Lục Hoài Khởi đại kinh thất sắc, vội ôm lấy Trầm Thanh Lê, nhìn nàng vẻ mặt tràn đầy thống khổ, mày nhíu chặt, trán toán mồ hôi lạnh, nhìn đau đớn không thôi, thân mình run rẩy
“A Lê, ngươi sao vậy?” Lục Hoài Khởi vô cùng bối rối, hắn luôn trấn định thong dong nhưng lúc này không thể bảo trì trấn tĩnh
Trầm Thanh Lê nắm chặt tay hắn, gian nan nói “ta hình như sắp sinh”
Lục Hoài Khởi vội hô lớn với bên ngoài “mau, gọi ngự y đến”
Nhiễm Mặc tiến vào, vừa nhìn thấy Trầm Thanh Lê liền biết xảy ra chuyện gì, vội vàng đi tìm quản gia mời ngự y và bà đỡ đến, còn nàng thì quay lại trong viện giúp đỡ
Rất nhanh, ngự y đã đến Lục phủ, đang muốn hành lễ với Lục Hoài Khởi, hắn đã không kiên nhẫn phất tay, muốn bọn họ nhanh chóng đi xem Trầm Thanh Lê.
Các ngự y cũng biết Lục Hoài Khởi ái thê như mạng, không dám trì hoãn, vội vàng đi vào nhìn Trầm Thanh Lê đau đớn nằm trên giường
Có người nói “Thiên tuế, phu nhân đây là muốn sinh”
Lục Hoài Khởi càng khẩn trương hơn, hắn chưa từng trải qua chuyện này, không biết nên làm gì
Các ngự y đưa mắt nhìn nhau, sau đó khom lưng nói “Thiên tuế, chúng thần sẽ đỡ đẻ cho phu nhân, ngài nên tránh ra ngoài trước tốt hơn”
Lục Hoài Khởi nhướn mày, Trầm Thanh Lê thống khổ như vậy, hắn sao có thể rời đi “phu nhân ta còn đang chịu khổ, ta sao có thể bỏ nàng, đây là đạo lý gì?”
Các ngự y toát mồ hôi, Cửu thiên tuế đúng là không có kinh nghiệm trong việc này, nữ tử sinh sản, nam tử sao có thể ở trong phòng sinh.
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, không biết nên nói thế nào
Lục Hoài Khởi thấy Trầm Thanh Lê đau đến không thể kềm chế, vội hỏi “có việc gì cứ nói thẳng, ấp a ấm úng làm chi?”
Ngự y vội đáp “hồi Cửu thiên tuế, ở trong phòng sinh sẽ thấy máu, đối với ngài không may mắn, hay là ngài ra ngoài chờ…”
Lục Hoài Khởi đang định bác bỏ, Trầm Thanh Lê yếu ớt nói “ngươi ra ngoài đi, ta sẽ tốt thôi, có ngươi ở đây, các ngự y sợ là không thể tập trung tinh thần”
Lục Hoài Khởi càng thêm yêu thương, cầm tay nàng đặt lên môi hôn “ta ra ngoài chờ ngươi, ngươi đừng sợ”
Trầm Thanh Lê suy yếu cười “được, mau đi thôi”
Thấy Lục Hoài Khởi rốt cuộc cũng đi ra ngoài, các ngự y thở phào nhẹ nhõm, bọn họ cũng sợ hắn nhất định ở lại trong phòng sinh nhìn bọn họ, cho dù bọn họ gan lớn bằng trời cũng không dám cam đoan sẽ không phân tâm khi đỡ đẻ cho Trầm Thanh Lê
Ra khỏi phòng, Lục Hoài Khởi vẫn đứng ngồi không yên, đưa mắt nhìn cây mai trong viện nhưng tâm thần lại để ở tận đâu đâu, trong đầu hỗn loạn, không biết mình nên làm gì.
Trương Lực đứng bên cạnh, yên lặng thở dài, nữ tử sinh sản, nam nhân bọn họ dù sốt ruột cũng không thể giúp cái gì, chỉ có thể cầu ông trời cho phu nhân sinh sản thuận lợi
Chốc lát sau, trong phòng truyền ra tiếng rên thống khổ của Trầm Thanh Lê, làm Lục Hoài Khởi càng thêm khẩn trương, nhìn chằm chằm cánh cửa phòng, trong mắt tràn ngập lo lắng.
Tay không tự giác đấm vào cây cột bên cạnh một cái thật mạnh, nghĩ tới nàng ở bên trong chịu khổ, hắn liền không thể trấn tĩnh
Trương Lực im lặng ở bên cạnh, hắn cũng là nam tử, không biết nữ tử khi sinh sản sẽ chịu bao nhiêu đau đớn nên không biết phải an ủi Lục Hoài Khởi thế nào.
Chu thị biết nữ nhi sắp sinh, vội vàng chạy tới, nghe tiếng nữ nhi rên la, nàng không khỏi lo lắng nhưng nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương của Lục Hoài Khởi, lại an ủi hắn “ngươi đừng lo lắng, đây là một bước Lê nhi phải trải qua, sinh con xong liền tốt thôi”
Lục Hoài Khởi gật đầu, có điều vẻ mặt vẫn nôn nóng, hai mắt tựa như muốn nhìn xuyên qua phòng sinh.
Trước giờ không biết nữ tử sinh con thống khổ và lâu dài như vậy, hắn chỉ chờ một lát mà thấy như cả năm, luôn cảm thấy bị dày vò, hắn đã như thế, A Lê hiện bị vây trong thống khổ còn khó chịu để cỡ nào, hắn chỉ hận không thể ở cạnh nàng lúc này.
Đã một canh giờ trôi qua, các ngự y vẫn chưa đi ra, Trần Thanh Lê vẫn không ngừng kêu la thống khổ, Lục Hoài Khởi càng thêm sốt ruột, không thể ngồi yên được nữa, cứ đi đi lại lại
Tin tức này rất nhanh đã truyền đến chỗ Đồng Vạn Kim, khi hắn đến, nhìn thấy bộ dáng nôn nóng của Lục Hoài Khởi, không thể nhìn ra Cửu thiên tuế trầm ổn khí độ, quyền khuynh thiên hạ lúc trước, không khỏi trêu chọc “Lục cửu thiên tuế, ngài trước giờ luôn là Thái Sơn sụp ngay trước mắt cũng không thay đổi sắc mặt, sao lúc này lại sốt ruột như tiểu tử choai choai, thực sự ngạc nhiên nha”
Lục Hoài Khởi tức giận trừng hắn một cái, không thèm để ý tới, hiện tại tinh thần của y chỉ tập trung trên người Trầm Thanh Lê
Đồng Vạn Kim nhìn bộ dáng sốt ruột của hắn, thầm nghĩ nam nhân một khi làm trượng phu đều là như thế, thật không thú vị.
Nhưng nghĩ tới Trầm Thanh Lê đang chịu đau đớn, hắn cũng có chút lo lắng, nghe nói nữ tử khi sinh sản như dạo qua Quỷ Môn quan một vòng.
Nữ tử tuy không lên chiến trường nhưng các nàng cũng không thua gì nam nhi, cũng có thể bị trải qua tra tấn đau đớn, cũng có dũng khí đối mặt thống khổ.
Nhớ tới những tra tấn thống khổ mà Trầm Thanh Lê phải chịu trong lao ngục lại không nửa câu oán giận, vẫn cắn răng nhẫn nhịn, dùng khí và nhẫn nại như thế thật khiến người ta khâm phục, cũng khó trách Lục Hoài Khởi nhận định nàng
Cùng lúc đó, trong tòa nhà bên hồ Vọng Nguyệt, có hai người cũng đang rất lo lắng nhưng nguyên nhân lại khác Lục Hoài Khởi.
Mấy ngày qua Lạc Nam gọi rất nhiều Trầm Thanh Kiểu, bởi nàng mang thai đã hơn chín tháng mà còn chưa sinh, khiến cả hai rất lo lắng.
Tuy nhiên các đại phu đều dùng một lý do thoái thác, bọn họ không biết sao nàng đến giờ vẫn còn chưa sinh, đây là chuyện không hợp lẽ thường, mà bọn họ lại không tìm ra nguyên nhân.
Vì thế sau đó không đại phu nào dám đến bắt mạch cho Trầm Thanh Kiểu, bởi vì bọn họ không có lá gan thừa nhận cơn giận của Lạc Nam.
Tình hình như thế, Lạc Nam càng thêm nôn nóng, treo một số tiền thưởng, cầu danh y đến bắt mạch cho Trầm Thanh Kiểu, chỉ mong tìm ra nguyên nhân và giúp nàng thuận lợi sinh sản
Trầm Thanh Kiểu trong lòng cũng khó chịu bấn an, nàng vốn cho rằng sau khi sinh hài tử, Lạc Nam sẽ càng coi trọng mình, hài tử của nàng cũng sẽ kế thừa gia nghiệp hùng hậu của hắn, mặt khác sau khi nàng sinh xong, sẽ không còn cố kỵ nhiều như vậy, càng có tinh lực tập trung đối phó Trầm Thanh Lê.
Nhưng hài tử còn chưa sinh ra, Lục Hoài Khởi lại phát hiện ra thân phận của Lạc Nam, bắt đầu ra tay đối phó với bọn họ, Lạc Nam và nàng phải ẩn trốn, đúng là chuyện phiền toái cứ một chuyện lại thêm một chuyện, lửa giận trong lòng nàng chồng chất ngày càng cao, cảm giác sẽ bộc phát bất cứ lúc nào
Lạc Nam cũng nhận ra Trầm Thanh Kiểu tức giận, mấy ngày gần đây nàng luôn không cho hắn sắc mặt tốt, mạc danh kỳ diệu liền nổi giận với hắn, nói tới nói lui cũng là oán hắn không thể giúp nàng báo thù, hắn không có năng lực như Lục Hoài Khởi, bị người khi dễ cũng chỉ có thể lẩn trốn, có nhiều kim ngân tài bảo lại không có quyền lực chưởng khốn thiên hạ.
Hắn cũng tức giận không thôi, hắn dù sao cũng là thiên hạ đệ nhất công tử, hắn có tài lực nhưng không có quyền thế là sự thật, nếu nàng đã chướng mắt hắn như thế, lúc trước sao lại đi theo hắn.
Nhưng tức giận qua đi, nhìn dáng vẻ nhu nhược của nàng, hắn liền thấy vô lực, thầm nhủ nàng chẳng qua vì thân thể không thích hợp lại thêm vài việc không như ý nên trong lòng khó chịu mà thôi, hắn không nên so đo với nàng.
Nghĩ thế, trong lòng hắn cũng bình tĩnh lại
Cứ vậy qua một đoạn thời gian, nghĩ rằng Trầm Thanh Kiểu cũng bình ổn tâm trạng, nào ngờ lại nghe nói Trầm Thanh Lê muốn sinh.
Sau khi nghe được tin tức này, Trầm Thanh Kiểu lại nổi cơn thịnh nộ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...