"Diệp Ngữ Thần!"
Trong phòng học xếp theo hình bậc thang, tiếng điểm danh vang dội từ giảng đường phía trước truyền đến, Diệp Ngữ Thần còn đang đi trên đường nhanh chóng tăng tốc, nhưng vào lúc này một giọng nói khác đột nhiên vang lên trong phòng: "Có."
Quán tính chạy nước rút không thể ngừng, Diệp Ngữ Thần khó khăn lắm mới xoay người trở lại cửa phòng học, chỉ thấy giáo sư đeo kính lão đẩy gọng kính đến chóp mũi, nhìn Vũ Tu ngồi ngay ngắn ở hàng thứ nhất hỏi: "Rốt cuộc em họ Diệp hay họ Vũ?"
Vũ Tu không ngờ mình điểm danh hộ lại bị phát hiện, mím môi, không trả lời.
Xung quanh vang lên tiếng cười, hiển nhiên tất cả mọi người đều biết câu trả trả lời là "Vũ".
Giáo sư cũng không so đo, nhìn danh sách điểm danh lại một lần nữa: "Diệp Ngữ Thần."
"Có." Diệp Ngữ Thần ba bước đi tới ngồi xuống bên cạnh Vũ Tu, nhỏ giọng hỏi, "Cậu ngồi hàng thứ nhất làm gì?"
Khó trách bị phát hiện điểm danh hộ anh.
"Tôi không ngờ anh lại tới muộn." Vũ Tu nói.
"Tối hôm qua ngủ quá muộn." Diệp Ngữ Thần lấy cuốn tiểu thuyết từ trong túi ra, "Cuốn 'Ma giới' này cũng quá dài rồi."
Diệp Ngữ Thần chọn môn 'Đánh giá và phân tích các tác phẩm kinh điển giữa phim điện ảnh và nguyên tác', Đỗ Thụy và Cung Hạo nghe nói môn học này phải viết bút kí nên không muốn chọn, anh còn đang lo không có bạn, không ngờ Vũ Tu cũng chọn môn học này.
"Không bảo anh đọc 'Harry Potter' đã là tốt lắm rồi." Vũ Tu nói.
"Cuốn sách kia tôi đọc hồi cấp ba rồi."
Đọc 'Harry Potter' càng tốt, Diệp Ngữ Thần có thể dễ dàng viết bút kí luôn rồi.
"Cầm lấy." Vũ Tu đưa cho Diệp Ngữ Thần một chai sữa chua, "Anh có hay đọc sách không?"
"Không có việc gì thì sẽ đọc." Diệp Ngữ Thần vặn mở nắp chai, uống một ngụm, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, nhìn sữa chua trong tay hỏi, "Đây là cái gì?"
"Tôi mới nhận đại ngôn." Vũ Tu nói, "Đưa tới quá nhiều, uống không hết."
Diệp Ngữ Thần đột nhiên nghĩ tới, cuối tuần trước Vũ Tu đi nhận giải diễn viên mới xuất sắc nhất trở về lại gây được tiếng vang lớn trong lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, hai ngày đó tên của hắn phủ đầy trên hot search chưa từng giảm.
Lại nhìn thương hiệu lớn trong tay anh, hình như cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
"Phí đại ngôn của cậu tăng lên rồi à?" Diệp Ngữ Thần lại uống một ngụm sữa chua, có vị bơ, không ngọt lắm.
"Tăng rồi." Vũ Tu gật đầu, "Bây giờ, giá của tôi là hai trăm vạn một năm."
"Tôi cũng không hỏi cụ thể." Diệp Ngữ Thần buồn cười nói, "Cậu thành thật như vậy, ở bên ngoài sẽ chịu thiệt đó, biết không?"
"Không đâu." Vũ Tu nói, "Tôi chỉ nói cho anh biết, không nói cho người khác."
"Nên như thế." Diệp Ngữ Thần xoa đầu Vũ Tu, suýt chút nữa liền nói "Ngoan".
Đúng lúc giáo sư kết thúc điểm danh, anh liền cất chai sữa chua đi, nhìn về phía bục giảng.
Ba phần của 'Ma giới' đều được chuyển thể thành phim 'Chúa tể của những chiếc nhẫn', là series phim yêu thích của Diệp Ngữ Thần.
Sở dĩ anh chọn môn học này, cũng là bởi vì giáo sư sẽ chiếu trích đoạn 'Ma giới', sau đó đánh giá và phân tích các tình tiết trong sách.
Nếu không phải giáo sư này vô cùng nghiêm khắc trong việc cho điểm, Diệp Ngữ Thần tin chắc sẽ có rất nhiều người đăng kí môn học này, mà anh cũng không đến mức bị Đỗ Thụy và Cung Hạo lôi kéo đăng kí các môn học khác trong hai năm qua, cho đến năm ba mới đăng kí.
Nhưng, thích thì thích, buồn ngủ thì vẫn thật sự buồn ngủ.
Không bao lâu sau, đầu Diệp Ngữ Thần gật gù nhịp nhàng, đến khi giáo sư bắt đầu chiếu trích đoạn, anh liền gục đầu xuống bàn ngủ thiếp đi.
Trên màn hình chiếu cực lớn, Boromir thổi kèn lệnh của Gondor, cuối cùng, anh bị lũ Orc đánh bại và chết trong trận chiến. Tiếng chiến đấu dữ dội bao quanh lớp học, át đi những âm thanh khác trong lớp.
Diệp Ngữ Thần mơ màng ngủ, đột nhiên nghe thấy 'tích' một tiếng cực kỳ bất mãn, anh ngẩng đầu lên nhìn Vũ Tu bên cạnh, thấy hắn vẫn như cũ nhìn màn hình, anh cũng không có suy nghĩ nhiều, lại ngủ thiếp đi.
Anh không nhìn thấy, Vũ Tu thở phào nhẹ nhõm, để điện thoại ở chế độ im lặng.
Không có giờ giải lao giữa hai tiết học, giáo sư tan học sớm mười phút.
Lúc này, Diệp Ngữ Thần cuối cùng cũng tỉnh dậy, uống một ngụm sữa chua bơ, hỏi Vũ Tu: "Lát nữa cậu học môn gì?"
"Lịch sử điện ảnh thế giới." Vũ Tu nói.
"Ồ, không thú vị." Diệp Ngữ Thần thu dọn ba lô, đang định trở về ký túc xá ngủ một giấc, lại đột nhiên nghĩ tới một chuyện, lại hỏi, "Cuối tuần, lớp cậu định đi du lịch mùa thu phải không?"
Du lịch mùa thu của sinh viên năm nhất là truyền thống của khoa đạo diễn, để cho các bạn cùng lớp nhanh chóng hòa nhập.
Khoa biểu diễn cũng có các hoạt động tương tự, nhưng chỉ là chơi trò chơi trong trường.
"Tôi không đi." Vũ Tu cũng đang thu dọn ba lô, "Du lịch mùa thu đi biển, thứ bảy đi, chủ nhật về, chủ nhật tôi phải đi thử vai, sợ là không kịp."
"Thử vai?" Diệp Ngữ Thần nghe thấy hứng thú nói, "Phim gì?"
"Phim thanh xuân tội phạm?" Vũ Tu nghiêng đầu, cũng không biết nên định nghĩa thế nào, "Nói về bạo lực học đường."
"Như vậy à," Diệp Ngữ Thần gật đầu, "Cậu thử vai nam một?"
Vũ Tu "Ừ" một tiếng, đột nhiên ngừng thu dọn, quay sang nhìn Diệp Ngữ Thần hỏi: "Nếu không thì sao?"
Ẩn ý của câu hỏi này cũng không khó hiểu, với diễn viên mới xuất sắc nhất nào đó mà nói, chẳng lẽ hắn còn phải đi thử vai nam hai sao?
Hắn mới giành giải không được bao lâu thế mà đã kiêu ngạo như thế.
Diệp Ngữ Thần cảm thấy hơi buồn cười, bóp má Vũ Tu: "Phải, biết địa vị của cậu lớn rồi."
Nói xong, anh rút tay về, khoác ba lô lên đứng dậy: "Đáng tiếc, cuối tuần tôi cũng định đi biển, còn nói sẽ dẫn cậu đi chơi cùng."
Vũ Tu ngẩng đầu lên nhìn Diệp Ngữ Thần: "Anh cũng muốn đi?"
"Cuối tuần sinh nhật Đỗ Thụy, tôi gọi mấy người bạn đi biển chơi." Diệp Ngữ Thần nói, "Khách sạn nghỉ dưỡng mà các cậu đặt chính là của nhà nó, tiệc sinh nhật của cậu ấy cũng tổ chức ở đó."
Vũ Tu khoác ba lô lên đứng dậy, sánh vai cùng Diệp Ngữ Thần đi ra khỏi phòng học.
"Các cậu có thể di chuyển tự do." Diệp Ngữ Thần lại nói, "Tôi còn nói sẽ dẫn cậu đi trải nghiệm sự đời đây."
Phòng học lịch sử điện ảnh ở hành lang bên kia, Diệp Ngữ Thần nói muốn trở về ký túc xá, sẽ không đi bên kia.
Vũ Tu đột nhiên đứng ở bên ngoài phòng học, nói: "Hay là tôi cũng đi vậy."
"Cậu lại muốn đi à?" Diệp Ngữ Thần hơi kinh ngạc nói, "Vậy buổi thử vai của cậu phải làm sao bây giờ?"
"Sáng chủ nhật, tôi bắt xe trở về là được."
"Cũng được." Diệp Ngữ Thần suy nghĩ một chút, "Hoặc là tôi lái xe đưa cậu về."
Nói tới đây, Diệp Ngữ Thần đột nhiên nghĩ đến đêm hôm trước phải uống rượu, vả lại nói không chừng còn có thể ngủ rất muộn, cũng không thích hợp lái xe vào sáng sớm.
Nhưng Vũ Tu đã đồng ý: "Được."
Diệp Ngữ Thần có chút lúng túng dùng ngón trỏ gãi gãi má, muốn nuốt lời: "Ừ, hay là cậu bắt xe trở về đi?"
Vũ Tu nhíu mày, mím môi: "Anh không thể đưa tôi về sao?"
Ánh mắt của hắn rất chân thành, không trộn lẫn bất kỳ tạp chất nào, trông giống cún con ngậm quả bóng đến tìm bạn chơi, nếu bạn từ chối sẽ khiến nó tổn thương.
Diệp Ngữ Thần nghĩ lại, đi chơi mà còn phải trở về làm việc, Vũ Tu cũng rất đáng thương, nên đành thỏa hiệp: "Thôi được rồi."
***
Đến ngày thứ bảy, Diệp Ngữ Thần vừa đến khách sạn liền gửi tin nhắn cho Vũ Tu, bảo hắn buổi chiều đến bể bơi trên tầng cao nhất của khách sạn tham gia bữa tiệc.
Nhưng Vũ Tu từ chối với lý do không tiện tham gia.
Diệp Ngữ Thần cũng hiểu, bữa tiệc ngoài trời nhiều người phức tạp, dù sao Vũ Tu cũng là người của công chúng, cho dù hắn tới, cũng không thể buông thả mà chơi.
Nhưng đến buổi tối, bữa tiệc sinh nhật của Đỗ Thụy kết thúc, một vài người bạn trở về phòng khách sạn chơi game, Vũ Tu vẫn không chịu đến, còn chưa tới mười hai giờ đêm đã đòi đi ngủ.
Diệp Ngữ Thần không thể hiểu nổi, gửi liên tiếp mấy tin nhắn cho hắn.
【Diệp Ngữ Thần: Vậy cậu tới đây làm gì?】
【Diệp Ngữ Thần: Không phải nói tôi dẫn cậu đi chơi sao?】
【Diệp Ngữ Thần: Bọn tôi đang ở phòng xép không có người ngoài đâu】
Một lúc lâu sau, Vũ Tu trả lời bằng một tin nhắn.
【Vũ Tu: Chơi với bạn học cũng rất vui vẻ】
Diệp Ngữ Thần: "..."
Quen biết Vũ Tu gần một tháng, Diệp Ngữ Thần chợt nhận ra mình không hiểu nổi người này.
【Vũ Tu: Ngày mai phải dậy sớm, đừng chơi quá muộn】
Nhận được tin nhắn này, Diệp Ngữ Thần suýt chút nữa đã bảo Vũ Tu tự bắt xe mà về, nhưng vì chuyện nhỏ như thế mà đổi ý thì lại trông có vẻ như anh rất keo kiệt.
"A Diệp, cậu đang làm gì vậy?" Đỗ Thụy thúc giục, "Mau đánh bài đi."
Diệp Ngữ Thần nhìn lá bài trong tay, không có lá bài nào có thể đánh được, chỉ có thể càng lật càng nhiều, thật sự là ngoài Vũ Tu ra thì ngay cả lá bài cũng đang đối nghịch với anh.
Qua mấy ván, Diệp Ngữ Thần là người thua đậm nhất nên anh phải đi ra ngoài khách sạn mua đồ ăn khuya cho mọi người như đã ước hẹn. Anh mặc quần đùi đi biển và đi dép tông, đi đến quầy bán đồ ăn khuya gần bãi biển.
Bữa ăn khuya bên bờ biển rất đắt, Diệp Ngữ Thần chỉ tùy tiện gọi một ít hải sản, liền tiêu hết năm ngàn đại dương.
Mà ngay lúc anh đang chờ chủ quán đóng gói thì đột nhiên trông thấy Vũ Tu chậm rãi từ khách sạn đi tới.
Mặc dù, Vũ Tu đeo khẩu trang màu đen, cố ý che mặt, nhưng với mái tóc rối và dáng người cao gầy, vừa nhìn đã biết là hắn.
"Không phải," Diệp Ngữ Thần lập tức hai ba bước đi tới trước mặt Vũ Tu, chặn đường hỏi, "Không phải cậu đã ngủ rồi sao?"
Vũ Tu hiển nhiên không ngờ tới sẽ chạm mặt Diệp Ngữ Thần, hơi kinh ngạc, nói: "Ra ngoài ăn khuya."
Diệp Ngữ Thần: "?"
"Bạn cùng phòng ngáy to," Không đợi Diệp Ngữ Thần phát cáu, Vũ Tu giải thích trước, "Tôi không ngủ được."
Diệp Ngữ Thần không chấp nhận lý do này: "Vậy tại sao cậu không đến phòng bọn tôi?"
Thật ra, Diệp Ngữ Thần ít nhiều cũng đoán được, Vũ Tu không muốn chơi cùng anh.
Anh đoán Vũ Tu không thích chỗ đông người, nhưng không ngờ Vũ Tu lại thẳng thắn nói: "Tôi không thích bạn anh."
"Bạn tôi?" Diệp Ngữ Thần không phải là không biết Vũ Tu cùng Đỗ Thụy và Cung Hạo không hợp nhau lắm, nhưng tất cả mọi người đều là con trai, ai lại so đo nhiều như vậy?
"Chỉ chơi cùng nhau mà thôi," Anh nói, "Tôi cũng không bắt cậu làm quen với bọn họ".
"Lần trước, không phải tôi đã nói với anh rồi sao?" Vũ Tu bình tĩnh nói: "Gọi tôi ra ngoài, thì đừng gọi người khác."
Rõ ràng, Vũ Tu nhỏ hơn anh hai tuổi, nhưng vào lúc này, anh không hiểu sao lại có một cảm giác bị giáo dục.
Nếu nhất định phải nói thì đúng là Vũ Tu có dặn anh, không thích anh gọi người khác.
Còn nữa, nghĩ kỹ lại, dù sao Vũ Tu cũng là minh tinh, cho dù chỉ là kết bạn chơi game, cũng chắc chắn sẽ không giống như người bình thường, với ai cũng có thể kết bạn.
"Tôi vẫn luôn đợi anh gọi tôi ra ngoài một mình." Vũ Tu lại nói, "Nhưng anh không có."
...Được rồi, nói đến đây Diệp Ngữ Thần lại tự trách.
"Được rồi, được rồi, sau này tôi sẽ chú ý." Diệp Ngữ Thần dứt khoát chuyển sang chủ đề khác, "Bạn cùng phòng của cậu ngáy rất to sao?"
"Ừ." Vũ Tu nói, "Tôi quên mang nút bịt tai, ngày thường ở ký túc xá đều đeo."
"Vậy cậu cũng thảm quá đi." Diệp Ngữ Thần đột nhiên nghĩ đến phòng mình còn trống, bèn nói, "Nếu không thì cậu đến phòng tôi ngủ?".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Mỗi Lần Thị Tẩm, Ta Đều Đến Tháng
3. Yêu Em, Yêu Em, Cả Đời Chỉ Yêu Em!
4. Không Hẹn Mà Đến
=====================================
Vũ Tu ngập ngừng: "Phòng anh?"
"Bọn tôi vẫn đang chơi, cậu cứ đến phòng tôi ngủ đi."
"Vậy anh ngủ ở đâu?"
"Phòng tôi là phòng giường lớn, đủ cho hai chúng ta ngủ." Diệp Ngữ Thần nói, "Phòng có hai tầng, phòng ngủ ở tầng trên, bọn tôi chơi ở phòng khách không ảnh hưởng đến cậu đâu."
Điều kiện thích hợp như vậy, Diệp Ngữ Thần không nghĩ ra lý do gì mà Vũ Tu phải từ chối. Nhưng nếu Vũ Tu vẫn không muốn đi, vậy anh cũng không ép.
Mà lúc này, Vũ Tu cũng không ngại trong phòng có nhiều người lạ, nhu thuận gật đầu: "Được."
Diệp Ngữ Thần xách đồ ăn khuya cùng Vũ Tu trở về, lúc này Đỗ Thụy và Cung Hạo cùng mấy người nữa đang chơi ma sói, cậu một câu tôi một câu tranh luận rất sôi nổi, lại không ai chú ý tới Diệp Ngữ Thần đi ra ngoài mua đồ ăn khuya, còn dẫn người trở về.
"Cậu đi lên đi." Diệp Ngữ Thần đưa thẻ phòng cho Vũ Tu, "Tôi còn phải chơi một lúc nữa, chờ tôi đi lên chắc cậu cũng ngủ rồi."
Vũ Tu 'Ừ' một tiếng, nhận thẻ phòng, nhưng ngay khi Diệp Ngữ Thần đang định đi đến phòng khách, Vũ Tu đột nhiên kéo cổ tay anh lại.
"Ngày mai tôi có buổi thử vai." Vũ Tu nói.
"Tôi biết." Diệp Ngữ Thần trông có vẻ khó hiểu.
"Tôi chưa thuộc lời thoại cho lắm." Vũ Tu nói, "Anh có thể giúp tôi đối thoại không?"
"Bây giờ sao?" Diệp Ngữ Thần nhìn đồng hồ.
"Có thể không?" Vũ Tu nhìn thẳng Diệp Ngữ Thần, "Tôi sợ ngày mai phát huy không tốt."
Đối với lời thoại và chơi game, đương nhiên là cái trước quan trọng hơn.
Diệp Ngữ Thần lại nhìn túi xách trong tay, nói: "Thôi được rồi, chúng ta vừa ăn khuya vừa tập."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...