Họa Phố



“Chỉ cần đến tối, tất cả các ngươi đều chết hết.” Kẻ khoác áo choàng đầy màu sắc rốt cuộc mở miệng nói câu nói đầu tiên.

“Chỉ cần không trái với điều kiện tử vong, chúng tôi vẫn còn thời gian bốn đêm.” Mục Dịch Nhiên lạnh lùng đáp lại.

Từ xa xa vọng tới giọng của Vệ Đông “Mục đại lão, hai chúng ta đều là màu tím, nếu hai ta cùng cống hiến ra màu sắc của mình, có phải sẽ bị co rút thành hình người bé tí xíu không…” ——Thanh âm của hắn vọng lại từ xa xa nghe có vẻ hơi thê thảm.

“Tất cả màu sắc đều mang tính tượng trưng,” Mục Dịch Nhiên hai mắt nhìn chăm chăm kẻ không có bóng trước mặt “Chúng tôi có thể cống hiến vài giọt máu, chỉ cần vài giọt là đủ rồi.”

Kẻ nọ cười lạnh một tiếng “Ta có thể tùy ý lấy toàn bộ của các ngươi.”

“Nếu ngươi cùng bóng của mình tách ra quá lâu, liệu sẽ ra sao?” Mục Dịch Nhiên đột nhiên hỏi lại.

Vẻ mặt của hắn bỗng trở nên cực kỳ khó coi, thậm chí giống như đang phẫn nộ.

Bốn thành viên lẫn nhau luân phiên nhìn một cái ngắn ngủi, trải qua suốt mấy bức tranh, tất cả bọn họ đều ăn ý vô cùng.

“Chúng tôi có rất nhiều cách thức hủy diệt căn phòng gương kia.” Những lời này của Tần Tứ tràn ngập cảm giác nghiêm cẩn của một vị bác sĩ, nhưng lại đầy sức thuyết phục đáng tin theo kiểu khoa học “Hoặc ít nhất có thể làm cho kẻ soi gương nhìn không thấy bóng mình.”

“Cũng có rất nhiều cách phá hủy bình pha lê ở tầng thứ sáu tòa nhà hình tròn kia.” Chu Hạo Văn vẻ mặt thoáng hiện nét nghiêm túc trăm năm khó gặp của một vị “gêm-mơ” nói “Hoặc ít nhất có thể làm cho người khác mở không ra nắp đậy bình.”

“Kiên nhẫn của chúng tôi có hạn, không muốn phí thời gian ở đây thêm buổi tối nào nữa, một giờ cũng không muốn.” Kha Tầm lần này đóng vai một tên trùm côn đồ đường phố tính cách bất hảo.

Ba người mỗi kẻ một vai, Mục Dịch Nhiên liền giữ yên phong cách cao quý lạnh lùng không cần nói nhiều mà bản thân am hiểu.

Từ xa xa truyền đến tiếng la của Vệ Đông “Cứ vậy mà triển đi, tụi này cho vài giọt máu, ngươi cho chữ ký, cả hai bên đều có lợi na~”

Giọng điệu hệt như mấy bà chị tiểu thương bán hàng rong ép mua ép bán.

Kẻ đối diện vẻ mặt giống như đang suy xét đề nghị nghe hơi bị ngang ngược này.

Chu Hạo Văn lại âm thầm nhìn hoa văn lục sắc trên quần áo của mình, hiện tại màu sắc mà kẻ này thiếu, ngoại trừ màu tím ra chính là màu xanh lá.

Không biết Thạch Chấn Đông bị mê hoặc bên kia thế nào rồi, hắn cũng là màu xanh lá giống mình.


***

Hiện tại sắp sửa đến giữa trưa, toàn bộ mê cung đều bừng sáng lấp lánh tràn ngập sinh cơ dạt dào, toàn bộ lâu đài cũng bộc phát màu sắc tươi đẹp mê người.

Thạch Chấn Đông cả người thở hổn hển thong thả bước qua bước lại trong gian phòng bị đóng kín ván gỗ, mấy người kia sau khi rời khỏi chẳng thấy quay trở về, có lẽ bọn họ đã tìm ra được chữ ký, hoặc là gặp phải nguy hiểm gì.

Nếu những người này thật sự tìm ra được chữ ký, hắn không tin bọn họ sẽ bỏ mặc mình không thèm ngó tới, tuy hắn bị tranh mê hoặc nhưng vẫn còn sống sót, chỉ cần có thể ra khỏi tranh, mạng sống sẽ được bảo vệ.

Nếu bọn họ vứt bỏ hắn, vậy chẳng khác gì đang giết người.

Thạch Chấn Đông bắt mình bình tĩnh, bắt đầu tự đặt mình vào vị thế của người khác ngẫm nghĩ, nếu mình đứng ở vị trí của bọn họ, sẽ dùng cách nào xử trí “Thạch Chấn Đông”? Bọn họ nhất định sẽ nghĩ biện pháp tránh xa “Thạch Chấn Đông”, tránh để bị mê hoặc, nhưng sau khi bọn họ tìm ra được chữ ký, chắc chắn sẽ không bỏ mặc sự sống chết của “Thạch Chấn Đông” —— có cách nào có thể giải quyết cả hai vấn đề này?

Thạch Chấn nghĩ thông suốt việc này, liền bắt đầu tìm kiếm trong phòng, đám bọn họ nhất định chừa đường lui cho mình.

Quả nhiên, hắn tìm được một cái cây búa kẹp giữa khe hở gia cụ cùng vách tường, đầu thanh búa rỉ sét, sử dụng rất bất tiện, nếu muốn bổ ra mấy thanh gỗ đóng trên cửa sổ hoặc cửa ra vào có lẽ phải tốn đến mấy tiếng đồng hồ —— trong khoảng thời gian này nếu đám người Kha Tầm tìm kiếm thất bại trở về, sẽ một lần nữa nghĩ cách trói lại mình. Ngược lại nếu trong thời gian này bọn họ tìm ra được chữ ký, bản thân mình có thể trước lúc trời tối rời khỏi được nơi này, chỉ là chậm hơn bọn họ một chút mà thôi.

Thạch Chấn Đông nghĩ đến đây, liền giơ lên cây búa rỉ sét bổ về phía ván gỗ đóng dính trên cửa sổ….

***

Cùng lúc đó, trong mê cung, kẻ mặc áo choàng rộng thùng thình không có bóng dáng vẻ mặt vô cảm đang cất bước đi về phía người cách gần mình nhất —— Chu Hạo Văn

Chu Hạo Văn hít sâu một hơi, cảm giác được đồng bọn đang từ bốn phía dần dần vây gần lại mình, trong lòng bỗng thấy an tâm.

Lúc này, họa tiết trên người kẻ nọ đột nhiên xuất hiện biến hóa, trong đám hoa văn đỏ vàng xanh tím cam bỗng xuất hiện mấy đường con dài màu xanh lá, biến hóa ấy xảy ra cực kỳ đột ngột bất ngờ, khiến Chu Hạo Văn không tự chủ được rùng mình một cái.

Những đường cong màu xanh lá kia, chính là hoa văn thuộc về Thạch Chấn Đông.

Mà hoa văn màu tím trên người hắn lại là từ những giọt máu mà Mục Dịch Nhiên cùng Vệ Đông vừa cống hiến lúc nãy.

Ánh mắt của bọn họ đồng loạt dồn về phía những đường cong xanh lục kia, nam nhân vẻ mặt lạnh băng nói “Đồng bọn của các ngươi cuối cùng cũng không thoát được tâm ma của chính hắn—— ta cùng hắn giao dịch với nhau rất nhiều lần, hắn đã biến thành một phần của tranh, không thể rời khỏi.”

Thật không ngờ kẻ này lại ra tay với Thạch Chấn Đông, như vậy chẳng phải bọn họ sắp sửa có thể rời khỏi bức tranh này?


Mọi người không ai lên tiếng, lẳng lặng nhìn thao nam nhân đi về phía vách tường cây xanh, bàn tay gầy gò to lớn của hắn vươn lên sờ vách thực vật một lát, sau đó kéo ra một cánh cửa tàng hình.

Hắn đi vào bên trong, bóng dáng đìu hiu.

Khi mọi người đuổi theo sau lưng hắn thì, cánh cửa kia tự động khép lại.

Mọi người dùng tay vén ra các thực vật bám dính trên cánh cửa, dần dần để lộ ra bộ dáng vốn có của cánh cửa gỗ xưa cũ kia.

Trên cánh cửa loang lổ, lẳng lặng nằm hai chữ cái với nét chữ rõ ràng, màu mực đen sung mãn ———R.R.

Nét chữ được viết vô cùng tùy ý, lại mang đầy tính nghệ thuật, cũng giống như bóng ngược chữ ký mà bọn họ nhìn thấy lúc nãy ở phòng gương, mỗi một chữ R đều hơi nghiêng mình sang bên phải.

Còn về người nam nhân đã rời đi kia, cuối cùng hắn có thể chiến thắng tâm ma của mình không, chẳng ai biết rõ.

Người khoác áo choàng rực rỡ muôn màu, chữ viết ra lại tối đen tựa như những hang động Đồng Châu.

Chữ ký trên cửa bộc phát ánh sáng chói lóa, trước mặt mọi người dần xuất hiện một cái khung tranh thật lớn.

Cho dù đã đoán được kết quả, nhưng tới lúc thấy được khung tranh, trong lòng bọn họ vẫn cảm thấy như không tin được.

Lần đầu tiên có thể bằng tư thái ung dung rời khỏi tranh, năm vị đồng bạn quen thuộc đều còn, vốn dĩ nên mừng rỡ, rồi lại tràn ngập bi thương.

***

Năm người bọn họ xuyên qua bóng tối, ngay khi ánh mắt chạm đến ánh sáng, chẳng hiểu sao lại không thấy chói mắt chút nào, màu sắc của thế giới thật sự so với trong tranh lại có vẻ đơn điệu mà ảm đạm như vậy.

Bức họa trước mắt bọn họ cấu thành từ vô số màu sắc tươi sáng rực rỡ, nhìn như không có quy luật không có trật tự, nhưng những họa tiết hình tròn hình thoi cùng đường cong bên trên, đối với một số người mà nói có ý nghĩa phi thường.

Những họa tiết ấy tạo thành hình dáng như mê cung, chữ ký của tác giả đặc biệt nằm ở giữa bức ảnh, chữ cái màu đen đại diện cho hai chữ Dung Nhượng viết tắt: R.R

Lúc này trong phòng triển lãm chỉ có năm người bọn họ, trên vách tường treo đầy các loại tranh trường phái dã thú với màu sắc cực kỳ tươi đẹp.


“Đi thôi.” Tần Tứ nhắc nhở.

Mọi người yên lặng bước đi hướng về phía bên ngoài phòng triển lãm, vừa mới mở cửa ra, đập vào mắt là một bức tranh sơn dầu cực lớn.

Tranh sơn dầu chưa khô thuốc màu, năm người không ai may mắn thoát khỏi đều bị dính màu vào người.

Vệ Đông mắt nhìn áo thun lem luốc trên người, vẻ mặt đầy cảm khái như vừa thoát chết “Cái đựu mới nãy xém chút tè ra quần, cứ tưởng là lại phải vào tranh nữa chớ!”

Ngay sau đó từ sau tranh xuất hiện mấy người tình nguyện viên “Xin… xin lỗi nha, mới nãy thấy trong phòng không có người nên chúng tôi mới không thèm quan sát đẩy tranh vào.”

Người lên tiếng là Diệp Ninh Thần Nhất, bên cạnh cô là Miêu Tử Phái.

Hai người đều cúi đầu xin lỗi rối rít, còn tỏ vẻ phải bồi thường tiền quần áo cho bọn họ, nhưng bị đám người Kha Tầm kiên quyết từ chối.

Diệp Ninh Thần Nhất đang tính nói gì nữa, đột nhiên nghe bên ngoài có người hét lên “Mễ Vi té xỉu! Mau mau kêu xe cấp cứu!”

Hai người họ nghe thấy như vậy lập tức chạy đi xem

Đám người Kha Tầm rời khỏi phòng triển lãm, trước vào phòng vệ sinh rửa sạch thuốc màu dính trên tay cùng trên mặt, sau đó mang theo trên người đủ loại màu sắc rời khỏi nhà trưng bày.

“Mễ Vi bọn họ, cùng với mấy người khác có thể lưu lại trên thế giới này bao lâu?” Chu Hạo Văn hỏi.

“Lâu thì một tuần, nhanh thì, lập tức.” Tần Tứ trả lời, tiện tay sờ vài túi quần, phát hiện bên trong đã có sẵn một tấm vé vào cửa “Tiếp theo là bảo tàng trưng bày Phương Hạp Tử.”

Thế giới trước mắt đã muốn trôi theo bức tranh trước đó, bọn họ thậm chí không muốn đứng lại nói thêm vài câu với những người từng vào tranh, bất luận thế nào cũng sẽ biệt ly—— sinh ly tử biệt quá nhiều, nhưng cũng không có cách nào làm người ta hoàn toàn chết lặng.

“Thôi, chúng ta đi thay đồ khác ra trước đi, quần áo như thế này rất gây chú ý.” Vệ Đông nhìn đám người ai nấy đều “lòe loẹt màu sắc” nói “Sợ là mấy người đi ngang nhìn tưởng chúng ta chơi trò nghệ thuật thân thể thì lại toang.”

Phòng trưng bày mỹ thuật này vừa lúc nằm ở đoạn phố thanh niên nằm phía sau trường đại học, bên đường có mấy cửa hàng bán quần áo.

Thế là mấy người cùng nhau đi vào một tiệm bán quần áo bình thường.

Tiệm này khá nhỏ, trên vách treo đầy các loại áo thun muôn hình muôn vẻ, có cái phong cách tiên phong quá lố, lại có cái thì hơi quê mùa—— một bàn tay giơ ngón giữa màu hồng tươi; nữ yêu quái có sáu cái “bánh bao” màu xanh mù tạt; một cái bàn chân to bự bên trên bôi một đống màu mè…

Còn vách tường bên này thì lại toàn là phong cách kiểu đáng yêu, trên áo thun in đầy các loại hoa quả hoặc là thức ăn.

“Tôi xí trái chuối.” Kha Tầm lựa ngay một cái in hình trái chuối, lại tháo xuống một cái in hình trái thơm “Dịch Nhiên, anh cái này đi.”

Họa tiết trái dứa trừ bỏ một trái dứa ra xung quanh còn có mấy khoanh dứa tạo hình trái tim, Mục Dịch Nhiên hơi cau mày, đưa tay lựa một cái khác, bên trên in mấy gốc mía thô to mà khỏe mạnh.


“…”

Chu Hạo Văn lựa một cái dưa hấu có mấy cái răng xanh xanh đỏ đỏ, in trên nền áo thun màu vàng kem, nhìn rất có phong cách phố phường những năm 80.

Tần Tứ chọn một cái áo thun màu trắng nhìn rất phình phường, bên trên in mấy trái ô-liu xanh.

“Tui xí cái này, tui thích ăn Mạch Lệ Tố!” Vệ Đông lập tức thay áo thun vào, áo màu xanh da trời, bên trên có rất nhiều viên chocolatre tròn tròn, có cái vỡ ra để lộ ruột trắng bên trong.

Chu Hạo Văn nhìn “Này không phải Mạch Lệ Tố.” (*)

“Này của tui là coconut! Coco chính là khả khả (*), nut là hạt cứng ~” Có đôi lúc Vệ Đông quả thực rất sùng bái năng lực phiên dịch tự ngộ của mình “Đây là một loại Mạch Lệ Tố bên trong có nhân hạt cứng ~”

Chu Hạo Văn tính vặn lại gì đó, nhưng cố bắt mình nuốt trở vào, cứ coi như Mạch Lệ Tố đi, bao nhiêu lần ra vào tranh rồi, ai thèm quan tâm nó là trái dừa hay Mạch Lệ Tố chứ.

Cuối cùng, năm vị nam tử cùng nhau mặc áo thun in hình hoa quả đi trên đường cái, cảm giác có chút moe moe…

“Hai người trực tiếp trở về Z thị phải không? Tôi đi chung với hai người.” Chu Hạo Văn nói “Anh họ tôi hai hôm nữa kết hôn, tổ chức ở Z thị.”

“Ha, lần này có vẻ xôm nhỉ,” Vệ Đông còn chưa nói hết câu, đã nghe Tần Tứ xen lời “Trùng hợp vậy, tôi sắp phải tham gia hội trao đổi y học ở Z thị một tuần.”

Kha Tầm mặc áo thun chuối vàng nghiêng đầu nhìn Mục Dịch Nhiên áo thun cây mía hỏi “Thấy sao, năm người tụ tập ở địa bàn của tôi một phen? Xem như mở tiệc ăn mừng còn sống?”

Mục Dịch Nhiên lần này không dùng mặt lạnh đáp lại, nam nhân mặc áo thun hoa quả nhưng vẫn đẹp trai bức người, quả thực giống như muốn biến cây mía thành trúc tím vậy đó “Hai hôm nay tôi không rảnh, phải xếp thời gian đã.”

Tần Tứ cười nói “Vậy chúng tôi chờ cậu sắp xếp thời gian, mọi người vào sinh ra tử bao lâu nay mà vẫn chưa có cơ hội cùng nhau ngồi xuống ăn một bữa cơm, cảm giác có vẻ hơi vô lý.”

“Đúng đó đúng đó, cũng không cần ra tiệm ăn, đi nhà Kha Nhi đi! Kêu nó trổ tài làm một bàn khao chúng ta!” Vệ Đông bày ra vẻ mặt cứ quyết định vậy đi.

“Đúng đó, coi như đến cho biết nhà!” Kha Tầm cũng cười nói.

__________

Chú thích 

(*) Mạch Lệ Tố (hay MyLike) tên một loại kẹo chocolate của TQ



(*) Coconut : nghĩa là trái dừa, ở đây bị Vệ Đông bổ đôi ra là Coco + nut, mà chữ coco đọc theo kiểu phiên âm tiếng Trung tương tự như khả khả (keke), khả khả cũng có nghĩa là cacao hoặc ý nói choco trong chocolate.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui