Lúc Tĩnh Liên rời khỏi Đông Tháp, chút ánh sáng le lói đã lụi tàn, màn đêm
giăng kín khắp nơi. Tĩnh Liên băng qua một rừng cây rậm rạp, chợt cảm
thấy chút bất thường. Ánh mắt của cô bị thu hút bởi một đốm lông trắng
nho nhỏ ngự trên cành cây phía trước mặt. Tĩnh Liên sống nhiều năm, chưa bao giờ thấy con hồ ly nào dạn dĩ như vậy! Hơn nữa, con hồ ly này lại
đang nhìn Tĩnh Liên bằng ánh mắt hết sức kỳ lạ: vừa như hiểu biết, vừa
như vui mừng, vừa như oán trách.
Tĩnh Liên rùng mình, tay sờ
chuôi kiếm. Một người một hồ đứng yên chiếu tướng nhau suốt mấy phút
liền. Chợt đằng sau Tĩnh Liên truyền đến tiếng sột soạt. Vân Hải giả vén cành cây đi đến, vừa nhìn thấy Tĩnh Liên đã cất tiếng thở phào nhẹ
nhõm. Y nói:
“Đồ nhi, con đi đâu vậy? Vi sư tìm con có việc gấp.”
Tĩnh Liên cảnh giác hỏi:
“Sư phụ tìm con? Là việc gì vậy?”
Vân Hải giả chìa một bàn tay ra, hơi đanh giọng nói:
“Vi sư đã trở về, trưởng môn lệnh nên giao lại cho ta đi thôi!”
Tĩnh Liên mỉm cười giả lả, dịu dàng nói:
“À, ra là việc này sao? Sư phụ, không phải con không muốn giao lại cho
người. Con chỉ sợ không có nghi thức trao trả danh hiệu trưởng môn,
chẳng những ba vị trưởng lão không hài lòng, ngay cả chúng đệ tử cũng
không phục.”
Vân Hải giả gật gù:
“Đồ nhi suy nghĩ thấu
đáo. Tuy nhiên thần châu mất là chuyện lớn, vi sư cần phải điều động
nhân lực trong Tinh Tú Môn để nhanh chóng tìm lại.”
Tĩnh Liên chau mày:
“Không được, thần châu mất là chuyện hệ trọng. Nếu công khai điều động người
trong môn, e rằng các phái tu tiên các cũng biết bảo vật trấn thủ của
phái ta không còn. Tới lúc đó chỉ e càng khó tìm thần châu hơn!”
Vân Hải giả nói:
“Con yên tâm. Vi sư đã có cách, chỉ cần thần châu xuất hiện, dù nó ở trong tay ai cũng có cách đoạt về.”
Tĩnh Liên vẫn lắc đầu. Công sức gìn giữ bảo vệ bấy nay, há để cho kẻ giả mạo này phá hỏng? Vân Hải giả cuối cùng cũng thay đổi sắc mặt, hơi gằn
giọng:
“Đồ nhi tốt, chẳng lẽ mới có vài năm, con đã không xem vi sư ra gì?”
Chợt có một giọng nói khàn đục vang lên:
“Sư phụ trở về, đồ nhi không tiện đi lại, không thể sớm đến bái kiến người.”
Tiếp đó, Ngọc Chiến chống gậy đi từng bước khó nhọc đến chỗ hai người đang
đứng. Hắn vẫn mặc áo rộng thùng thình, nhưng tóc đã buộc lại gọn gàng,
khuôn mặt cũng thoáng hiện vẻ trẻ trung tuấn tú khi xưa. Tĩnh Liên thấy
lòng nhẹ nhõm, nhưng vẫn khẽ nói:
“Chẳng phải sư phụ đến thăm sư huynh sao? Huynh đi không tiện, lại không chịu được lạnh, sao lại ra ngoài thế này?”
Ngọc Chiến mỉm cười, gương mặt nửa sáng nửa tối vặn vẹo:
“Muội lại ở trước mặt sư phụ xem thường ta? Tuy ta đi không vững, nhưng pháp thuật vẫn hơn muội mấy bậc.”
Vừa nói hắn vừa liếc qua kẻ mạo danh kia, chỉ thấy trong mắt y đầy vẻ suy ngẫm, chần chừ. Vân Hải giả nói:
“Tĩnh Liên, con mau đưa sư huynh về. Đừng để bệnh của nó trở nặng.”
Tĩnh Liên cũng đang cần cớ thoát thân, vội ngoan ngoãn gật đầu. Cô đưa Ngọc
Chiến về Đông Tháp, trong đầu man mác nhớ tới sự săn sóc dịu dàng của sư phụ trước đây. Hải Vân giả này mang gương mặt từ ái của sư phụ, nhưng
bản chất nào khác chi cầm thú? Đến nơi, Tĩnh Liên lơ đễnh đặt Ngọc Chiến ngồi vững trên đống chăn đệm êm ái, mới định quay lưng rời đi. Chợt
Ngọc Chiến kéo tay áo cô lại, khẽ nói: “Tối nay muội ở lại đây.”
Tĩnh Liên giật mình từ trong dòng suy nghĩ, trong lòng lại dâng lên cảm xúc
kỳ lạ, như kinh hoảng, như sợ hãi, giống như sắp sửa mất đi thứ gì đó
quý báu. Cô dợm bước đi, đanh giọng quát:
“Huynh nói bậy bạ gì đó?”
Ngọc Chiến biết mình vừa lỡ lời, lắp bắp giải thích:
“Muội đừng nghĩ bậy, pháp lực của kẻ kia cao cường hơn muội… ta sợ…”
Giọng hắn quá trầm, quá nhỏ, chân lại không đi nhanh được, còn người thì đã giận dữ bỏ đi xa.
Ngọc Chiến không suy nghĩ dư thừa. Tối đó Tĩnh Liên lại bị chặn đường lần
thứ hai. Lần này Vân Hải giả lười không đóng kịch, chỉ lạnh lùng nói:
“Mau đưa trưởng môn lệnh cho ta!”
Tĩnh Liên cất giọng mỉa mai:
“Sao? Không đóng giả sư phụ của ta nữa sao?”
Tuy mạnh miệng, trong lòng Tĩnh Liên lại kêu khổ ngàn lần. Cô nào biết được kẻ mạo danh này lại thiếu kiên nhẫn như vậy, hại cho kế hoạch mà cô và
sư huynh vạch ra đã trở thành công cốc. Người ta thường nói “người tính
không bằng trời tính”, chẳng phải đưa vào hoàn cảnh của cô là quá chuẩn
xác sao?
Vân Hải giả giơ tay phát chú, khiến cây cỏ xung quanh
cháy rụi. Tĩnh Liên kịp đưa kiếm ra đỡ, tuy nhiên sức mạnh của kẻ kia
không ngờ còn hơn cả sư phụ một phần. Hậu quả là Tĩnh Liên không đỡ hết
được, bị văng ra xa. Vân Hải giả không chịu buông tha, đôi mắt lóe ánh
sáng đỏ lòe lòe trong đêm. Y từng bước áp đảo Tĩnh Liên, hòng ép cô giao ra trưởng môn lệnh.
Tĩnh Liên bị đánh tới lần thứ năm, hộc máu. Theo đó, cấm chú trên người cô cũng bị vỡ. Một luồng sáng rực rỡ bao
bọc lấy Tĩnh Liên, tiếp đó, trên cổ cô xuất hiện một viên ngọc màu trắng dịu. Vân Hải giả nhìn thấy, bật cười to:
“Không ngờ sư phụ ngươi cũng thông minh, đem giấu hồn châu trong người đứa đồ đệ nhỏ của mình!
Nhưng dù hắn suy tính thế nào, bây giờ hồn châu cũng sẽ về tay ta!”
Tĩnh Liên nắm chặt thần ngọc đeo trên cổ, trong đầu ôm suy nghĩ liều chết, nghiến răng nói:
“Đừng hòng!”
Giữa lúc luồng pháp lực của hai người va chạm, có một con hồ ly bạc bị bỏ
quên trên cây chợt hóa thành hình người, nhanh như chớp cắp cô gái bị
trọng thương rời khỏi vòng chiến.
Hải Vân giả vừa nhìn thấy cô
gái xinh đẹp mới xuất hiện, khuôn mặt đại biến. Y thụt lùi ba bước liền, vừa xoa thái dương vừa rên rỉ:
“Bà cô của tôi ơi, tại sao mỗi lần ta làm việc lớn, cô lại cứ xen vào?”
Cô gái phớt lờ y, quay sang Tĩnh Liên, vừa dùng pháp lực trị thương cho cô vừa giải thích:
“Kẻ giả mạo sư phụ cô thực ra không phải người cũng chẳng phải yêu, có tên
là Hồn Vu. Hắn vốn dĩ là thần thú, nhưng vì bản tính phàm ăn, nuốt vào
quá nhiều thứ không nên thần tính thay đổi. Thức ăn chính của hắn là
những mảnh linh hồn phiêu đãng, cũng là những thứ còn sót lại của những
kẻ hồn phi phách tán.”
Lúc Tử Ly vừa vào thế giới này, vô tình
bắt gặp cảnh Hồn Vu đuổi bắt linh hồn. Không may cho hắn, trong số những mảnh linh hồn đó lại có sư phụ ngàn nhớ vạn thương mà Tử Ly đang mải mê tìm kiếm. Tuy hắn kịp bỏ trốn, nhưng Tử Ly vẫn bám riết không thôi. Hồn Vu vốn có thần lực, nhưng sức mạnh bị suy giảm quá nhiều nên đến cả một con hồ ly tiên chưa đầy vạn tuổi như Tử Ly cũng không đánh lại. Y cảm
thấy tình hình lúc này không ổn, định bỏ đi thì phát hiện mình bị vây
hãm trong lưới phép thuật của hồ ly. Loay hoay mãi mà vẫn không thoát
được, y quá tức tối đành chống nạnh mắng:
“Con hồ ly kia, khôn hồn thì mau thả ta ra. Nếu không, ta.. ta…”
“Nếu không thì ngươi làm gì?” Tử Ly cố ý kéo dài giọng.
Y móc từ ngực áo ra một viên ngọc nhỏ xíu màu trắng dịu, trông như bản sao thu nhỏ của viên trên cổ Tĩnh Liên:
“Nếu không, ta sẽ nuốt cái này vào bụng!”
Khuôn mặt Tử Ly bình thản:
“Nếu ngươi nuốt nó, ta bảo đảm có một trăm cách xẻ bụng ngươi để lấy ra. Nếu ngươi để nó lại, ta cho ngươi đi.”
Khuôn mặt Hồn Vu thoáng trở nên méo mó vì mâu thuẫn. Y dường như quên mất
phải giữ hình dành con người, dáng vóc thoáng chốc trở nên vô cùng to
lớn. Tử Ly nói tiếp:
“Ngươi chỉ giỏi bắt nạt kẻ yếu hơn mình, nào có bản lĩnh đánh thắng ta? Mấy ngàn năm qua, ta đã đi qua hàng trăm thế giới, gặp qua đủ loại người, thú, yêu, ma. Ngươi nghĩ có thể qua mặt ta sao? Nếu ta không có năng lực đánh bại ngươi, há có thể đuổi theo ngươi tới tận nơi này? Khôn hồn thì mau giao hồn châu, đừng để ta phải thật
sự ra tay.”
Nửa canh giờ sau, Tĩnh Liên hoang mang vừa nhìn Hồn
Vu lúc này chỉ còn là đốm sáng nhỏ dần phía xa, vừa nhìn cô gái bí ẩn
đang dùng cả hai tay nâng niu viên hồn châu bé tí, lại nhìn nó bằng ánh
mắt trìu mến. Sau một lúc lâu, cô gái niệm chú, để viên ngọc ấy vỡ ra
thành đốm sáng nhỏ bay về phía ngực áo của mình. Lúc này Tĩnh Liên mới
nhận ra, trên cổ cô ấy là một viên ngọc đong đầy những đốm sáng li ti.
“Cô là ai?” Tĩnh Liên hồi hộp hỏi.
Cô gái chợt quay sang Tĩnh Liên:
“Gọi ta là Tiểu Ly.”
Tử Ly nói tiếp:
“Ta đi theo Hồn Vu nên từ lúc hắn tiếp cận Tinh Tú Môn, đồng nghĩa với việc ta vẫn luôn theo dõi cô. Ta có thắc mắc, vì sao cô nhận ra hắn không
phải sư phụ thật của mình?”
Tĩnh Liên nói:
“Hắn không biết nhiều về sư phụ, dĩ nhiên không thể qua được mắt của ta.”
Trong đầu Tĩnh Liên hiện lại những ký ức của hai người, lòng đau nhói. Nếu
Tĩnh Liên không phải là đồ đệ của người, kết cục có khác đi?
Tiểu Ly chợt mỉm cười:
“Thật ra thế giới của cô rất nhỏ bé, chỉ là một khoảng không tiếp giáp giữa
tiên giới và trần giới, bản thân ta cũng không có nghĩa vụ cứu cô. Nhưng cô lại khiến ta liên tưởng tới người thương, cũng là sư phụ của ta. Tên của cô, cách cô nói chuyện, cách cô đứng một mình bên cửa sổ, tất cả
đều khiến ta nhớ tới chàng.”
Tĩnh Liên chợt ứa nước mắt, chất vấn:
“Sao cô có thể thương sư phụ mình? Sao hai người lại có thể bên nhau?”
“Ở chỗ của ta không quá khắt khe. Mà nếu có loại quy tắc đó, ta cũng sẽ
đạp đổ hết. Việc ta yêu sư phụ thì có làm ảnh hưởng tới ai đâu?”
“Sư phụ của cô… hiện giờ ở đâu?”
“Chàng chết rồi… hồn phi phách tán.” Tiểu Ly dịu dàng vuốt ve quả cầu ánh sáng nơi cổ áo “Nhưng chỉ cần ta thu đủ hồn phách của chàng, nhất định chàng sẽ sống lại. Ta đã sắp hoàn thành, sẽ rất nhanh nữa thôi.”
Đột ngột, Tiểu Ly giơ tay thu lại viên ngọc trên cổ Tiểu Liên, giọng dứt khoát:
“Ta cứu cô một mạng, cô cũng phải trả lại cho ta một phần hồn phách của sư
phụ ta. Ngày trước mảnh hồn này của chàng lạc đến đây, qua hàng ngàn năm kết thành hồn châu, hay thần ngọc trong cách gọi của các người. Tinh Tú Môn coi đây là bảo vật trấn môn, nhưng thực tế các ngươi đang lợi dụng
thần lực của chàng. Ta không cho phép điều đó.”
Tiểu Ly đi rồi,
Tĩnh Liên còn đứng bần thần giữa màn đêm một lúc lâu. Lúc Ngọc Chiến
chống gậy đến chỗ Tĩnh Liên đứng, cô cũng không nhận ra. Trong đầu cô
hiện ra muôn vàng hình ảnh sống động, từ lúc được sư phụ nhặt về, cho
tới khoảng thời gian được chàng dạy bảo, chăm sóc, từ lúc chàng nói lời
yêu thương, đến khoảnh khắc chàng máu me đầm đìa bên bờ vực, nắm lấy tay cô bảo “quên ta đi”.
Tiểu Ly nói thu đủ hồn phách của sư phụ cô ấy thì người ấy sẽ sống lại, nhưng Vân Hải thì sao? Chàng vẫn còn là
người, dù chàng tu tiên, nhưng vẫn chỉ là người phàm mắt thịt mà thôi.
Vân Hải, Vân Hải, Vân Hải, ba năm qua trong lòng ta chỉ có chàng. Vì chàng, ta nguyện sống mạnh mẽ, cố sức giữ vững Tinh Tú Môn. Vì chàng, ta
nguyện không yêu một ai khác. Nhưng sau hôm nay, ta lại cảm thấy tim
mình lạc lõng. Vì ta biết, chàng đã không thể nghe ta, cũng không trở về được nữa.
“Xung quanh đây… toàn là tiên khí.”
Giọng trầm
đục của Ngọc Chiến chợt vang lên phía trên đầu Tĩnh Liên, cô mới nhận ra từ nãy giờ mình đang tựa vào vai hắn khóc nức nở.
Tĩnh Liên ngửa mặt nhìn về hướng Hồn Vu rời đi, để mặc những giọt nước mắt cuối cùng lăn dài trên má.
Vân Hải, ta xin lỗi. Đời người ngắn ngủi, đã đến lúc ta quên chàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...