Hổ Tế
Nhìn chung chất lượng quần áo tại hiện trường rất tốt, Dương Tiêu đã cần thận chọn hai chiếc cho Đường Mộc Tuyết, sau đó gửi size của Đường Mộc Tuyết cho Joseph, nhờ Joseph làm vài bộ quần áo chất lượng cao cho Đường Mộc Tuyết.
Anh mang quần áo đến quây thanh toán, nhân viên thu phí thông báo với Dương Tiêu rằng George đã thanh toán hóa đơn, điều này khiến Dương Tiêu chỉ có thể cười khổ.
Sau khi đi dạo khoảng nửa giờ, Dương Tiêu chào Cung Linh Nhi, cầm những chiếc túi rời khỏi địa điểm triển lãm quần áo.
Vừa bước ra khỏi cửa thì nhìn thấy Hoa Mộ Tranh trong bộ lễ phục vạn người mê đang đi về phía Dương Tiêu một cách quyền rũ nói: “Yêu đương không? Kiểu ngồi tù đó!”
Dương Tiêu có thể thấy rõ ràng là Hoa Mộ Tranh đang đợi mình đi ra khỏi cửa, vừa nãy lúc rời đi, anh muốn chào hỏi Hoa Mộ Tranh nhưng lại không tìm thấy Hoa Mộ Tranh đâu.
“Cô Hoa nói đùa, thân phận của tôi khiêm tốn, có đức hạnh gì mà lại được cô Hoa để mắt?” Dương Tiêu trêu ghẹo.
Phong thái hoàn mỹ đầy mê hoặc của Hoa Mộ Tranh thể hiện trọn vẹn vẻ đẹp gợi cảm của phụ nữ phương Đông.
Hoa Mộ Tranh nhìn thẳng Dương Tiêu: “Anh Dương mới là người nói đùa, sợ rằng khi thân phận thật của anh Dương bị lộ, cô gái nhỏ này còn không xứng làm ấm giường cho anh Dương!”
“Cô Hoa đề cao tôi quá, tôi chỉ là một người nhỏ bé, cô Hoa đi thẳng vào vấn đề chính đi!” Dương Tiêu nói thẳng vào chủ đề.
Hoa Mộ Tranh cười ranh mãnh: “Những gì tôi vừa nói rất rõ ràng.
Anh Dương không muốn nói về mối quan hệ yêu đương trong tù với cô gái nhỏ này sao?”
“Tôi là người có gia đình!” Dương Tiêu trêu ghẹo.
Hoa Mộ Tranh vén tóc trên trán: “Không sao, ngoại tình mới kích thích!”
Hoa Mộ Tranh luôn tự tin về vẻ đẹp của mình, cô ấy không tin Dương Tiêu sẽ không rung động trước vẻ đẹp của mình.
Điều khiến Hoa Mộ Tranh bị đả kích là Dương Tiêu không hề thay đổi sắc mặt.
“Ừm, cũng không còn sớm, nếu cô Hoa không có chuyện gì thì tôi đi trước.
Tôi hơi đói phải về nhà nấu cơm!”
Dương Tiêu cười nhẹ.
Nhận ra Dương Tiêu thật sự sẽ rời đi, Hoa Mộ Tranh có chút tức điên lên, chẳng lẽ tên này bị mù sao? Không chú ý tới vẻ đẹp của mình sao?
Cô tìm Dương Tiêu có chuyện, Hoa Mộ Tranh nhìn đồng hồ: “Còn có một chút nữa là giữa trưa.
Nếu anh Dương thực sự đói, cô gái nhỏ này sẽ mời anh Dương ăn một bữa rau dưa, mặt mũi này anh Dương sẽ không không cho đâu nhỉ?”
“Tự nhiên!” Dương Tiêu đáp.
Được người đẹp mời đi ăn đương nhiên Dương Tiêu rất thích, thật ra thì Dương Tiêu quan tâm hơn đến Hoa Mộ Tranh tìm mình làm gì.
Một người phụ nữ có chỉ số thông minh và tính khí cao như vậy không thể không có lý do gì mà tìm mình.
Anh nợ Hoa Mộ Tranh một ân tình, nếu Hoa Mộ Tranh có yêu cầu, Dương Tiêu rất muốn trả lại ân tình mà anh nợ Hoa Mộ Tranh.
Cuối cùng, Dương Tiêu và Hoa Mộ Tranh đến một cửa hàng ăn sáng gần đó.
Dương Tiêu gọi món súp cay với trứng và bún, Hoa Mộ Tranh ngạc nhiên: “Anh Dương, anh cũng quá tiết kiệm cho túi tiền của tôi rồi? Đối với tôi mà nói mời anh một bữa vẫn còn quá dư sức của cô gái nhỏ này.”
“Không phải, cách bữa trưa vẫn còn một khoảng thời gian.
Tôi chỉ cần lắp bụng một chút, cô Hoa có chuyện gì thì cứ nói thẳng với tôi là được!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...