Hổ Tế
Theo quan điểm của bọn họ, sở dĩ Dương Tiêu có quan hệ tốt với Trần Khải, chắc chắn là do mối quan hệ của Lý Minh Hiên, mà Lý Minh Hiên và Đường Mộc Tuyết có một chân, tất cả đều có thể giải thích được.
Bị hai em bọn họ châm chọc, Dương Tiêu cười lắc đầu, không phản bác lại.
Đường Hạo và Đường Dĩnh không biết, lần này chính Dương Tiêu mới là người khiến nhà họ Lưu cúi đầu.
Thiên nga không quan tâm đến kiến, hỗ báo không gầm với chó mèo, Dương Tiêu cũng lười nói quá nhiều chuyện vô nghĩa với hai người này.
Dựa vào thực lực của anh, chỉ cần anh động tâm cũng đủ khiến kinh tế cả nhà họ Đường sụp đổ.
Điều mà Dương Tiêu phải làm là hỗ trợ Đường Mộc Tuyết trở thành chủ nhân mới của nhà họ Đường, không làm nhà họ Đường tan vỡ.
Hơn nữa, nếu đám người nịnh hót trong nhà họ Đường dễ dàng bị biến thành chó nhà có tang như vậy thì cũng mắt VuÏ.
Muốn tiêu diệt địch, trước tiên phải làm cho bọn họ điên cuồng! Đường Hạo và Đường Dĩnh đều là châu chấu nhặt được xác, bọn họ cũng chỉ có thể nhảy mấy ngày.
“Chúng ta đi thôi!” Đường Mộc Tuyết cầm tài liệu bước lên ghế lái phụ.
Dương Tiêu gật đầu, lái xe trở về khu biệt thự bên cạnh hồ Nhạn Minh.
Bọn họ vừa trở về nhà đã nhìn thấy Đường Kiến Quốc và Triệu Cẩm đều có vẻ mặt vô cùng xấu.
Đường Mộc Tuyết bước tới hỏi: “Bố, mẹ, có chuyện gì vậy?”
“Bên tài sản đến thúc giục nộp phí tài sản! Sống ở đây một năm mắt bốn trăm nghìn tệ phí tài sản, ai mà cho nổi?” Vẻ mặt Đường Kiến Quốc buồn bã nói.
Đường Mộc Tuyết sửng sốt: “Gì cơ? Nhanh như vậy đã phải nộp phí tài sản rồi sao?”
Dương Tiêu thì không cảm thấy ngạc nhiên gì, khu biệt thự bên hồ Nhạn Minh là khu biệt thự số một ở thành phố Trung Nguyên, tự nhiên phí tài sản cũng sẽ có giá trên trời.
“Ôi! Phải làm sao đây? Nếu chúng ta không có khả năng chi trả bốn trăm nghìn tệ phí tài sản, e rằng chúng ta sẽ bị đánh ra ngoài, không cho chúng ta sống nữa!” Vẻ mặt Triệu Cằm đưa đám.
Đường Kiến Quốc bực bội nói: “Trước đó bà giữ bốn trăm nghìn tệ của con gái, nếu bà không mang ra khoe khoang thì đã nộp được phí tài sản từ lâu rồi, cần gì phải chờ đến lúc này?”
“Tôi không quan tâm, tôi không quan tâm! Cho dù bà già này chết ở đây, tôi cũng sẽ không chuyển ra ngoài sống, các người nghĩ cách đi, tôi nhất định phải sống ở đây!”
Triệu Cầm khóc lóc om sòm nói.
Nhìn thấy Triệu Cầm lại bắt đầu khóc lóc om sòm, trong chốc lát Dương Tiêu không nói nên lời.
Trước đó tiền thưởng cuối năm của Đường Mộc Tuyết cộng với hai trăm nghìn tệ tiền bồi thường, thì tổng cộng là tròn bôn trăm nghìn tệ.
Gia đình Triệu Liên đến ăn cơm tiêu hết một trăm năm mươi nghìn tệ, còn hai trăm năm nghìn tệ bị Triệu Cầm chơi bài thua hét.
Bây giờ không có tiền trả phí tài sản lại còn ở đây khóc lóc om sòm, nếu Triệu Cầm không phải mẹ ruột của Đường Mộc Tuyết thì Dương Tiêu đã tránh ra xa tồi.
Đột nhiên, Triệu Cầm nhìn về phía Đường Mộc Tuyết: “Mộc Tuyết, mau liên lạc với Lý Minh Hiên cậu chủ Lý.
Trong mắt cậu chủ Lý bón trăm nghìn tệ chỉ là con số nhỏ, chỉ cần con mở miệng chắc chắn cậu chủ Lý sẽ chuyển tiền vào tài khoản của con.”
“Mẹ, mẹ nói vớ vẫn gì vậy? Con nói lại lần cuối, con và Lý Minh Hiên chỉ có quan hệ hợp tác!” Đường Mộc Tuyết tức giận run lên..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...