Gần đây Lục Hải Danh có chút khổ não.
Bình thường khổ não của cậu tồn tại không được lâu, bởi vì chỉ cần nghe Bạch Hồ Vọng nói mấy câu chọc cười là cũng tiêu tán.
Nhưng dạo gần đây Bạch Hồ Vọng cũng không hay còn nói chuyện với cậu nữa. Cả người Bạch Hồ Vọng đều bị thương rồi, còn ngày ngày phải nghe tên nhóc Lục Hải Danh tình sâu ý đậm càu nhà càu nhàu, Bạch Hồ Vọng tao có tội tình gì????
Lục Hải Danh đánh quyền với cọc gỗ, trong người cậu có một luồng khí lực không biết phải giải tỏa đi đâu bây giờ.
Vấn đề như thế này, cậu cũng không biết phải mở miệng với Bạch Hồ Vọng như nào.
Cỗ khí lực rất tác oai tác quái, cứ mỗi lần nhìn thấy Nghiêm Tại Phương lại hừng hực trỗi dậy, lan tỏa tới cả tứ chi bách hài bên trong cậu, đem cậu tiến gần đến Nghiêm Tại Phương hơn.
Một quyền đánh ra, sượt mang tiếng gió.
Tuy đã là thanh niên rồi, nhưng mấy kinh nghiệm trưởng thành lại tương đối đơn giản, thật sự là chưa bao giờ trải qua mấy chuyện ‘tầm hoa vấn liễu’.
Cậu nhịn, cậu không nói ra.
Cậu biết lúc hôn Nghiêm Tại Phương ở trường đã là được voi đòi tiên rồi, ôm Nghiêm Tại Phương rồi hôn anh, đâu chỉ là không ra thể thống gì, quả thật còn là việc xấu hổ với văn sĩ như anh ấy.
Nhưng ai mà chả muốn được đằng chân lân đằng đầu?
Mọi thứ từ khi sinh ra đến nay, cái nào chả muốn tiến mức hơn nữa.
Cậu nhớ hôm ấy lúc thả thầy Nghiêm xuống, thầy bị cậu hôn cho lảo đảo.
Nhưng khi nhớ lại cậu lại không nhịn được lại bật cười.
Nhớ tới lúc thầy Nghiêm mơ màng siết chặt bó hoa, đôi mắt sau mắt kính hoảng hốt mà mờ mịt nhìn mình. Môi của anh ướt át mà rực rỡ, đầu môi còn ẩn ẩn có chút sưng đỏ lên nữa.
Anh lôi khăn tay hay dùng bên người ra lau miệng mình, định lau cho cả Lục Hải Danh, nhưng không biết nghĩ đến chuyện gì, giơ lên được nửa chừng lại đỏ mặt. Anh nói, Hải Danh, cậu tự lau đi.
Lục Hải Danh nói em không lau đâu, em muốn giữ lại để nhớ mùi thơm của thầy Nghiêm.
Trong không khí trăng tròn hoa thắm như vậy, cậu lại bắt đầu làm Nghiêm Tại Phương thấy xấu hổ tiếp rồi.
Ngốc quá! Lục Hải Danh mày là tên ngốc!
Lục Hải Danh tung chân đá một cái, chấn động cả cọc gỗ.
Cậu vẫn không đi nói chuyện này với Bạch Hồ Vọng.
Vẫn như thường ngày cậu đi tản bộ cùng thầy Nghiêm và chó con, hi vọng có thể đem mấy cái tâm tư như lang như hổ này tiêu tan đi.
A di đà phật, có mà càng đổ thêm dầu vào lửa ấy.
Vị thần Cupid này như là rảnh rỗi không có việc gì làm, hàng ngày cứ làm phiền trong ngực cậu, thổi kèn trumpet, huyên tha huyên thuyên: đi đi, đi ôm anh ấy, ôm lấy anh ấy, rồi yêu anh ấy nha! Ngày tốt thì chóng qua, đêm nay còn dài nha!
Lục Hải Danh được đứa nhóc này khai thông tâm trí, âm thầm hạ quyết tâm.
Không thể nói chuyện với Bạch Hồ Vọng, vậy thì tự mình sẽ đi hỏi, phải đi hỏi thầy Nghiêm, mình nhịn sắp tức chết rồi!
Vì vậy hôm ấy, trong lúc tản bộ cùng thầy, cậu cứ mất tập trung.
Cậu nhìn đuôi mắt Nghiêm Tại Phương vừa nhỏ vừa dài, chỉ cần liếc nhìn cậu cũng như ẩn ẩn đưa tình vậy: “Hải Danh, cậu sao vậy?”
Cái cổ của Lục Hải Danh vì cứng ngắc một hồi lâu, có chút hồng lên: “Không có gì đâu thầy ạ, chỉ là đi nhiều nên hơi nóng.”
Nghiêm Tại Phương đón gió đêm đang thổi, giật giật mí mắt một chút. Anh tốt bụng vỗ vai Lục Hải Danh: “Vậy thì nhanh trở về tắm rửa đi, không cần tiễn tôi nữa đâu.”
Lục Hải Danh không di chuyển, bàn tay co lại thành nắm, âm thanh như nhũn ra: “Thầy ơi,” cậu ngẩng mặt lên: “Thầy ôm em một chút được không.”
Mặt Nghiêm Tại Phương lập tức hồng lên, anh nhìn xung quanh, không có động tác gì: “Sao tự nhiên lại… Cậu không phải thấy nóng sao?”
Cái cổ Lục Hải Danh càng ngày càng hồng rực lên: “Thầy ơi, em rất vô dụng. Suốt ngày chỉ muốn được ôm anh ngủ, lúc tỉnh dậy không thấy anh ở bên cạnh, em cảm thấy mình lại mơ mộng vô ích rồi….”
Lục Hải Danh nắm lấy tay của Nghiêm Tại Phương, bắt anh nghe hết.
Lông mày cậu lại nhíu hết cả vào: “Có phải chỉ có mình em muốn như vậy không ạ? Thầy ơi….”
Nghiêm Tại Phương rất sợ khi nhìn thấy Lục Hải Danh bày vẻ mặt này, xung quanh phảng phất có thể ngửi thấy mùi trên người của Lục Hải Danh, là khí tức của người trẻ tuổi thân thể mạnh mẽ.
Anh đã lâu rồi chưa làm qua việc này, lâu đến nỗi anh cảm tưởng như mình đã quên mấy chuyện như này rồi.
Không biết Nghiêm Tại Phương sửng sốt bao lâu, đến tận khi đầu ngón tay anh cũng trở nên nóng bỏng, mới lặng lẽ đưa tay kéo khuỷu tay Lục Hải Danh.
“Không phải đâu….không phải.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...