Với Hình thị, nàng không muốn đến gặp A Manh, nhưng trượng phu hy vọng nàng đến thăm kế nữ đang mang thai, không muốn cũng phải đến. La Ngọc Sa lâu không cùng A Manh đối đầu, nghe nói mẫu thân muốn đến phủ tướng quân thăm đại tiểu thư mang thai, không hiểu sao đầu óc nóng lên, liền chạy tới. Về phần La Nghị, hôm nay là ngày nghỉ, không phải đến trường, biết mẫu thân đến phủ tướng quân, muốn gặp thần tượng, nên cũng đi theo đến.
Đây là nguyên nhân của việc ba mẹ con Hình thị có mặt ở đây.
Hình thị nghiêm mặt cùng A Manh khách khí nói ít việc nhà, hai người đều muốn giữ mặt mũi, chỉ ngẫu nhiên nói chút chuyện giấu châm, khiến đối phương không đau không được, nhìn không khí có vẻ tốt. Chỉ là sau khi nói hết việc nhà, sẽ không còn gì có thể nói nữa.
Lúc này, La Nghị thức thời hỏi: “Đại tỷ tỷ, tướng quân đâu?”
A Manh liếc hắn, đương nhiên nhìn ra khao khát hướng đến Ngu Nguyệt Trác trong mắt tiểu thiếu niên, chớp mắt tủm tỉm nói: “Muốn gặp tỷ phu?”
La Nghị nghẹn lại, nói không ra lời. Hắn chính là cố ý gọi “tướng quân”, dù sao trong lòng hắn, đại tiểu thư kiêu ngạo không hề xứng với tướng quân đại anh hùng, như một đóa hoa tươi cắm trên bãi phân trâu, hơn nữa, phân trâu này còn thập phần đáng ghét.
La Ngọc Sa hừ một tiếng nói thầm: “Kiêu cái gì, còn không phải là một đám phân trâu…”
“Ngọc Sa, ngươi nói cái gì?” A Manh nhướn mi, thanh âm lạnh lùng, “Một nữ hài tử, thế nhưng lại nói lời thô tục, bình thường nương dạy ngươi thế nào? Một chút giáo dưỡng cũng không có, cẩn thận kẻo người ta chê cười La phủ chúng ta, làm mất mặt mũi cha mẹ. Còn có, Nghị đệ, đại tỷ tỷ mang thai, ngươi không quan tâm, ngược lại lại hỏi tỷ phu trước, thực làm đại tỷ tỷ đau lòng.”
Thanh âm hờn dỗi, gương mặt oa nhi khẽ nâng lên, bộ dáng vừa kiêu ngạo lại đáng yêu, khiến cho hai tiểu nhân kia thiếu chút không thở nổi, mặt đồng loạt đỏ lên, thoạt nhìn như là đang xấu hổ.
“Hừ, như vậy mới đúng, các ngươi nên thấy hổ thẹn đi, ra ngoài đừng có đánh mất thể diện La phủ chúng ta.” Thanh âm như đang ban phát ơn huệ cho bọn họ.
Vẻ mặt Tri Xuân sùng bái nhìn A Manh, thật mãn nhãn với tiểu thư nhà nàng. Tri Hạ ngẩng đầu nhìn trời, bộ dáng này của tiểu thư nhà mình khiến cho tướng quân cảm thấy thực đáng yêu đến muốn bắt nạt a, cho nên tiểu thư trăm ngàn lần không nên kiêu ngạo trước mặt tướng quân a.
“Đại tiểu thư!” Hình thị nhìn hai đứa con bị châm chọc như vậy, nhất thời giận giữ, “Cái này là ngươi không đúng, nào có ai xuất giá rồi còn quản chuyện nhà mẹ đẻ? Để người ngoài biết, La phủ thật không dày mặt chịu được, nếu để người phủ tướng quân biết, thanh danh ngươi cũng không tốt nữa!”
Lời này của Hình thị có ý cảnh cáo, cảnh cáo A Manh đừng quá kiêu ngạo, nếubà ta đem chuyện này tiết lộ cho người của phủ tướng quân, nàng làm sao có thể thành chủ mẫu được nữa.
A Manh cũng không bị dọa, nhẹ nhàng nói: “Xem nương nói kìa, ta không có nhúng tay vào chuyện nhà, chỉ là vì hai người em này mà dạy dỗ chút đạo lý thôi, người của phủ tướng quân sẽ không để ý!”
A Manh cảm thấy, nam nhân kia sẽ không chỉ không để ý, mà còn tích cực tạo cơ hội để nàng dạy dỗ ba mẹ con họ. Điển hình nếu nàng muốn giết người phóng hỏa, hắn sẽ là hung khí, còn có thể hỏi nàng có muốn hỗ trợ hay không. Cho nên, nàng không sợ Hình thị sẽ đi nói cái gì. Mà cho dù người ở phủ tướng quân đều biết, nàng cũng không ngại. Diêu thị thì luôn không quan tâm, thêm việc trong bụng nàng đang có cháu nội của nàng, hận không thể đem nàng thành Bồ Tát sống mà cung phụng, làm sao có thể nói gì nàng. Mà em chồng thì vẫn bị cấm túc, chỉ biết bắng nhắng một chút, cũng không ảnh hưởng gì đến nàng.
Da mặt Hình thị nhũn ra, không biết nên nói gì với A Manh. Bà ta phát hiện, sau khi đại tiểu thư này lập gia đình, da mặt càng ngày càng dày… Cho dù ngươi nói tướng quân không để ý, ngươi có thể xác định hắn thực không quan tâm sao?
Bất quá, bà ta là trưởng bối, vẫn có ưu thế hơn. Dù A Manh là phu nhân tướng quân, địa vị cao hơnbà ta, nhưng còn một điều kiện tiên quyết, bà ta là mẫu thân trên danh nghĩa của A Manh. Trước kia khi cùng A Manh nói chuyện, bà tacũng lấy lý do này, lúc này nếu bà ta chụp cho A Manh cái mũ bất hiếu, cho dù là phu nhân tướng quân cũng sẽ bị người khinh bỉ.
Ngay khi Hình bị bắt đầu muốn tấn công A Manh, đột nhiên một nha hoàn chạy lại, không nhìn ba mẹ con Hình thị, vội kêu: “Phu nhân, không tốt…”
Phản ứng của A Manh có chút chậm chạp, ngơ ngác hỏi: “Cái gì không tốt?”
Ba mẹ con Hình thị nhìn vẻ mặt nha hoàn kia, trong lòng liền biết phủ tướng quân xảy ra chuyện, nhất thời trong lòng sung sướng khi người gặp họa.
“Phu nhân, là Diêu công tử chảy máu!” Vẻ mặt nha hoàn đau lòng, bộ dáng giống như Diêm Ly Trần xảy ra chuyện lớn vậy.
“… Chảy máu? Làm sao có thể?” A Manh chậm nửa nhịp nói, võ nghệ cao cường như vậy, ngay cả Ngu Nguyệt Trác cũng không phải đối thủ của hắn, làm sao lại đổ máu? A Manh nghi hoặc nhìn nha hoàn.
“Thật sự, Trần công tử chảy thật nhiều máu, phu nhân, có mời thái y không?” Nha hoàn dò hỏi, nhìn A Manh trông chờ.
Nhìn bộ dáng lo lắng của nha hoàn, trong lòng A Manh nghi hoặc, bất quá, vẫn bình tĩnh gật đầu: “Ân, thông báo cho quản gia một tiếng, mời thái y trong cung đến. Phải rồi, giờ Trần công tử đang ở đâu?”
"Ở Tây viện."
A Manh cho nha hoàn đi báo cho quản gia mời thái y, sau đó, không nhịn được mà quyết định đi xem tại sao Diêm Ly Trần lại đổ máu, thật khiến nàng cao hứng, cao hứng ~~
Ba mẹ con Hình thị nghe nha hoàn nói, có chút mơ hồ không biết “Trần công tử” là ai. Nhìn thấy A Manh phân phó nha hoàn, sau đó lại muốn đi đến Tây viện, trong lòng thầm nghĩ, Trần công tử hẳn là người quan trọng, mới có thể phiền phu nhân tướng quân tự mình đi thăm. Ba người không hiểu chuyện gì cũng đi theo, thật ra là muốn nhìn Trần công tử là loại người nào, nếu A Manh làm chuyện gì khác người, sẽ bắt lấy nhược điểm này, khiến cho nàng về sau không còn kiêu ngạo được nữa.
Đến Tây viện, trong viện có vài nha hoàn sai vặt, mọi người đều sầu khổ, bộ dáng như trời sắp sập xuống đến nơi.
Khóe mắt A Manh vừa liếc, lại một lần nữa thấy diện mạo đẹp thật sự là nhiều lợi ích, tính tình Diêm Ly Trần càng ngày càng không biết xấu hổ khiến người ta phát nghẹn, nhưng hắn lại không cần làm gì, chỉ cần dùng ánh mắt không có tình cảm kia nhìn người khác, lại có thể dễ dàng thu phục lòng người.
“Xảy ra chuyện gì? Trần công tử đâu?” A Manh vừa đi vừa hỏi.
Một nha hoàn thấy toàn bộ quá trình, liền bẩm báo với A Manh: “Phu nhân, Trần công tử đang ở đại sảnh chờ thái y, hắn… vừa rồi hắn ở trong sân ăn vải, sau đó đột nhiên chảy máu mũi…”
"..."
A Manh chợt dừng bước, trợn mắt nhìn nha hoàn, lại đổi thành thập phần bất đắc dĩ.
Thì ra ăn vải mới xảy ra chuyện sao? Nhìn trời, nàng có nên nói Diêm Ly Trần thực xứng bị như vậy không?
Nghĩ đến mẻ vải mới được ướp lạnh do người thúc ngựa mang từ Lĩnh Nam đến, mỗi ngày Diêm Ly Trần đều ăn một lượng lớn, hiện tại không còn đến một nửa, trong lòng A Manh liền chua xót, nàng đều không dám ăn nhiều, mà cái vị đại vương giống con chuột cảnh kia mỗi ngày đều ôm một bàn vải ăn, ăn đến đổ máu mũi. Lúc trước nàng nghĩ Diêm Ly Trần võ nghệ cao cường, hẳn không bị nóng trong người, cho nên mới ăn nhiều như vậy, ai ngờ, hắn cũng chỉ là người bình thường thôi! (Ôi mẹ ơi, trần đời mới thấy có người nghĩ có võ công thì không sợ nóng trong người!)
Nghĩ như thế, nhất thời A Manh vui sướng khi người gặp họa, bước chân nhanh hơn đến xem Diêm Ly Trần.
Còn chưa đi vào cửa chính, xa xa chỉ nhìn thấy một thiếu niên đang đứng chắp tay sau lưng đứng ở bậc thang, tóc dài tới eo, ánh sáng bao xung quanh, so với nữ nhân còn xinh đẹp hơn vạn phần, nhìn từ xa, gương mặt kia trong trẻo lạnh lùng, hoàn mỹ gần như thần thánh, đã thành nét xinh đẹp siêu việt.
Cước bộ mấy người không khỏi nhẹ lại, giống như sợ làm kinh sợ vị thần tiên đứng ở bậc thang, thậm chí hai người La Ngọc Sa cùng La Nghị chưa bao giờ nhìn thấy tiên nhân xuất trần không tỳ vết, không khỏi ngây người nhìn.
Nghe tiếng bước chân, gương mặt thiếu thiên hơi chuyển, chờ nhìn rõ ràng bộ dáng của hắn, nhất thời đánh tan tình cảm trong lòng mọi người, thật khiến người ta gục ngã. Cái gì mà thần tiên, dùng hỏa tiễn cùng không thể cản nổi, có rất nhiều… còn có rất nhiều…
Hai dòng máu mũi thật là rất … A Manh thật ngại mặt mũi. Biết rõ hắn biến thái lại vô sỉ, nhưng ngẫu nhiên lại làm cho người ta đen mặt, sự tình không thể hiểu, ví dụ như giờ phút này.
“Diêm công tử, ngươi vẫn nên lau sạch máu ở mũi đi đã!” A Manh nghiêm mặt nói, bất đắc dĩ phân phó nha hoàn mang nước sạch. Sau đó đối diện hắn nói: “Làm sao không cầm máu trước đi? Máu mũi chảy nhiều đối với thân thể thực không tốt!”
"Khó coi." Diêm Ly Trần thản nhiên nói.
"Cái gì?"
Diêm Ly Trần còn thực sự quay đầu nói với nàng, “Lấy tay bưng lỗ mũi cầm máu thật sự là khó nhìn, tổn hại hình tượng, mặc kệ!” (Vâng, thế để nó chảy ròng ròng thì đẹp lắm a!)
Chẳng lẽ ngươi nghĩ hai dòng mái mũi kia thì đẹp, có hình tượng chắc?
Trong lòng mọi người đều hiện lên nghi vấn này.
Mà A Manh đã nhìn bộ dáng như thần tiên của Diêm Ly Trần nhiều lần, thầm nghĩ muốn tìm chỗ nào đó ôm bụng cười một trận, nam nhân này không cần khôi hài thế được không? Ôi, cười đến đau cả bụng!
Rất nhanh thái y đã đến, lúc này máu mũi Diêm Ly Trần đã ngừng lại – mà A Manh còn hoài nghi là đã hết!
Người đến là Vương thái y, nghe nói phủ tướng quân mời thái y, quản sự y cục đương nhiên nghĩ đến thai phụ ở phủ phát sinh chuyện gì, không nói hai lời, lập tức sai người đi mời Vương thái y, mà gã sai vặt phủ tướng quân lại nghĩ, Vương thái y cũng là thái y, hẳn là không kém, vì thế không nói hai lời, liền lôi kéo Vương thái y đi vội, tình hình này trong mắt người ngoài, lại cảm thấy là thân thể phu nhân tướng quân gặp chuyện gì a, thật sự là phụ nữ có thai cần phải cẩn thận a…
Vương thái y nghe hạ nhân giải thích, phát hiện chính mình nghĩ sai bệnh nhân, lại nhìn trên mặt thiếu niên còn chút máu loãng, không khỏi vì bộ dáng xuất trần thoát tục của hắn mà than, tuy rằng vết máu ảnh hưởng đến hình tượng của hắn, nhưng ngoài ý muốn lại khiến người ta có chút thương tiếc trong lòng. Hơn nữa, làm sao nhìn thiếu niên này lại có điểm quen mắt… Có điều, khi Vương thái y nghe nói vị công tử này đổ máu mũi vì ăn nhiều vải, vẻ mặt có phần đen lại, muốn khóc mà không khóc được!
Vương thái y xem mạch, quả nhiên là ăn nhiều vải khiến cho nóng trong người làm đổ máu mũi, không khỏi lắc đầu, giống như trưởng bối, thuyết giáo thiếu niên không nên ăn nhiều vải, khiến cho về sau lại mang thêm bệnh.
“Ta không có ăn nhiều lắm, chỉ hơn mười cân thôi.” Diêm Ly Trần thản nhiên nói, lại giải thích thêm: “Ta là vì đệ muội mang thai không ăn được, cũng không phải là ta muốn ăn.”
"..."
A Manh: =__=! Ngươi có thể bớt vô sỉ một chút không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...