Hiện Tại Thầm Nghĩ Yêu Em

Trên núi Dương Minh có một nhà hàng dương cầm, đó là một tòa nhà với hai màu xanh và trắng, vài bụi cây Nguyệt Quế như ẩn như hiện, những ô cửa kính trong suốt bao bọc lấy ngôi nhà, như muốn đón chào sự xâm nhập của ánh sáng mặt trời, một biển hiệu bằng đồng được treo phía trước mái hiên, bên cạnh cánh cửa thủy tinh, một chiếc phong linh nhẹ nhàng đung đưa theo gió. Nhà hàng này được đặt tên là “Nguyệt Quế”.

Về loài cây Nguyệt Quế cũng có một truyền thuyết rất đặt biệt …

Người ta kể rằng, ngày xưa, thần mặt trời Apollo và tiên nữ Daphne là một đôi yêu nhau thắm thiết, nhưng thần mặt trời Apollo quá sức chói sáng và nóng bỏng, cho nên tiên nữ Daphne mỗi khi đến gần thần Apollo đều chịu thương tổn, cô đau khổ muốn rời khỏi thần mặt trời, thế nhưng vị thần Apollo kia lại không muốn cho Daphne rời đi, không chịu buông tha cho cô.

Mỗi lần ở gần nhau, đều là thương tổn, càng thân mật thì càng đau đớn. Đến cuối cùng, tiên nữ Daphne không thể chịu đựng được nữa, van xin cha biến mình thành một gốc cây Nguyệt Quế, mãi mãi, vĩnh viễn cự tuyệt thần mặt trời Apollo.

Đó là câu chuyện thần thoại của Hy Lạp.

Mà cô chủ của nhà hàng Nguyệt Quế này, cũng một câu chuyện.

Mọi người nói rằng, cô cũng giống như nữ thần Nguyệt Quế kia, từng có một tình yêu đau đớn khắc sâu trong tim, có một người con trai ngạo mạn và cuồng vọng đã hấp dẫn được cô gái ngọt ngào kia, anh cùng cô yêu nhau một cách điên cuồng trong một khoảng thời gian, để rồi cuối cùng, để lại cho cô tràn ngập những vết thương.

Vì vậy, cô vĩnh viễn sẽ không yêu, mà những chàng trai khác cũng không dám yêu cô.

Một người phụ nữ ôn nhu lại xinh đẹp như thế, nếu không thể chắc chắn mình chính là người đàn ông có thể mang lại hạnh phúc cho cô, bọn họ cũng không dám theo đuổi cô, họ không nỡ tạo thêm một vết thương trong trái tim mỏng manh như pha lê kia. Sự luyến tiếc của bọn họ làm đôi mắt trong suốt kia như bị bịt kín bởi một bóng ma, cô đã ba mươi tuổi, thế nhưng còn có một đôi mắt giống như một thiếu nữ, đứng trên cao mà nhìn xuống thế gian, không hề nhiễm một chút bụi trần. Cô là vị nữ thần Nguyệt Quế trong lòng của mỗi người đàn ông, từ những người kiêu ngạo, tự mãn đến ti tiện hay nhát gan, đều như Apollo, không thể đến gần cô. Cô chính là Ân Hải Sắc.



“…Những người đàn ông này, quả thật xem chị giống như nữ hoàng rồi!” Ân Phiền Á vẻ nửa đùa nửa thật thở dài, trên môi ngậm một điếu thuốc, gương mặt tuấn tú không hề sợ hãi mà đón lấy những ánh mắt nóng rực từ mọi phía. Anh đã quá quen với việc này rồi, mỗi lần anh trở về tìm gặp người chị họ này, thế nào cũng sẽ có một trận rối loạn không nhỏ, phụ nữ thì hận không thể gắn kết với anh giống như điếu thuốc trên đôi môi kia, đàn ông thì mơ ước đến cái sự đãi ngộ đặc biệt mà Ân Hải Sắc dành cho anh. Không có người đàn ông nào có thể cùng cô chia xẻ chiếc ghế sô pha kia, trừ anh ra.

“Chị có chắc là chúng ta thực sự không cần đổi đến một nơi vắng vẻ hơn không?” Ân Phiền Á đấm nhẹ vào lưng chiếc ghế sô pha, nửa như chăm chú nhìn vào Ân Hải Sắc. “Em còn muốn giữ lại cái mạng bé nhỏ này, để còn có thể nhìn thấy mặt trời mọc vào ngày mai.”

“Cậu xấu thật, Phiền Á.” Ân Hải Sắc nheo mắt. “Cùng chị họ nói chuyện mà lại dám giở cái giọng ngọt xớt vậy sao? Là ai dạy hư em thế?”

“Là tình yêu dạy hư em đấy.” Ân Phiền Á cười hì hì, không ngại ngùng mà thừa nhận mình đã rơi vào bẫy tình, đồng thời tâm tình cũng rất tốt.

Ân Hải Sắc chăm chú nhìn anh, từ dáng vẻ của đôi chân mày đến ánh mắt như chứa cả mùa xuân…..đây là người đàn ông trước đây đã từng không hề biết đến hai chữ “tình yêu” là gì sao? Sự thay đổi này quả thật không có lời nào diễn tả được! Cô bỗng nhẹ nhàng nở một nụ cười.

“Xem ra sức hút của Lý Tương Tư quả thật rất lớn nha! Haiz…chị đã bắt đầu thấy ghen tỵ rồi, đứa em họ chị yêu thương nhất, cũng sẽ nhanh chóng muốn rời xa chị rồi.” Cô than vãn một cách khoa trương, sau đó còn ra sức đưa tay, nhéo nhéo gương mặt tuấn tú của đứa em họ, mười phần ra vẻ chị hai. Ân Phiền Á vốn là người rất dễ đỏ mặt mắc cỡ, trải qua hành động vừa rồi của cô, sắc đó lan tràn cả đến tận mang tai. “Chị đang làm gì!” Đang có nhiều khách khứa thế này, là chị ấy cố ý làm khó mình sao?

Anh đẩy tay cô ra.

“Làm sao? Chị gái nựng nịu em trai một chút cũng không được sao?” Cô giả vờ vô tội.

Anh trừng mắt nhìn cô.

“Được rồi, chị biết, em trai mình đã dồn hết tình yêu vào người phụ nữ khác rồi.” Đôi môi anh đào cong lên vẻ giận dỗi. “Ngay cả chạm vào một chút cũng không được, thật tàn nhẫn mà.”

“Chị này!” Ân Phiền Á vừa nói xong, nhất thời nghĩ đến dáng vẻ hiện giờ của người chị họ mình, bất quá là lớn hơn anh có hai tháng mà thôi, thế mà suốt ngày cứ xưng là chị gọi em, thật là đáng giận mà!

“Sắc mặt của cậu xem ra không tốt lắm nha, Phiền Á, có phải do cậu uống nhiều quá rồi không?”

“Chị biết rõ là em ngàn ly cũng không say mà.”

“Thế bị bệnh sao? Khó chịu do bị cảm phải không?”

“Em thực sự không thoải mái lắm.”

“Thế làm sao bây giờ? Có muốn đến phòng làm việc của chị nghỉ ngơi một chút không? Hay là gọi cô vợ kiêm thư ký của em đến đón?” Tương Tư không hẳn là thư ký của anh, cô ấy chính là một người trợ lý đặc biệt.

“Muốn chị gọi cô ấy đến không?”

“Nếu như chị muốn có nhiều người thưởng thức cái dáng vẻ sững sờ như hóa đá của chị thì em cũng không ngại.”

“Là ý gì? Vì sao chị lại bị hóa đá?”

“Bởi vì em chuẩn bị thông báo cho chị một tin tức “tốt lành”. ” Ân Phiền Á nhẹ nhàng trả lời, cầm ly rượu lên, ung dung hớp một ngụm.


Ưu thế đã bị đổi chỗ, không ổn rồi.

Ân Hải Sắc chăm chú nhìn cậu em họ, tuy nét mặt vẫn là vui vẻ tươi cười, nhưng trong ngực lại dâng lên một dự cảm không mấy tốt lành.

“Tin tức “tốt lành” gì?”

“Là một người chị đã quen biết từ lâu, nay muốn gặp riêng chị.”

“Ai?”

“Anh ta nói Ân gia chúng ta, người duy nhất có đủ tư cách cùng đám phán với anh ta chỉ có một mình chị, em không còn cách nào khác, không thể làm gì khác hơn là đồng ý sắp xếp cho hai người gặp mặt.”

“Đàm phán về việc gì? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?” Ân Hải Sắc hoàn toàn không hiểu gì cả.

Nhưng Ân Phiền Á cũng không có ý muốn giúp cô hiểu rõ vấn đề, cố ý nâng chén rượu lên, dáng vẻ như chăm chú nghiên cứu thứ chất lỏng đang chứa trong ly, cho đến khi Ân Hải Sắc đưa tay lên, giả vờ cho anh một nắm đấm, anh mới có vẻ như giật mình tỉnh giấc mà mở miệng.

“Nói ngắn gọn là, để bảo vệ chức vụ Tổng Giám Đốc của em, cùng với Tập đoàn Khoa Học Kỹ Thuật Hoằng Kinh, em cần một số tiền rất lớn, mà người kia có thể giúp được em, chỉ cần chị đồng ý đàm phán cùng anh ta.”

“Vì sao cậu lại muốn bảo vệ chức vụ Tổng Giám Đốc của mình? Tập đoàn Khoa Học Kỹ Thuật Hoằng Kinh xảy ra vấn đề gì sao? Người kia rốt cuộc là ai?”

“Chuyện này nói ra rất dài dòng.” Ân Phiền Á mang một vẻ thâm trầm. “Nói chung là, em quyết định tuyên chiến với ba một cách toàn diện.”

“Toàn diện tuyên chiến?” Ân Hải Sắc nhướn mày vẻ ngạc nhiên. “Là ý gì?”

“Chị cũng biết, ba vẫn ép em cưới Tạ Ái Vân, em đã suy nghĩ rất kỹ và quyết định cự tuyệt cuộc hôn nhân này.”

“Vì Lý Tương Tư?”

“Đúng vậy.” Ân Phiền Á thản nhiên thừa nhận. “Nếu như ông ấy biết em cự tuyệt cuộc hôn nhân đầy lợi lộc này, nhất định sẽ rất tức giận, nói không chừng còn có thể liên hợp cùng các cổ đông cắt chức Tổng Giám Đốc của em, em phải phòng ngừa một cách chu đáo.”

“Tình yêu quả thật làm người ta trở nên điên cuồng a!” Ân Hải Sắc mỉm cười buồn bã, một mặt vui mừng vì rốt cuộc cậu em họ đã tìm được tình yêu đích thực của mình, một mặt lại lo lắng vì cậu ấy quyết định chống đối với ba mình đến cùng, cô nâng ly rượu vang, uống một ngụn, dáng vẻ suy tư. “Thực sự không còn cách nào có thể cứu vãn sao, Phiền Á?”

Ân Phiền Á gật đầu một cách dứt khoát.

Ân Hải Sắc trầm mặc, một lúc sau mới thở dài vẻ bất đắc dĩ. “Cậu đã quyết tâm như thế, chị cũng không cản cậu nữa, chị chỉ hy vọng hai cha con em đừng làm ra những chuyện gì quá khó xử.”

Nhất định là sẽ rất mất mặt. Ân Phiền Á lạnh lùng suy nghĩ. Bởi vì lúc này đây, anh không chỉ là phòng thủ, mà còn muốn chủ động tiến công, muốn xóa bỏ những gièm pha về quyền lợi trong chính trị và kinh doanh của Ân gia. Chỉ là việc này không nên nói cho Hải Sắc biết, tuy rằng cô cũng sẽ không chút đồng tình với những người xấu xa trong gia đình, nhưng phụ nữ vẫn luôn nhẹ dạ, để cô mở mắt nhìn những người lớn trong gia đình tiến vào nhà giam, cũng sẽ khiến cô bị dằn vặt không ít.

“Được rồi, bây giờ cậu có thể nói cho chị biết, người kia là ai đi? Vì sao nhất định phải là chị cùng anh ta đàm phán?”

Tiếng nói trong trẻo như kéo Ân Phiền Á khỏi những suy tư tăm tối kia. “Cái này….” Anh nhìn Ân Hải Sắc, ánh bắt hiện lên một sự biến đổi kỳ lạ. “Người kia thực sự là cùng Tương Tư có chút quan hệ, để trả thù Ân Gia chúng ta, anh ta đặc biệt phái Tương Tư đến làm gián điệp bên người em, vốn dĩ là muốn trộm những tài liệu cơ mật của công ty, nhưng lại không thể ngờ Tương Tư lại yêu em.”

“Chị không hiểu rõ ý của cậu.” Ân Hải Sắc bối rối. “Cậu nói anh ta muốn trả thù? Tại sao anh ta lại muốn trả thù? Ân gia chúng ta đã làm việc gì có lỗi với anh ta sao?”

“Không phải lúc nãy chị vừa mới nói sao, tình yêu sẽ làm con người ta trở nên điên cuồng.”

“Vậy thì thế nào?” Đôi mi thanh tú như hơi nhíu lại.

“Vẫn chưa hiểu sao? Người kia là bởi vì thù hận trong tình yêu, thế nên mới muốn trả thù. Anh ta chính là người đàn ông đã từng cùng chị yêu nhau một cách say đắm đấy!”

Ly rượu thoáng chống đã rơi xuống dưới đất, tấm thảm dầy đã nhanh chút hút đi tiếng va chạm, thế nhưng cũng không thể nào hút được cái âm thanh đầy khiếp sợ vang vọng bên tai Ân Hải Sắc. Đúng như Ân Phiền Á dự đoán, dáng vẻ của cô hiện tại, thực sự chỉ có thể dùng bốn chữ “ngây ra như tượng” để diễn tả.

“Ý của cậu là … Cậu là nói, người kia là…..”

“Vệ Tương, chồng trước của chị.”



Ân Hải Sắc, vợ trước của anh.


Một cái tên lẽ ra anh nên chôn sâu cùng quá khứ, thế nhưng nó lại chưa bao giờ buông tha cho anh, những lúc vô tình, cứ như quấn chặt lấy tim anh, buộc thật chặt, nén thật chặt, khiến anh hầu như không thể hô hấp. Anh không thể quên được cô.

Vệ Tương ngồi xuống, đem thân thể mình vùi thật sâu và chiếc ghế sô pha, nhắm mắt lại, theo thói quen đưa tay xoa đầu, chén rượu lạnh lẽo như nằm yên trong những ngón tay cứng rắn của anh. Ân Hải Sắc – là quá khứ mà anh từng yêu say đắm, là hiện tại mà anh đang cố chấp đạt được, còn tương lai…. Anh rất muốn cô sẽ trở thành một người hoàn toàn không có bất kỳ ý nghĩa nào với anh nữa. Vệ Tương mở mắt ra, ánh mắt lạnh lẽo chăm chú nhìn vào ly rượu trên tay, nhưng những gì anh thấy lại là hồi ức của nhiều năm về trước.

Năm ấy.

Cô xuất thân trong một gia đình chính trị gia thế hiển hách, cuốc sống an nhàn, sung sướng, còn anh, lại là một đứa không cha không mẹ, lớn lên trong cô nhi viện.

Cô có thể học trong một trường đại học danh giá nhất, còn anh, ban ngày phải đi làm thêm, ban đêm theo học lớp bổ túc của một học viện kỹ thuật.

Cô không lo không nghĩ, vui vẻ và rực rỡ như một đóa xoa mùa xuân, còn anh, lại như một đám mây đen, luôn tỏ ra dáng vẻ khó gần, uy hiếp như muốn mang đến một trận mưa gió bão bùng. Nếu như cô là ánh sáng thì có lẽ, anh chỉ thích hợp làm một cái bóng của ánh sáng kia.

Căn bản vốn dĩ hai người không nên gặp nhau, nhưng bởi vì một cơ duyên ngẫu nhiên mà quen biết, nồng nhiệt yêu thương nhau một thời gian….

Giống như câu chuyện xưa giữa cô nàng thiên kim tiểu thư cùng tên tiểu tử vô danh, thế nhưng, kết cục lại tuyệt đối không hề như trong truyện cổ tích.

Truyện cổ tích thực sự không bao giờ tồn tại trong cái thế giới này, anh đương nhiên biết rõ điều đó, thế nhưng lần đầu tiên rơi vào tình yêu, anh nhất thời đã quên mất sự tàn khốc của hiện thực….

Đối mặt với những ký ức trong quá khứ, Vệ Tương chỉ cười nhạt.

Có lẽ không nên xem đó là một nụ cười, anh chỉ là hơi nhếch môi, có vẻ như không kiên nhẫn mà hạ khóe miệng, đôi môi lạnh như băng kỳ thực không có chút dấu vết của sự tan chảy. Bắt đầu từ rất lâu trước kia, anh đã trở nên không biết làm thế nào mới có thể nở nụ cười. Bây giờ, đôi khi cũng có một nụ cười mỏng manh, đó cũng chỉ là chiếc mặt nạ để anh xã giao trong kinh doanh.

Anh đứng lên, cầm theo ly rượu, chậm rãi và thong thả bước đi trong căn nhà, giống như …. giống như một vị vua sư tử đang dò xét lãnh thổ của mình. Đây là căn biệt thự nằm giữa sườn núi Dương Minh mà anh vừa mua năm ngoái, phong cách xây dựng, nhìn bên ngoài, có vẻ nghiêng ngả giống tháp nghiêng Pisa ở Ý. Đây là tác phẩm kỳ quái của một vị kiến trức sư thiên tài, ông ấy sử dụng những miếng kính thủy tinh lớn cùng những khúc gỗ thô chưa gọt dũa, thể hiện một nơi, Châu Âu không ra Châu Âu mà Châu Á cũng không ra Châu Á, không mang theo phong cách hiện đại cũng không phải phong cách mộc mạc giản dị. Ngôi nhà giống như một sự thách thức đối với những cái gọi là truyền thống, phong cách và hình dáng không mang chút gì tương xứng với nhau, nếu như không phải là người có những ý thích khác lạ, sẽ không thể thưởng thức được. Chính vì thế nên vị kiến trúc sư thiên tài kia ngay từ đầu không có ý định bán ngôi biệt thự này. Cũng chính vì ông không muốn bán mà số người muốn sở hữu nó lại kéo dài không hết, bởi vì với danh tiếng của vị kiến trúc sư, nếu ai sở hữu được ngôi biệt thự này sẽ có được thừa hưởng sự vinh quang của nó.

Hôm ấy, Vệ Tương đi xuyên qua gần hết ngôi biệt thự, vất vả lắm mới có thể tìm vị chủ nhân. Vị kiến trúc sư tính tình cổ quái kia liền hỏi anh, rốt cuộc anh thích nhất điểm nào của ngôi biệt thự? Anh trả lời rằng anh không hề thích ngôi biệt thự này chút nào.

“Vậy vì sao cậu muốn mua nó?”

“Bởi tất cả những người giàu có tại Đài Loan đều muốn mua nơi này, nếu cuối cùng, tôi là người sở hữu được nó, bọn họ sẽ hết sức tò mò, sẽ tận lực điều tra tôi là ai.”

“Thế thì sao? Cậu muốn nổi tiếng bằng cách đó sao?”

“Đúng, tôi muốn nổi tiếng.” Anh trả lời rất kiên quyết. “Tôi muốn những con người trong xã hội thượng lưu ở Đài Loan, mỗi một người đều biết đến tôi, tôi muốn bọn họ nôn nóng muốn làm quen với tôi.”

“Vì sao?”

“Bán nơi này cho tôi, ông sẽ hiểu lý do vì sao!”

“Ý của cậu là, chờ cho đến khi cậu khuấy động một trận trong xã hội thượng lưu, tôi sẽ từ từ hiểu được cậu đang muốn làm cái gì sao?”

“Không sai.”

Kiến trúc sư vuốt cằm, nhìn anh với vẻ hứng thú. “Cậu là một người rất biết đàm phán, cậu biết rõ tôi là một người rất hiếu kỳ, thích nhất là xem kịch vui, hơn nữa những lời cậu nói cũng rất thẳng thắn, không giống như những người khác cứ vẫy đuôi với tôi, ra sức ca ngợi ngôi nhà này, thế nhưng lại không thể nói được là nó đẹp chỗ nào….haiz…được rồi, ngôi nhà này bán cho cậu cũng không uống phí, thế nhưng cậu đừng nghĩ tùy tiện ra một cái giá là có thể mua được.”

“Ông muốn bao nhiêu?”

Vị kiến trúc sư nói ra một con số.

Vệ Tương sắc mặt không đổi. “Tôi sẽ trả ông phân nửa giá đó.”

“Phần nửa? Cậu đùa gì thế!” Vị kiến trúc sư phản đối. “Cái cậu này, không phải nói muốn gia nhập vào thế giới thượng lưu của Đài Loan sao? Làm sao lại có thể trả một cái giá keo kiệt như thế?”

“Giá trị của căn biệt thự này đáng bao nhiêu tiền, chính ông là người biết rõ nhất.”

Kiến trúc sư nheo mắt lại. “Cậu nói cậu làm việc cho công ty nào? Một tập đoàn đầu tư tài chính?” Ông ta lật tấm danh thiếp của anh xem tới xem lui. “Quả nhiên là tính toán tỉ mỉ. Nói thật, nếu như cậu thực sự chấp nhận cái giá mà tôi đưa ra, tôi sẽ nghĩ rằng đầu óc của cậu có vấn đề, tôi cũng không muốn đem tác phẩm của mình bán cho một người ngu ngốc.”


Anh cười lớn tiếng, đưa tay ra bắt tay. “Tốt, thành giao.”

Một tháng sau, việc sang tên căn biệt thự ấy cũng hoàn tất, Vệ Tương chính thức trở thành chủ nhân của ngôi biệt thự kỳ quái này.

Anh tiên đoán không sai, một khi biết được nơi này đã bán đi, mọi người đều rất muốn biết rốt cuộc người mua là ai, tò mò đến tột cùng vì không biết thần thánh phương nào lại có thể khiến cho vị kiến trúc sư cổ quái kia bán ra tác phẩm đắc ý nhất của mình. Mà ông ta cũng không vội công khai, cố giữ bí mật, càng làm cho mọi người muốn biết ai là chủ nhân hiện tại của tòa biệt thự này.

Có đôi khi, chịu khó làm kẻ dưới, so với làm người đứng trên sẽ có thể làm thay đổi nhiều thứ. Đây là cái mà Vệ Tương học được trong những năm gần đây. Ngoại trừ học được việc nhún nhường, anh còn học được rằng, sự nghiệp hiển hách, huy hoàng tuyệt đối sẽ làm nâng cao giá trị của một người đàn ông. Vừa nghĩ đến việc đó, Vệ Tương cười nhạt.

Anh đi lên lầu ba, nóc nhà được làm từ những mảnh kính hình thoi để đón lấy hết ánh sáng bên ngoài, phía cửa sổ có một cái kính viễn vọng. Anh nhẹ nhàng vuốt ve chiếc kính xa xỉ ấy, kính viễn vọng … đó là vật mà trước kia, chính là niềm mơ ước lớn nhất của anh, thế nhưng hôm nay, mơ ước bé nhỏ ấy đã không đáng kể. Hoàn toàn ngược với ngày xưa không một xu dính túi, hiện tại, cuộc sống của anh chính là niềm ao ước của biết bao người, chức vụ của anh cũng rất cao, chính là Giám đốc điều hành một khoản quỹ đầu tư tư nhân, trên tay có quyền vận dụng khoản tiền hàng tỷ USD. Khoản quỹ mà anh quản lý, liên tục trong ba năm, đều đứng đầu Tập đoàn, trong lĩnh vực đầu tư, “Sean Wei” là cái tên có thể đảm bảo kiếm ra được tiền, hơn nữa, là rất nhiều tiền.

Công ty rất tin cậy anh, thậm chí một người nên thường xuyên phải ở Tokyo để làm việc như anh, có đôi lúc cũng sẽ nghỉ vài ngày bay đi Đài Bắc. Bọn họ cũng mặc kệ anh đi Đài Bắc là vì việc công hay việc tư, là đi tìm những khoản đầu tư tiềm năng cũng được, là đi ăn chơi cũng được, nói chung, mọi việc đều để cho anh làm chủ. Anh chỉ cần báo cáo với một người duy nhất, chính là vị Boss tối cao ở Phố Wall bên New York, Đàm Dục.

(Anh Đàm Dục lại xuất hiện lần nữa)

Nhưng ngay cả có như vậy đi nữa, thì Đàm Dục cũng không có cách nào biết rõ hành tung của anh, trong công ty, anh nổi tiếng là “độc hành hiệp.”, không có bạn bè, luôn là một người bí ẩn. Không ai biết vì sao anh lại thích bay về Đài Loan, không ai biết anh mua lại căn biệt thự kỳ quái trên núi Dương Minh, càng quan trọng hơn , không ai có thể biết được tâm tư của anh nghĩ gì.

Anh khom người, ghé sát vào chiếc kính viễn vọng, tay trái nắm lấy phần thân kính, thay đổi độ lớn của góc nhìn, chỉ một lúc sau, anh liền thấy được hình ảnh anh muốn nhìn. Một chiếc áo màu tím lay động dưới gốc cây Nguyệt Quế.

Ánh trăng mờ áo chậm rãi soi bóng một cô gái mảnh khảnh, cô lộ ra một gương mặt đẹp tuyệt mỹ, trên tay cô là một chiếc lá Nguyệt Quế, dáng vẻ có chút suy tư. Vệ Tương chăm chú nhìn vào cô.

Ánh mắt tối tăm, tim đập mãnh liệt, da thịt trên người phảng phất như đang nóng dần lên, ngón tay nắm chặt lại, toàn thân anh như lâm vào trạng thái đề phòng, giống như …giống như con thú hoang đang rình rập con mồi của mình.

Anh nhìn cô đang ngẩn người dưới ánh trăng, sau đó, một người phục vụ bỗng nhiên gọi cô, cô như giật mình tỉnh giấc, dịu dàng cười, theo người thanh niên kia quay trở vào bên trong.

Anh nhìn theo cô, thẳng cho đến khi bóng dáng kia biến mất khỏi tầm mắt của mình, anh vẫn đứng bất động. Ân Hải Sắc … sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, cô sẽ rơi vào chiếc bẫy mà anh đã cố tình giăng chờ đón cô.

Để tạo ra một cái bẫy hoàn hảo, anh đã mất tròn mười một năm, mười một năm qua, mỗi một ngày, anh đều suy nghĩ tìm cách. Rốt cuộc, cũng là lúc nên thu hoạch rồi.

Điện thoại di động bỗng đổ chuông, tiếng nhạc vang lên như làm tăng thêm chút thú tính trong người anh, anh gần như hưng phấn mà mỉm cười với một dãy số xa lạ trên màn hình chiếc điện thoại. Anh bắt máy.

“… Là em, Hải Sắc đây.”

Chiếc điện thoại truyền đến một giọng nói trong suốt, vang vọng bên tai anh …giống như một hòn đá nhỏ rơi xuống mặt hồ, tạo nên những vòng tròn chuyển động. Vệ Tương hít sâu một hơi, ngữ khí vẫn lạnh lùng không đổi.

“Ân Hải Sắc?”

“Đúng vậy.”

“Đã lâu không gặp.”

“Đúng vậy, đã lâu rồi không gặp.” Cô im lặng vài giây. “Những năm gần đây …anh … anh có khỏe không?”

“Cũng không tệ lắm.”

“Nghe Phiền Á nói, anh hiện tại làm việc tại một tập đoàn đầu tư rất lớn ở bên Mỹ, cậu ấy nói công ty của anh là … đầu tư các quỹ của tư nhân sao?”

“Đúng vậy.”

“Đó là cái gì? Cùng quỹ công khác như thế nào.”

“Là nhằm vào những cá nhân muốn có quỹ để đầu tư.” Anh giải thích một cách vắn tắt, thấy cô không có phản ứng gì lại nhẹ nhàng bổ sung. “Chúng tôi không tiếp nhận những công ty đại chúng, bởi vì rủi ro tiềm ẩn của họ là khá cao.”

“Là như vậy sao.” Ân Hải Sắc thở dài nhức đầu. “Thành thật mà nói, em đối với những việc đầu tư tài chính như thế này đều không thể hiểu rõ ràng.”

“Em không cần phải hiểu.” Thân là tiểu thư của Ân gia, cô chỉ cần biết làm sao để xài tiền là được.

“Phiền Á nói anh có thể lên được chức Giám đốc như hôm nay chắc chắn phải nỗ lực rất nhiều, những năm gần đây chắc hẳn anh cũng trải qua rất nhiều khó nhọc phải không?”

Anh có nghe lầm không? Giọng điệu của cô giống như mang vài phần thương xót với anh sao? Hà tất phải như thế!

Khóe môi anh hơi cong lên. “Cũng không có gì. Còn em, một người vốn dĩ là thiên kim tiểu thư lại tự mình đi mở một nhà hàng, nhất định là rất khó khăn?”

“Em nghe có vẻ giống như anh đang châm chọc em sao?” Cô cười khổ.

“Em nghe lầm rồi.” Anh chỉ nói sự thật mà thôi.

Cô im lặng một lát, sau đó lại hỏi. “Phiền Á nói anh muốn gặp em phải không?


“Công ty của Ân Phiền Á đang cần nguồn vốn đầu tư của tôi, tôi chỉ là muốn tìm một người có thể tin tưởng được đến thảo luận mà thôi.”

“Nói vậy là anh hoàn toàn tin tưởng em sao?”

“Em sẽ không ngầm giở trò với tôi.”

“Phiền Á cũng sẽ không a.” Cô nói nhỏ.

Vệ Tương nghe lý lẽ của cô cũng cảm thấy một chút bất đắc dĩ, đôi mi chợt nhíu lại. “Xem ra em cùng Ân Phiền Á tình cảm rất tốt sao?”

“Đúng vậy, bọn em từ bé đã lớn lên cùng nhau.”

“Hải Sắc đối với tôi rất quan trọng, tôi rất thích cô ấy, cho nên tốt nhất anh đừng làm tổn thương cô ấy.”

Tiếng nói thâm trầm lại vang lên quanh quẩn bên tai Vệ Tương.

Ngày trước, khi anh đưa ra điều kiện muốn gặp gỡ Ân Hải Sắc thì Ân Phiền Á đã cảnh cáo anh như thế.

Ngoài lần đó ra, Ân Phiền Á còn cho anh biết thêm một tin tức làm anh phải khiếp sợ, chỉ là tin tức đó là thật hay giả vẫn phải đợi anh xác nhận lại…

“Chúng ta hẹn gặp nhau ở đâu?” Ân Hải Sắc nhẹ nhàng cắt đứt sự trầm tư của anh. “Văn phòng của anh sao?”

“Tôi không có văn phòng ở Đài Loan.”

“Vậy, đến nhà hàng của em được không?”

“Đến chỗ tôi.” Anh lạnh lùng nói. Nếu cần nói chuyện, thì phải đến nơi của anh.

“Ở đâu?”

“Đến nhà của tôi.” Anh nói thêm. “Ở gần nhà hàng của em, đi lên hai khúc quanh là em có thể thấy được.”

“Nhà anh….” cô nửa do dự, nửa kinh ngạc hỏi. “Chẳng lẽ là căn biệt thự bằng thủy tinh kỳ quái kia sao?”

“Không sai.”

“Hóa ra căn biệt thự đó là do anh mua sao? Chúng em cứ thầm đoán xem ai là chủ nhân mới của ngôi biệt thự ấy.” Cô nhẹ nhàng nở một nụ cười, tiếng cười thanh thúy hệt như chiếc chuông gió. “Sở thích của anh … thật hoàn toàn khác lạ.”

“Rất quái lạ?” Anh nghe ra được ẩn ý trong lời nói của cô.

“Không phải vậy.” Cô phủ nhận một cách uyển chuyển, dừng lại một chút rồi tiếp tục. “Anh thực sự thích ngôi nhà đó sao?”

“Không thích.”

“Vậy tại sao anh lại mua nó?”

Anh ho nhẹ một tiếng và không trả lời.

Câu chuyện lại rơi vào trạng thái im lặng bế tắc.

Ân Hải Sắc thở dài một cách bất đắc dĩ. “Được rồi, vậy chúng ta hẹn gặp nhau tại nhà của anh đi, về phần thời gian, tối hôm nay có thể chứ?”

“Không thành vấn đề.”

“Tốt, vậy để em qua đó.”

Cuộc hẹn đã được sắp xếp ổn thỏa, thế nhưng cô lại chưa chịu cúp điện thoại, anh nghe được tiếng hít thở rất nhỏ của cô, phảng phất như trong đầu đang có rất nhiều suy nghĩ.

“Em còn muốn nói gì nữa không?” Anh chủ động lên tiếng.

“Vệ Tương.” Cô gọi tên anh, giống như trước kia vậy, nhẹ nhàng và ôn nhu, đâm thẳng vào tim anh. Anh rất hận cô, thế nhưng sao lại cảm thấy có chút rung động.

“Rốt cuộc vì sao anh lại muốn gặp em?”

Để muốn hỏi em vì sao.

Anh lạnh lùng thầm nghĩ, khóe môi bất giác tạo thành một vòng cung. “Bởi vì tôi muốn cùng em làm một cuộc giao dịch.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui