Hỉ Kiếp Lương Duyên Gả Cho Đông Hán Đô Đốc


Bà đỡ cười khan hai tiếng, lặp lại “phu nhân, là đại phu bảo ta đưa cho ngươi uống.

Đại phu nói ngươi uống canh này, thân thể mới khôi phục nhanh hơn”
Trầm Thanh Lê rũ mi, nói “đỡ ta đứng lên”
Bà đỡ vội buông chén canh, tiến lên đỡ Trầm Thanh Lê tựa người vào đầu giường, sau đó bưng chén canh đưa đến trước mặt Trầm Thanh Lê.

Trầm Thanh Lê ngước mắt, đưa tay muốn cầm lấy chén canh, bà đỡ lại không chịu buông.

Ánh mắt của Trầm Thanh Lê lãnh lệ, bà đỡ nhìn thấy ánh mắt nàng, tay run lên, Trầm Thanh Lê lại thừa cơ đụng một chút, chén canh trong tay bà đỡ lắc lư, nước canh văng ra ngoài
Bà đỡ cầm chén canh, muốn đút cho Trầm Thanh Lê “phu nhân, ngươi mau uống canh đi”
Trầm Thanh Lê đương nhiên nhận ra ý đồ của nàng ta, nàng cắn môi, sờ sờ chủy thủ sắc bén giấu dưới gối.

Thừa giờ gấp gáp, sợ bị người khác phát hiện nên bà đỡ liền dùng một tay tách miệng Trầm Thanh Lê, muốn đổ canh vào miệng nàng.

Trầm Thanh Lê dùng hết sức, nâng cao bàn tay cầm chủy thủ
“Ah” Tiếng thét lê lương vang vọng khắp phòng sinh, mọi người nghe tiếng đều vội vàng chạy tới, nhìn thấy bà đỡ té trên đất, trên bụng nàng cắm một cây chủy thủ, không ngừng ôm bụng lăn lộn kêu la.

Mà Trầm Thanh Lê ở trên giường, khuôn mặt tái nhợt căng chặt, biểu tình lạnh lùng, nhìn chằm chằm bà đỡ trên đất.


Tình cảnh này làm cho các bà đỡ khác và đại phu bị dọa sợ
Nhiễm Mặc nghe tiếng kêu cũng vội vàng chạy vào, nhìn thấy một màn này liền hiểu xảy ra chuyện gì, vội vàng chạy đến bên giường, ân cần hỏi thăm Trầm Thanh Lê.

Biết được Trầm Thanh Lê chỉ suy yếu, ngoài ra không có gì đáng ngại, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, sai người kéo bà đỡ kia xuống
Trầm Thanh Lê kéo tay áo Nhiễm Mặc, phân phó “vứt nàng bên ngoài cửa phủ.

Bảo gia đinh mở tất cả các cửa trong phủ ra”
Nhiễm Mặc nhất thời không hiểu Trầm Thanh Lê muốn làm gì nhưng đã là lệnh của phu nhân, nàng không dám cãi lại, nhanh chóng làm theo phân phó của Trầm Thanh Lê
Đại môn lập tức được mở ra, một bà đỡ toàn thân đầy máu cũng bị vứt ra ngoài
Trong quán trà, Cao Quân Thận bóp nát chén trà trong tay, nước trà và máu dính đầy tay hắn.

Tâm phúc muốn lấy khăn lau cho hắn nhưng lại sợ bị mắng, đành im lặng cúi thấp đầu
“Ngươi có biết tại sao nàng sai người ném bà đỡ kia ra ngoài không?” Cao Quân Thận nghiến răng nói “nàng đây là khiêu khích, nhục nhã ta.

Nàng muốn nói với ta: xem di, ngươi hao hết tâm tư cử người tới mưu hại ta, ta lại có thể dễ dàng xử trí người nọ, chiêu trò của ngươi, ta căn bản không để trong mắt.

Cho nên lần này ta dứt khoát mở rộng đại môn, ngươi muốn làm sao, ta phụng bồi đến cùng”
Đường đường là vua một nước lại bị một nữ nhân nhục nhã như thế, cả người Cao Quân Thận tỏa ra hàn khí lãnh lệ.

Hắn hận đến mức nghiến răng
“Chủ tử, đều do thuộc hạ vô năng, làm phiền chủ tử” Tâm phúc kinh sợ quỳ xuống
Cao Quân Thận lạnh lùng liếc hắn “sai người chuẩn bị tốt, đêm nay ta muốn hạ thủ với nữ nhân này”
Tâm phúc lập tức lui ra, thi hành mệnh lệnh của Cao Quân Thận
Đêm đến, Chu thị ôm hài tử trong tã lót, cười tủm tỉm nói với Thừa Hi “Hi nhi, nhìn tiểu đệ của ngươi đi, bộ dáng của hắn rất giống ngươi nha”
Thừa Hi nhón chân, vừa lo lắng vừa mong chờ nhìn tã lót trong ngực Chu thị.

Vừa nhìn thấy một tiểu hài tử mặ đầy nếp nhăn, ghét bỏ cau mày “thật khó nhìn”
A Nhiễm cũng đi đến nhìn, nhận xét giống như Chu thị “bộ dáng rất giống Hi nhi”
Thừa Hi lập tức trừng hắn một cái
A Nhiễm tươi cười nói với nàng “trước đây mẫu thân ta nói, tiểu hài tử vừa ra đời đều xấu như vậy, thêm một thời gian nữa sẽ dễ nhìn thôi.

Lão phu nhân nói tiểu công tử giống ngươi, vậy chứng tỏ trước kia Hi nhi cũng xấu như vậy” Thấy Thừa Hi hung dữ trừng hắn, hắn vội bổ sung “nhưng dù thế nào, bộ dạng Hi nhi vẫn là dễ nhìn nhất”
Trầm Thanh Lên nhìn hai hài tử vui đùa, trong mắt toàn là ý cười

Đêm khuya, Trầm Thanh Lê cự tuyệt Chu thị ở lại chăm sóc nàng, ngay cả A Nhiễm, Thừa Hi cũng bị ôm đi.

Nhiễm Mặc cẩn thận bưng dược canh đưa cho Trầm Thanh Lê, cả quá trình đều do nàng tự tay xử lý, chắc chắn sẽ không có chuyện hạ độc.

Trầm Thanh Lê cau mày, một hơi uống cạn
Nhiễm Mặc đưa cho nàng một viên mứt hoa quả “phu nhân, hôm nay Trương Lực thu được tin do bồ câu đưa tới.

Hắn nói tình huống của Cửu thiên tuế đã tốt hơn một chút, một thời gian ngắn nữa hắn sẽ đến đây gặp ngươi.

Hắn bảo ngươi hảo hảo điều dưỡng thân mình”
Trầm Thanh Lê miệng ngậm mứt hoa quả, trong lòng vẫn thấy đắng.

Đồng Vạn Kim nói sẽ đến gặp nàng, lại không nói sẽ mang theo Lục Hoài Khởi, chứng tỏ tình huống của hắn vẫn chưa khả quan mấy
‘Phu nhân…”Nhiễm Mặc nhìn vẻ mặt ưu tư của Trầm Thanh Lê, biết tâm tình của nàng không tốt, đang muốn an ủi thì bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, nàng liền đi ra ngoài xem thử
Không lâu sau Nhiễm Mặc đã quay lại, vẻ mặt ngưng trọng “phu nhân, ảnh vệ chúng ta tra được chung quanh phủ có dị trạng, có khả năng bọn người kia đã không kiên nhẫn được nữa”
Trầm Thanh Lê dường như đã dự đoán được, chỉ hỏi “lão phu nhân và Hi nhi đã an bài thế nào?”
“Trương Lực nói người bên kia đã cho lão phu nhân và tiểu thư uống mê dược, lúc này hẳn bọn họ đã được đưa xuống mật thất”
Trầm Thanh Lê gật đầu, không nói thêm gì
Tiếng mõ canh vừa điểm giờ tý, mấy chục hỏa tiễn liền từ ngã tư đường bắn thẳng vào trạch viện, nhanh chóng thiêu hủy chung quanh
“Không xong, mau đi lấy nước” Có người hô lớn tiếng, chung quanh cũng lập tức đèn đuốc sáng trưng
Đúng lúc này có vô số hắc y nhân đột nhiên xuất hiện, nhanh chóng phân tán đi khắp nơi, có nhà nghe dược tiếng hô vừa thắp đèn, còn chưa biết xảy ra chuyện gì đã bị hắc y nhân độ nhiên xông vào, đưa đến hoàng tuyền.

Có người tri hô, cũng không thoát khỏi vận mệnh
“Cứu mạng, có người giết người” có người may mắn thoát khỏi, không ngừng hô to

Trên đường nhất thời có vô số người chen chúc lẫn nhau, dân chúng tay không tất sắt sao có thể đấu lại đám sát thủ.

Cuối cùng bọn họ bị đám hắc y nhân dồn vào môt ngõ cụt, trong lòng vô cùng lo sợ, nghĩ rằng rất nhanh sẽ trở thành quỷ dưới đao của hắc y nhân, đột nhiên có hắc y nhân nói “muốn sống thì mau chạy về phía trạch viện kia”
Dân chúng như vớ phải cọng rơm cứu mạng, nhanh chân chạy về phía Lục phủ, không ngừng gõ vào đại môn.

Người bên trong còn không biết xảy ra chuyện gì, vừa thoáng hé cửa, nạn dân đã như thủy triều xông vào trong phủ, khiến các gia đinh trở tay không kịp.

Tình hình đang lúc rối ren lại có người rút binh khí tấn công gia đinh Lục phủ, nạn dân thấy thế, càng thêm hoảng sợ, tán loạn tìm nơi ẩn nấp
Trong nội viện, Trầm Thanh Lê dựa nửa người trên giường, vẻ mặt vân đạm phong khinh.

Không biết qua bao lâu, tiếng huyên náo bên ngoài càng ồn ào hơn, Nhiễm Mặc đang định đi xem lại bị Trầm Thanh Lê ngăn lại
Đột nhiên cửa bị người đạp ra, Trầm Thanh Lê ngẩng đầu liền nhìn thấy một nam nhân cao lớn xuất hiện, nàng vừa liếc mắt liền nhận ra thân phận của hắn
Cao Quân Thận cũng không muốn dây dưa nhiều với Trầm Thanh Lê, nhấc chân đi vào phòng, ngồi xuống ghế, khí thế toàn kiêu ngạo mà ương ngạnh
“Chúng ta đều là người quen cũ, ta cũng không dây dưa với ngươi.

Ta biết ngươi hao hết tâm tư là để dẫn dụ ta xuất hiện, giờ ta đã ở trước mặt ngươi, nếu ta có gì không hay xảy ra, những nạn dân bên ngoài ka cũng sẽ chôn cùng ta”.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui