Tôi nhìn lên bầu trời âm u với những hạt mưa đang rơi xuống. Tôi chậc lưỡi, mưa thế này có vẻ lâu lắm mới tạnh đấy. Tôi nằm lên ghế sô pha
của hắn. Chẹp! Đúng là ngôi sao hạng A có khác, ngay cả ghế sô pha cụng
rất rộng rãi, thoải mái và êm ái.
================================================
Hắn nhìn cô gái bé nhỏ đang nằm co ro trên sô pha,. Rõ ràng chiếc áo đồng
phục mỏng manh kia không giúp cô tránh khỏi những đợt gió lạnh xung
quanh thổi tới. Hắn đi đến tủ đựng đồ lấy một chiếc chăn mỏng rồi đắp
lên người cô. Người con gái bé nhỏ khẽ cựa mình dụi dụi má vào tay rồi
lại ngủ tiếp. Hắn cảm thấy tim mình đập thình thịch rất mạnh. Cảm giác
gì thế này? Hắn thích cô ư?
* * *
Tôi tỉnh dậy, ngước nhìn đồng hồ đã là 4 giờ rồi.
Tôi như bị hút hồn bởi giọng ca của hắn. Nghe qua lời, tôi có thể đoán được đây là bài “Em đừng đi” mà hắn chuẩn bị quay MV.
- Giọng anh tuyệt quá. – Tôi tròn mắt nhìn hắn.
- Dậy rồi à? – Hắn không phản ứng với lời khen của tôi mà quay ra hỏi tôi với giọng điệu rất thản nhiên.
- Không thấy hay sao mà hỏi? – Tôi liếc hắn bằng nửa con mắt. Xì... khinh người à? Người ta khen cũng không thèm đáp lại.
- Đi ra đây. – Hắn giơ tay ngoắc tôi.
Không hiểu do tôi được lập trình là nghe lệnh hắn hay sao mà nhanh chóng tiến tới đứng cạnh hắn.
- Hát thử đi, phần được đánh dấu đỏ ý. – Hắn đưa cho tôi một tờ giấy, tôi nhìn vào đó.
Đây là lời bài hát của hắn, đoạn được đánh dấu đỏ chính là đoạn lúc nãy tôi được nghe hắn hát. Tôi nhìn hắn, hắn cũng nhìn lại tôi. Chẳng hiểu tôi
bị làm sao mà mặt đỏ gay. Tôi nhìn xuống tờ giấy, bắt đầu điều chỉnh
nhịp thở, tôi cất giọng hát.
- Không tệ. Có thể tham gia ứng
tuyển làm nữ chính của MV nhưng chắc chắn sẽ rớt. – Hắn lạnh giọng nói
làm tôi tức nghẹn. Tôi hiểu điều hắn nói là Thu An đã bị loại và sẽ có
một buổi casting thử vai. Trong buổi casting đó, người ta sẽ phải đóng
thử vai diễn và trình bày một bài hát. Ý của hắn là tôi mà tham gia chắc chắn sẽ rớt.
- Anh... – Tôi trừng mắt lên với hắn. Hửm? Hắn đang cười nhạo tôi ư?
- Tôi làm sao? – Hắn nhướn mày.
- Tôi nói cho anh biết! Tôi sẽ giành được vị trí nữ chính đó! Cứ chờ mà
xem, tôi sẽ cho Lưu Thiên Phong – là you đấy, phải sáng mắt ra. – Tôi
tức giận, không hề biết hành động của mình có lịch sự hay không, thẳng
tay chỉ vào mặt hắn, phán.
- Được thôi. Vậy cá cược nhé. Nếu cô
thắng, tôi sẽ làm oshin của cô tới khi nào cô chán. Còn nếu tôi thắng,
cô sẽ phải làm oshin của tôi mãi mãi. Sao nào? Có chịu không? – Hắn cười nhìn tôi, giọng điệu có vẻ rất tự tin.
- Được! Sẵn sàng làm oshin của tôi cả đời đi. – Tôi chống hông nói lớn.
Rầm.
Cánh cửa phòng làm việc của hắn đột nhiên mở tung.
- Hiếu?! – Tôi giật mình quay ra, Hiếu đang đứng ở cửa, nét mặt cứng lại, nhìn anh có vẻ đang tức giận. Tôi cảm thấy lạnh sống lưng.
- Sao em vẫn về đây? Có biết anh lo lắm không hả? Phương và Nhi còn tưởng em
bị bắt cóc nữa đấy! – Hiếu không màng tới hắn đang nhìn anh khiêu khích, anh tiến tới nắm lấy tay tôi. Giọng của anh có vẻ rất trầm ổn nhưng chỉ tôi mới biết anh đang tức giận như thế nào, tay anh đang nắm chặt tay
tôi làm tay tôi tê cứng và đau buốt.
- Em xin lỗi. – Tôi cúi đầu.
- Cô về đi, bạn trai tức giận rồi đó. Phiền anh lần sau nhẹ nhàng giùm
tôi, anh giàu nứt đố đổ vách nhưng tôi thì tiếc của lắm. – Hắn cười cười nói.
Anh dường như không muốn đối đáp với hắn, lôi tôi đi ra
khỏi phòng. Anh lôi tôi vào thang máy, cái nắm tay của anh càng ngày
càng chặt nhưng gương mặt có vẻ vẫn bình thản.
- Đau quá. – Tôi cúi đầu nhìn tay mình, lí nhí.
- Em còn biết đau? – Giọng nói anh lạnh lẽo như vừa từ cõi chết trở về.
- Em xin lỗi.
- Nhìn anh! – Anh cất giọng ra lệnh.
Tôi như rô bốt ngẩng đầu lên nhìn anh.
- Biết sai không? – Anh hỏi, dần buông lỏng tay đang nắm chặt tay tôi ra.
Tôi gật.
- Biết lỗi chưa?
Gật.
- Biết anh lo thế nào không?
Lại gật.
- Còn dám tái phạm không?
Gật nữa.
- Được rồi. Về thôi. – Cánh cổng thang máy mở ra, Hiếu dắt tay tôi đi ra
khỏi thang máy. Cái nắm tay lần này không còn mạnh như nãy nữa.
Mĩ nhân nơi đây lại một lần nữa hướng ánh mắt hình viên đạn về phía tôi cùng với những lời bàn tán không có chút thiện cảm.
- Con nhỏ kia trông vừa ngu vừa xấu xí sao lại được nắm tay anh đẹp trai thế kia?
- Con nhỏ đó có gì hay nhỉ?
- Mình có gì không bằng nó nhỉ?
- Ôi giết tôi đi. Con nhỏ đó sao có thể xấu như vậy?
..................................................................
Tôi nghe những lời này mà thấy ngứa tai vô cùng. Tôi đưa tay ngoáy tai,
đúng là khó chịu thật. Tôi chỉ hận không thể xông ra tát từng người một
vài phát cho bõ tức. Nhưng dù sao tôi cũng định làm nữ chính trong MV
của tên cẩu tạp chủng kia, giờ mà phát hỏa thì có vẻ cũng không hay lắm
nên đành cố nuốt cục tức vào trong. Vào đến nhà để xe, Hiếu ném cho tôi
cái mũ bảo hiểm rồi nói:
- Ngố chưa? Anh nói em đeo kính áp tròng mà không nghe, bị chê cho không biết giấu mặt vào đâu nữa rồi kìa. -
Anh cười nhạo tôi. Ôi trời ơi còn đâu Trí Hiếu bị liệt cơ mặt và câm tùy lúc?
- Anh đang yêu một đứa bị chê cho không biết giấu mặt vào
đâu. Em cảm thấy nhục nhã thay anh. – Tôi cười khinh khỉnh rồi đội mũ
vào, nhảy lên xe với tốc độ nhanh như sóc. Tôi mỉm cười mãn nguyện, chơi với con Phương đúng là có hiệu quả, lời tôi nói đã thâm sâu hơn trước.
- Cứ cho là vậy đi. – Anh cười rồi leo lên xe. Khi tôi chưa kịp định thần lại thì anh đã rồ ga phóng đi làm tôi phải ôm chặt lấy anh.
Ngoài đường, người ta thấy một chiếc mô tô đen sì lao nhanh trên đường, phóng thẳng về phía trước làm mọi người sợ hãi đi sát vào lề đường. Chiếc xe
đi đến đâu để lại làn khói mù mịt tới đó.
===================================================
Giới thiệu nhân vật:
Họ và tên: Lưu Trí Hiếu
Tuổi: 17
Ngày sinh: 12/6
Cung hoàng đạo: Song Tử
Gia đình: bố mẹ, 3 anh em,....
Tình trạng quan hệ: hoa chưa chủ (nhưng yêu Băng)
Pé’s Karthniel. Hm... chương này nhắc tên Huyết Vũ Phong Thần cho vui nha.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...