Hổ Tế
Lưu Chiến Thắng mang theo tất cả thủ hạ tinh nhuệ của nhà họ Lưu, nếu lát nữa bắt đầu trận chiến, hơn phân nửa là bọn họ không được thơm lây.
Dương Tiêu xua tay: “Không cần, ngược lại là tôi muốn xem Lưu Chiến Thắng có ý đồ xấu gì!”
“Vâng!” Lý Thần Chiến nhìn về phía Dương Tiêu như thiên lôi bảo đâu đánh đó.
Sau khi xuống xe, ánh mắt độc đoán của Lưu Chiến Thắng quét vào bên trong tòa nhà Ngân Cơ, nhìn thấy bóng dáng của Dương Tiêu và Lý Thần Chiến, vẻ mặt của Lưu Chiến Thắng đột nhiên kinh hãi: “Quái! Sao lại là hai người này?”
Lần trước trong cuộc đua, anh ta đã lái chiếc Ferrari 488, bị Dương Tiêu lái chiếc Volkswagen Beetle đâm thương tích đây mình.
Lưu Chiến Thắng nhớ rất rõ chuyện này, sau đó anh ta gọi cho Lý Thần Chiến, làm cho Lưu Chiến Thắng mở mang tầm mắt là sát thần Lý Thần Chiến ở Trung Nguyên lại gọi Dương Tiêu là điện hạ.
Anh ta không dạy dỗ được Dương Tiêu mà còn bị Lý Thần Chiến dạy dỗ một trận, đây trở thành nỗi sỉ nhục suốt đời của Lưu Chiến Thắng.
Lưu Chiến Thắng vẫn luôn canh cánh chuyện đua xe, anh ta vẫn luôn muốn tìm cơ hội dạy dỗ Dương Tiêu một trận ra trò, không ngờ lần này người gây chuyện lại là Dương Tiêu.
“Cũng may là mang theo nhiều người, nếu không thì chẳng khác nào đưa dê vào miệng cọp!” Lưu Chiến Thắng kinh hãi một lúc.
Nếu như vừa rồi anh ta một mình một ngựa đuổi giết tới đây, thì chẳng khác nào tới tìm chết.
Dương Tiêu mang theo một nhóm người tới trước mặt Lưu Chiến Thắng: “Lưu thiếu đúng không? Đám người mặt sẹo này do anh tìm?”
“Đúng vậy, mặt sẹo do tôi tìm tới đấy thì sao?” Có nhóm tỉnh nhuệ của nhà họ Lưu che chở, Lưu Chiến Thắng không hề sợ Dương Tiêu.
Thậm chí, nghĩ đến sự sỉ nhục mà Dương Tiêu đã mang đến cho mình trong vụ đua xe trước đó, Lưu Chiến Thắng chỉ muốn ngay lập tức đè Dương Tiêu xuống đất hung hăng đánh một trận.
Dương Tiêu nhìn chằm chằm Lưu Chiến Thắng đang tự tin, lạnh lùng nói: “Vậy anh biết tòa nhà Ngân Cơ này đã được chúng tôi thuê không? Chúng tôi đã ký hợp đồng cho thuê với nhà họ Hoa, anh có tư cách gì tới nhúng tay vào?”
“Các anh thuê rồi thì có làm sao? Tôi sẵn sàng thuê với giá gấp đôi! Nói cho anh biết, nhà họ Lưu của tôi là một trong những gia tộc đứng đầu thành phó Trung Nguyên, ai dám không cho nhà họ Lưu tôi mặt mũi?” Lưu Chiến Thắng tỏ vẻ kiêu căng.
Đúng lúc này, Lý Thần Chiến dẫn đầu hơn trăm người đến bảo vệ Dương Tiêu, trong khi nhóm vệ sĩ tinh nhuệ của nhà họ Lưu đang kiên quyết bảo vệ Lưu Chiến Thắng.
Hai bên giương cung bạt kiếm, một trận chiến đẫm máu có thể nỗ ra bắt cứ lúc nào.
Dương Tiêu giễu cọt: “Tôi thừa nhận nhà họ Lưu của anh quả thực là một trong tứ đại gia tộc ở Trung Nguyên, lai lịch thâm hậu, có sức triệu tập mạnh mẽ, nhưng đây không phải là vốn liếng để anh kiêu ngạo!”
“Thằng kia, tôi khuyên anh bớt xen vào chuyện của người khác.
Tôi vẫn chưa tính toản khoản nợ lần trước với anh đâu!” Ánh mắt Lưu Chiến Thắng lộ ra vẻ tàn khóc.
Vẻ mặt anh ta ngạo mạn, anh ta xuất thân từ nhà họ Lưu một trong tứ đại gia tộc ở thành phố Trung Nguyên, cho Lưu Chiến Thắng một cảm giác vượt trội tuyệt vời.
Cho dù Dương Tiêu có Lý Thần Chiến giúp đỡ, Lưu Chiến Thắng cũng không để Dương Tiêu vào mắt.
Như thể Dương Tiêu là một nhân vật nhỏ bé không ngóc đầu lên được, so với anh ta thì chẳng có gì khác biệt.
Sự tức giận trên mặt Dương Tiêu càng ngày càng toát ra: “Chuyện Long Ngũ bị mặt sẹo đánh bị thương chắc hẳn anh biết rõ nhỉ?”
“Biết thì như thế nào? Cái loại dễ chũi như Long Ngũ mà đòi đấu với tôi, không phải là tự chuốc họa vào thân sao?
Nói cho anh biết, cái loại ma cà bông nhỏ như các anh, là rồng cũng phải cuộn lại, là hỗ cũng phải nằm sắp xuống cho tôi, có Lý Thần Chiến giúp thì như thế nào? Tôi vẫn không để vào mắt đấy!” Lưu Chiến Thắng ngạo mạn nói..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...