Editor: Trịnh Phương.
Minh Phỉ thu dọn xong, lại cho người mang canh giải rượu vào đặt ở đầu giường, rồi đuổi mọi người xuống nghỉ ngơi, sau đó bò lên giường ngủ thẳng tới khi Cung Viễn Hòa ngồi xuống ở bên cạnh. Mới nhắm mắt lại, Cung Viễn Hòa liền xoa trán mà dựa vào bên người nàng: "Ta khát nước, khó chịu."
Minh Phỉ khoác áo đứng dậy, sờ sờ vào bát canh giải rượu mà Mai Tử, thấy vẫn ấm, liền đỡ hắn uống, lại dâng nước cho hắn súc miệng, nói: "Cũng không biết tiết chế, rượu cũng không phải thứ tốt."
Cung Viễn Hòa hơi mất hứng: "Nàng cho rằng ta muốn uống sao? Còn không phải là vì ta muốn giữ mặt mũi cho nàng. Đều là họ hàng thân thích nhà nàng, họ mời ta, ta dám không uống?"
Minh Phỉ thấy giọng điệu của hắn có chút khó chịu, vội nói: "Dạ, chàng đều là vì ta, nhưng thân thể chàng quan trọng hơn."
Cung Viễn Hòa có chút vui mừng, cười mà dựa vào vai nàng: "Lúc trước ta say như chết rồi, nhất định là rất an tĩnh đúng không?"
Minh Phỉ nhắm hai mắt nói: "Xong rồi, trong phòng này nhiều người như vậy. Nhị thúc ở cửa ra vào cùng Tẩy Tụy dìu chàng vào, Tử La cùng Tử Lăng lau người rửa mặt cho chàng, ta phụ trách đút chén giải rượu này cho chàng."
Thật lâu sau vẫn không nghe thấy tiếng nói của Cung Viễn Hòa, Minh Phỉ giơ tay sờ trán của hắn: "Tại sao không nói chuyện nha? Có phải lại ngủ thiếp đi rồi không?"
Cung Viễn Hòa hầm hừ mà gỡ tay của nàng ra, quay lưng lại không nói lời nào.
Minh Phỉ khẽ mỉm cười, cũng không để đến ý hắn, tự mình đi ngủ tiếp. Cung Viễn Hòa đột nhiên lại lao người tới, nằm úp sấp trước mặt nàng, cau mày nhìn nàng: "Nàng không đối xử tốt với ta."
Minh Phỉ kinh ngạc: "Ta đối xử không tốt với chàng? Như thế nào mới gọi là đối xử với chàng?"
Cung Viễn Hòa nói: "Nàng không để ta trong lòng." Thấy Minh Phỉ muốn biện bạch, hắn đưa một ngón tay ra chặn đôi môi của Minh Phỉ, híp mắt: "Ta say rượu vì nàng, nàng lại liên tục không chịu phục vụ ta, ném ta cho nha hoàn bên người rửa mặt giúp, tân hôn, thê tử nhà ai lại bỏ mặc, ném phu quân cho nha hoàn?" Hắn trịnh trọng đưa ra kết luận: "Như vậy có thể thấy được, trong lòng nàng không có ta. Nàng không thích ta." D+đ=l_q±đ
Cái gì mà quan tâm hay không quan tâm? Minh Phỉ chau chau mày, lấy tay của hắn ra, nghiêm mặt nói: "Chàng sai rồi, không phải là ta không muốn quản chàng, mà là vì ta quá mệt mỏi. Chàng mệt mỏi, ta cũng vậy. Trong phòng nuôi nhiều nha hoàn như vậy, vốn là để phục vụ chàng, huống chi ngày trước họ vẫn hầu hạ chàng, ta thấy không có gì phải lo lắng. Chẳng lẽ chàng thật sự muốn ta không để cho bất kỳ nữ nhân nào khác tới gần người chàng, vậy mới tính là quan tâm?" Chỉ sợ đến lúc nàng thật sự làm như vậy, hắn lại không vui. Nàng chưa bao giờ cho là, loại chuyện như vậy là nàng một thứ mà muốn (đề) phòng là có thể (đề) phòng được.
Đôi mắt của Cung Viễn Hòa vô cùng u ám, lẳng lặng nhìn Minh Phỉ, đột nhiên cười nói: "Ta hiểu. Nàng nói tha thứ cho ta, trên thực tế thì trong lòng nàng vẫn luôn ghi hận ta, có phải không?"
"Chỉ là do ta mệt mỏi mà thôi." Minh Phỉ thở dài nói: "Ta không hận chàng, thật sự, chỉ cần chàng tốt với ta, ta nhất định sẽ đối xử tốt với chàng. Nếu ta đã gả cho chàng, đương nhiên sẽ toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho chàng, điểm này chàng có thể yên tâm. Phàm là việc ta có thể làm, ta đều sẽ làm. Tương lai chúng ta sẽ có hài tử (con), ta cũng sẽ nghiêm túc, chăm chỉ nuôi dạy nó, không mong nó làm rạng danh gia tộc, cũng trông cậy nó có thể đội trời đạp đất, quang minh lỗi lạc (đường đường chính chính), bình an vui vẻ."
Mắt Cung Viễn Hòa khép hờ, sau nửa ngày im lặng, nhướng mày cười lên: "Nàng nói không sai, chúng ta còn phải có con. Là ta không suy tính kỹ lưỡng, nàng đến nhà chúng ta ba ngày hai đêm, cũng không được rảnh rỗi nửa ngày, hiện tại ta lại nói những điều không tốt này với nàng, là ta không đúng. Tới, để vi phu bồi tội với nàng." Không nói lời gì, lại kéo Minh Phỉ vào trong ngực hắn, cống hiến cánh tay làm gối đầu cho nàng.
Hồi lâu, hắn sâu kín nói một câu: "Minh Phỉ, nàng đồng ý với ta, về sau nếu ta uống say đến nỗi không biết gì, nàng chăm sóc ta có được không? Không nên ném ta cho người khác."
Người không có cảm giác an toàn. Minh Phỉ im lặng thở dài một tiếng, xoay người lại ôm eo của hắn, nhỏ giọng nói: "Ta không biết chàng thích gì, ta cũng đang học cách để làm một thê tử tốt."
Cung Viễn Hòa ôm sát nàng: "Ta muốn một mái nhà, một nơi mà có thê tử của ta, mấy hài tử đáng yêu ngoan ngoãn nghe lời, nàng có thể cho ta đúng không? Phỉ Phỉ? Không cần hỏi, nàng nhất định có thể cho ta."
Minh Phỉ nói: "Dạ, ta cũng muốn một mái nhà như vậy, một nơi mà trong đó có trượng phu của ta cùng mấy hài tử xinh đẹp ngoan ngoãn nghe lời." Ai cũng muốn được yêu, cũng muốn được hạnh phúc, nhưng yêu cùng hạnh phúc cũng không phải là bỏ ra thì sẽ có hồi báo. Thương hắn? Bây giờ nàng không biết tương lai nàng có thể thay đổi chủ ý hay không, nhưng nàng chưa bao giờ cho là, tình yêu là một chuyện của một người, đó nhiều nhất cũng chỉ là tương tư đơn phương mà thôi.
Cung Viễn Hòa nghe được câu trả lời của nàng, giống như là rất vui vẻ: "Chúng ta cùng nhau cố gắng có được không? Ta không biết phải yêu thương nữ nhân như thế nào, nhưng về sau ta sẽ học." D[ĐL$Q#Đ
Nửa đêm Cung Viễn Hòa khát nước, lại ngồi dậy đi uống nước mấy lần, thế nhưng lại không nhờ Minh Phỉ, Minh Phỉ mơ mơ màng màng ngủ, mơ hồ biết hắn đứng dậy, nhưng hắn không gọi nàng, nàng cũng liền ngủ tiếp.
Sáng sớm ngày thứ hai, Minh Phỉ tỉnh lại, Cung Viễn Hòa đã tới Bán Xuân viên cho Truy Phong ăn. Rốt cuộc cũng vẫn là người trẻ tuổi có sức khỏe tốt, dù say rượu, cũng khôi phục rất nhanh.
"Mấy ngày nay phu nhân thật đúng là mệt muốn chết rồi, ngủ sâu như vậy." Kim Trâm chải đầu cho Minh Phỉ, nhỏ giọng hồi báo: "Là nô tỳ cùng Đan Hà phục vụ lão gia mặc quần áo cùng rửa mặt, Tử Lăng vừa tới cửa liền bị Hoa ma ma gọi đi. Phu nhân, không phải nô tỳ nói ngài, nhưng ngài cũng quá hào phóng rồi, bây giờ mới vừa tới đây, sau này không phải họ có thể cưỡi lên đầu ngài sao?"
Minh Phỉ cúi đầu nghịch trâm hoa trong tay, nói: "Không phải là việc gì ghê gớm. Họ cũng chỉ là làm hết chức trách của bản thân mà thôi." Nếu như không phải là như vậy, sao nàng có thể biết được thái độ của Cung Viễn Hòa là như thế nào.
Kim Trâm thở dài: "Phu nhân, ngài đừng xem thường những nhân vật nhỏ này!"
Trong viện, Hoa ma ma ngừng việc dạy dỗ Tử Lăng lại, đi tới nhận lấy lược trong tay Kim Trâm: "Điểm tâm tới, ngươi đi mời lão gia tới dùng cơm, ta chải đầu cho phu nhân."
Vì vậy bắt đầu thao thao bất tuyệt, từ cách bắt lấy trái tim của nam nhân thông qua dạ dày, rồi đến chuyện nam nhân không có sức chống cự với sự dịu dàng, không ngừng nói một tràng dài ví dụ từ lý luận đến thực tế cho Minh Phỉ nghe, cuối cùng cho ra kết luận: "Nói tóm lại, đại phu nhân phải thừa dịp này, khi còn có cảm giác mới mẻ, xác lập nên địa vị của mình trong lòng lão gia, để ngài ấy nhớ kĩ ngài, không thể dễ dàng quên ngài. Đợi ngài có tiểu công tử rồi, cái gì cũng không sợ."
Minh Phỉ nói: "Ma ma yên tâm, ta đều nhớ, Tử La đâu?"
Hoa ma ma che miệng cười lên: "Nô tỳ đang muốn nói chuyện này với ngài đây. Sáng sớm tinh mơ, nha đầu Mai Tử kia đã tung ta tung tăng mang Hỉ Phúc chạy tới phòng bếp chuẩn bị điểm tâm, Tử La thấy vậy nên cũng không nói một lời mà đi theo luôn. Sau đó, ngài xem, nha đầu này sao có thể làm điểm tâm, ngài cũng biết tính tình nha đầu này là như thế nào mà. Chỉ là, phu nhân, chẳng lẽ về sau ngài thật sự muốn cho Mai Tử giúp đỡ trông nom chuyện phòng bếp?" TrinhphuongD+Đ&L%Q*Đ
Minh Phỉ nói hết những lời căn dặn của Trần thị với nàng ra cho Hoa ma ma nghe, sau đó nói: "Bổng lộc của lão gia không cao, trước tiên cần phải sắp xếp xong công việc cho mỗi người. Chúng ta ít người, trong phòng này cũng không thể giữ lại nhiều nha hoàn như vậy. Kim Trâm đã lớn, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày gả đi, còn dư lại mấy người các nàng, cũng không thể để các nàng nhàn rỗi. Nhàn rỗi liền dễ gây chuyện, không bằng mỗi người đều biết linh hoạt trong mỗi việc." Căn cứ vào kinh nghiệm của nàng, một khi rảnh rỗi, con người liền gây chuyện, bận rộn dĩ nhiên là không có thời gian nghĩ chuyện không đâu, cho nên sẽ biết điều mà không đi gây sự với người khác.
Hoa ma ma nói: "Chính vậy, mấy ngày nay nô tỳ được nhàn rỗi nên đã quan sát một chút, ngoài nơi này, ở bên ngoài tổng cộng có mười mấy tiểu viện, đại viện, thủy tạ, đình các, rất nhiều nơi không có người ở, xung quanh lại bố trí được tiệm mới tinh mới, phủ tơ lụa lên, cũng không biết hàng năm tiêu tốn bao nhiêu bạc mới đủ. Còn không bằng khóa khóa lại, đợi tới khi có người cần ở thì lại mở ra cũng không muộn. Về phần mấy nha hoàn này, ngài xem xem nên dùng như thế nào, vẫn phải thương lượng trước một chút với lão gia mới được, theo lão nô, trong hai nha hoàn, kiên quyết không thể giữ Tử Lăng lại, còn phải tìm một chỗ thích hợp cho nàng mới được."
Trong lòng Minh Phỉ khẽ động: "Ngươi nói có phòng không có ai ở, lại vẫn phủ tơ lụa mới tinh ở xung quanh? Có phải hàng năm vẫn đều thay đổi hay không?"
Hoa ma ma lên tiếng: "Đúng vậy, lão nô đã nói chuyện cùng mấy tiểu nha hoàn ngồi ở bên hồ đấu cỏ một lúc, biết được rằng không chỉ là mỗi lần năm hết tết đến đều đổi những vật này, mà là mỗi quý đều đổi, hàng năm vẫn luôn như vậy, mỗi quý đều được thay mới."
Minh Phỉ nói: "Lúc nhàn rỗi thì ngươi tính toán đi, xem một chút những căn phòng này vào cả bốn mùa trong năm phải dùng hết bao nhiêu vải vóc, tơ lụa, lại đáng bao nhiêu bạc, nhà ai cung cấp vải, sau đó lại đi đâu."
Nói tới mức Hoa ma ma muốn ngơ ra, Minh Phỉ đứng dậy soi gương, hài lòng gật đầu: "Kĩ thuật làm tóc của ma ma, trừ Kiều Đào, ai cũng không thể sánh bằng."
Hoa ma ma vừa vui mừng vừa hài lòng: "Tất nhiên, ban đầu, chính là dựa vào kĩ thuật như vậy mà nô tỳ mới được ngoại tổ mẫu của ngài thích, giữ lại bên người nàng, sau này mới phục vụ phu nhân." Ngoại tổ mẫu trong miệng nàng, đương nhiên là chỉ mẫu thân của Trần thị.
Minh Phỉ nói: "Kiều Đào đã có thai hai tháng rồi nhỉ? Ma ma sai người mang cho nàng một chút đồ ăn đi, để nàng an tâm dưỡng thai. Chờ qua khoảng thời gian này, chúng ta sẽ dành một chút thời gian để cùng đi xem những thứ mà Hoa ma ma nói một chút, chuyện vui hơn cả chính là, khi đó chúng ta có thể ra ngoài dùng cơm.
Cung Viễn Hòa quả nhiên nói được là làm được, tất cả đồ hắn mặc đều là y phục làm từ những vật liệu may mặc bình thường, Minh Phỉ ngồi cùng hắn, có sự khác biệt cực lớn, không khỏi có chút buồn bực: "Chàng làm bộ y phục này lúc nào vậy?" Trịnh_Phương_d&đ«l(q+đ
Cung Viễn Hòa liếc Tử Lăng đang đứng ở một bên một cái: "Đều là do Tử Lăng làm. Còn có vài bộ y phục mặc ở nhà, tất cả đều rất mộc mạc, không chút rực rỡ."
Minh Phỉ khen: "Tay nghề không tệ, vừa lúc chỗ của ta cũng có chút vật liệu may mặc, ta cũng không có thời gian làm, bây giờ cũng nên chuẩn bị trang phục cho mùa thu, nếu Tử Lăng may vá không tệ, liền để Tử Lăng làm. Tử Lăng, ngươi có đồng ý không?" Nếu Cung Viễn Hòa muốn giả bộ nghèo, nàng cũng phải phối hợp làm vài bộ y phục mộc mạc để mặc mới đúng.
Tử Lăng vui mừng tiến lên hành lễ: "Xin phu nhân yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ làm thật tốt."
Minh Phỉ gật đầu: "Tuổi của Hoa ma ma đã cao, mắt không được tốt, không thể không nhơ các ngươi làm vài món giúp nàng." Nếu Tử Lăng thêu thùa không tệ, vậy từ này về sau, phía bên nàng may vá thượng nhân chính là Tử Lăng rồi.
Điểm tâm là cháo trứng muối thịt nạc cùng dưa muối do Tử La tự làm, cùng với bánh bao chay và canh rong biển do Mai Tử chế biến.
Hai nha hoàn cũng không khuyên hai người Minh Phỉ ăn gì, chỉ yên lặng đứng một bên, ánh mắt vthỉnh thoảng đối nhau, còn cười tủm tỉm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...