Triển lãm quần áo đẳng cấp thế giới này do nhà thiết kế thời trang quốc tế George phụ trách, người Âu Mỹ đều chú ý đến phong thái quý ông ăn mặc lịch sự.
Kiểu hội nghị như vậy ai mà chẳng mặc âu phục, lễ phục đoan trang?
Dương Tiêu mặc một chiếc áo sơ mi trắng đáng thương, bên dưới là một chiếc quần jean đen, trông có vẻ khác biệt so với bộ vest và váy của mọi người.
Bậc thầy George rất đặc biệt chú ý về phép xã giao, Triệu Tín và Tôn Tường lập tức đến tìm bậc thầy George, muốn mượn tay của George hại Dương Tiêu, nhằm làm nhục Dương Tiêu.
Bậc thầy George trừng mắt nhìn Dương Tiêu: “Thằng nhóc thô lỗ, cậu biết đây là nơi nào không? Người đâu, mau đem thằng nhóc thô lỗ này ra ngoài cho tôi!”
“Chậc chậc chậc!” Ngay khi những lời này vừa dút, Triệu Tín và Tôn Tường đều chế nhạo, như thể Dương Tiêu đã bị đuổi một cách tàn nhẫn.
“Đợi một chút!”
Ngay khi một nhóm nhân viên bảo vệ chuẩn bị đưa Dương Tiêu ra ngoài, thì một giọng nói bắt hòa đột nhiên vang lên, chỉ nhìn thấy Hoa Mộ Tranh, một trong mười đại gia hàng đầu ở thành phó Trung Nguyên mỉm cười từ cửa đi vào.
Hôm nay, Hoa Mộ Tranh ăn mặc đoan trang đến tham dự, cô ấy xuất hiện trong mắt mọi người trong bộ váy dạ hội màu đỏ đen.
Hoa Mộ Tranh nhẹ nhàng vén mái tóc rũ xuống trước mắt, mái tóc dài được chải kỹ càng gọn gàng phù hợp với lễ phục hôm nay, chỉ có mấy sợi tóc mái khẽ đung đưa trong gió.
Trên vai trái của chiếc váy đính một bông hoa hồng được thiết kế bằng ren đen để lộ một bên vai trắng như tuyết gợi cảm, kiểu dáng của chiếc váy mang vẻ cổ điển và trang nhã.
Thân trên được đính kết tinh xảo và đường chỉ đen đỏ đẹp mắt, hoa văn lạ mắt.
Phần vạt váy bồng bềnh được phủ một lớp vải tuyn giống cây nho phục hưng phổ biến trong thời kỳ Baroque, trông thật bí ẳn và gợi cảm.
“Cô gái phương Đông xinh đẹp!” Một nhóm người Âu Mỹ ồ lên.
Phải công nhận rằng Hoa Mộ Tranh không chỉ xinh đẹp mà còn tràn đầy khí chất tao nhã, khiến người ta không thể nào quên chỉ sau một cái nhìn.
Nếu không phải mấy năm trước Hoa Mộ Tranh đi du học, thì sợ rằng cuộc đấu tranh giành danh hiệu người đẹp số một ở thành phố Trung Nguyên của Đường Mộc Tuyết sẽ rất căng thẳng.
“Hoa Mộ Tranh?” Nhìn thấy người tới, Dương Tiêu rất ngạc nhiên.
Dương Tiêu có ấn tượng tốt về người phụ nữ có chỉ số IQ cao toàn thế giới này.
Cho dù là trường hợp Đường Hạo đưa thuốc thật giả lẫn lộn khiến nhà họ Hoa không giải quyết khoản nợ cho nhà họ Đường, hay là toà nhà Ngân Cơ, Hoa Mộ Tranh không cho Lưu Chiến Thắng thể diện lựa chọn giúp đỡ mình, Dương Tiêu đều vô cùng cảm kích.
Điều khiến Dương Tiêu ngạc nhiên là trong lúc mắu chốt rõ ràng Hoa Mộ Tranh vừa bước vào hiện trường lại đi nói đỡ cho mình.
“Chị Mộ Tranh!” Cung Linh Nhi vui mừng khôn xiết.
Vừa rồi cô ấy nhìn thấy Dương Tiêu bị Triệu Tín và Tôn Tường nhắm vào, đầu cô to như con bò.
Đúng vậy, bậc thầy George là người phụ trách cuộc triển lãm quần áo tầm cỡ thế giới này, rất đặc biệt chú ý về phép xã giao, bộ quần áo mà Dương Tiêu mặc trong một địp quan trọng như vậy thực sự không họp lý.
Cho dù cô ấy là con gái của một gia tộc mạnh nhất ở thành phố Trung Nguyên, thì bậc thầy George cũng sẽ không cho cô ấy thể diện.
Dù sao thì bậc thầy George là một bậc thầy về trang phục quốc tế, ông ta đã gặp gỡ không biết bao nhiêu nhà tài phiệt đẳng cấp thế giới, George sẽ không đề một nhà họ Cung nho nhỏ vào mắt.
Triệu Tín rất ngạc nhiên, nhưng ông ta biết chính xác chỉ số IQ của Hoa Mộ Tranh đáng sợ đến mức nào.
Từ khi Hoa Mộ Tranh từ nước ngoài trở về, chỉ trong một thời gian ngắn, nhà họ Hoa đã thăng lên hai bậc trong mười đại gia hàng đầu, trước đây ông ta đã từng đối đầu với Hoa Mộ Tranh máy lần, bọn họ đều bị ăn quả đắng trong tay Hoa Mộ Tranh.
Nghĩ đến việc ăn quả đắng trong tay Hoa Mộ Tranh lúc trước, ánh mắt Triệu Tín u ám, tới đúng lúc lắm, hôm nay mình sẽ tranh thủ mượn tay của bậc thầy George dạy dỗ cho hai người họ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...