“Xin lỗi, cho phép tôi nói một câu nghe có vẻ chẳng được xuôi tai cho lắm,” La Duy đột nhiên lên tiếng “Trương Lợi Phong đối ứng với 《 Đứa bé tuyết 》đã chết, chúng ta cần gì phải tìm ra thế giới ẩn kia nữa?”
“Tuy tôi không rõ lắm tìm ra thế giới của một người đã chết sẽ có tác dụng gì không,” Tần Tứ nói “Nhưng việc này liên quan đến tìm ra chữ ký, chúng ta không thể bỏ qua bất cứ manh mối nào, “Tồn tại tức hợp lý”, những lời này tuy đặt ở đây nghe có vẻ như không thỏa đáng lắm, nhưng ở trong tranh, toàn bộ những manh mối đều có khả năng trở thành mấu chốt tìm ra chữ ký, chúng ta không thể bỏ qua một chút dù là bé nhỏ nào.”
“Tôi hiểu rồi,” La Duy gật đầu “Tôi không còn vấn đề nào nữa.”
“Nhắc tới con thỏ,” Vệ Đông lên tiếng tiếp tục đề tài ban đầu “Triệu Hải Thúy gì đó không phải là con thỏ sao…”
“Nhưng chị ta đã nhảy vào lửa,” La Duy nói “Cho nên nhân vật con thỏ mà hai bộ phim hoạt nhìn đều có không phải chị ta, hơn nữa những bộ phim khác hẳn là cũng có con thỏ mà?” Lời này là hỏi Kha Tầm.
“Có meo,” Kha Tầm gật đầu “Cảnh sát mèo đen có, Mèo kêu meo meo cũng có.”
“Cát Lỗi đối ứng chính là “Cảnh sát mèo đen”, nhưng không biết cậu ta có thể… được tìm trở về không, với cả Hạo Văn đang ở trong thế giới “Mèo kêu meo meo”, chúng ta phải đợi cậu ta về trước đã.” Tần Tứ nói “Như vậy trước mắt tạm thời gác 《 Đứa bé tuyết 》sang một bên, lại đi phân tích cách thế giới ẩn khác…”
“Hải Lực Bố đi meo!” Kha Tầm nói “Hải Lực Bố là thế giới ẩn, bên trong cũng có rất nhiều động vật, mèo, sóc, hươu, quạ đen, hồ ly, dê, trâu, kiến, ngựa, gấu, meo! Meo meo meo!”
Mọi người “…”
Tần Tứ vội vàng “xoa xoa” chú mèo xù lông trước mặt “Đừng có gấp, từ từ rồi cũng tới, thôi vầy đi, chúng ta trước hết liệt ra danh sách các đạo cụ cùng mấy loại động vật quan trọng mà trong phim có đề cập đến, tìm xem bên trong cùng chung cái nào, sau đó giao cho mọi người lần lượt thử từng cái, thấy thế nào?”
Kha Tầm “Meo!”
Sau đó, trải qua chủ lực là Kha Tầm cùng Tần Tứ, những người còn lại phụ một tay rà soát, bọn họ liệt kê ra trên giấy danh sách những nhân vật hoặc động vật hoặc vật phẩm trọng yếu của từng thế giới mà bọn họ còn nhớ rõ:
《 Đứa bé tuyết 》 —— con thỏ, củ cải, lửa.
《 Thiên thư kỳ đàm 》—— hồ ly, thiên thư, cái trứng, huyện lệnh, thần tiên
《 Thần bút Mã Lương 》—— lão thần tiên, huyện lệnh, sư gia, trâu, dê, gà
《 Ngư Đồng 》 —— chậu gốm của Ngư Đồng, hoa sen, trân châu, huyện lệnh, người nước ngoài, thuyền, lưới
《 Mèo kêu meo meo 》—— chuột, con thỏ, sóc, hổ, gà, cá
《 Hải Lực Bố 》 —— cung tên, sơn thần, sóc, hươu, dê, quạ đen, bò, con kiến, ngựa, gấu, chim nhạn
《 Cậu bé lửa 》 —— cung tên, khỉ, dê, hổ, hồ lô, suối nước, lửa
《 Cảnh sát mèo đen 》 —— mèo, chuột, khỉ, thỏ, bồ câu
《 Na Tra náo hải 》 —— vòng càn khôn, lụa hỗn thiên, bánh xe phong hỏa, thương hỏa tiêm, kiếm, hươu, hoa sen, thần tiên, rồng
《 Ông hổ học võ 》 —— mèo (đã mở ra thế giới ẩn)
Ngoại trừ thế giới đối ứng với Triệu Hải Thúy cùng Kỳ Cường là thuộc về phim hoạt hình nào chưa biết rõ, còn lại là phim hoạt hình tương ứng với Hoàng Bì, lấy tờ giấy trong thùng ra, bên trên có ghi lại đáp án do chính tay hắn viết:
《 Đạo sĩ Lao Sơn 》
Tần Tứ vẻ mặt suy tư nhìn Hoàng Bì một cái, người này ngay từ lúc ban đầu đã chủ động lựa chọn cho mình món đạo cụ nho cân của tri thức văn nhân thời cổ đại, không nói tới thứ kia thoạt nhìn rất mâu thuẫn với khí chất của hắn, nội mỗi việc hắn có biết về bộ phim 《 Đạo sĩ Lao Sơn 》 thôi cũng đã đủ ngạc nhiên lắm rồi.
Mà càng khiến người ta kinh ngạc hơn là, nếu tối qua hắn vẫn còn sống sót sau chọn lựa tử vong, liền chứng tỏ đáp án của hắn là chính xác.
Quả thật là… không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Một “người lớn” dù có xấu xa hư hỏng hoặc là hết thuốc cứu chữa đến cỡ nào đi nữa, có lẽ hắn cũng từng có một đoạn ký ức thơ ấu tốt đẹp mà êm đềm.
__________
Chú thích
(*) Đứa bé tuyết : (Tựa gốc là Tuyết đồng tử) / (1980) nội dung chính kể về mẹ thỏ trắng muốn ra ngoài tìm cà-rốt, thỏ con liền khóc lóc đòi đi theo, thỏ mẹ bèn đắp một con người tuyết cho thỏ con chơi cùng. Nhưng sau cho thỏ con ngủ quên, lửa bén vào phòng, người tuyết vì cứu thỏ mà dũng cảm xông vào phòng đang cháy nên… tan ra đó.
//