Cơ thể nó nảy lên mỗi khi vị bác sĩ ấn chiếc mát sốc tim vào người nó…nhưng tín hiệu vẫn chưa có chút tiến triển…
….
Mê man trong cơn mơ…Nó thấy người nó nhẹ tênh,dưới chân nó là làn mây mỏng nhẹ xốp…1 ánh sáng chói mắt khiến nó nheo mắt lại…trong ánh sáng,2 người hiện dần lên…là mẹ nó và con nó…
_Mẹ,tại sao? Tại sao lại như vậy?... Tại sao mẹ lại ác đến như vậy?...
Bà nhìn Trinh với ánh mắt sầu bi…
_Trinh,mẹ xin lỗi con…
Nó lấy tay bịt chặt tai lại…khóc nấc lên…
_Ko,con ko muốn nghe,con mệt mỏi lắm rồi,con ko muốn trở về nữa…
Mẹ nó buồn bã nhìn nó…
_Con chưa thể chết đc,con phải sống tiếp…hãy sống tiếp…ta biết con sẽ vượt qua đc tất cả…
Nói rồi mẹ nó vụt mất…nó bị lôi tuột vào 1 hố đen sâu thăm thẳm…
------
_Thưa bác sĩ,tim đã đặp trờ lại…
Mọi người trong phòng trút 1 hơi thở nhẹ nhõm…Vị bác sĩ bước ra nhìn Vũ đang run rẩy,mặt tái dại trắng như tuyết lắc đầu tỏ vẻ khó chịu
_Sao lại để bệnh nhân bị kích động mạnh như vậy,cũng may là cứ kịp,nếu ko thì…- vị bác sĩ thở hắt 1 cái dảo bước đi
Vũ bước vào ngồi cạnh giường,nắm lấy tay nó…anh cứ thế ngồi nhìn nó lặng thinh…
…….
Buổi sáng bừng tỉnh sau 1 đêm dài,những tia nắng gõ lên cửa sổ,nhưng ko đợi sự cho phép của chủ nhân căn phòng,chúng cứ thế ùa vào đậu lên hàng mi cong vút…Nó nheo mắt từ từ mở ra,trầm ngâm nhìn ra khung cửa sổ đang ngập nắng vàng…Một ngày mới bắt đầu,nó vẫn còn sống sao? Nó mệt mỏi,người nó như bụ rút sạch sinh lực,nó xoan đầu lại,cảm giác như ai đang ghì lấy tay nó,rảo mắt nhìn lại,thấy Vũ đang nắm lấy tay nó,đầu gục lên giường ngủ mê mệt,có lẽ mấy ngày nay anh đã vất vả rất nhiều vì nó…Vậy mà,hết mẹ nó làm mẹ anh khổ,giờ lại đến nó… nó thật sự…thật sự…cảm thấy tội lỗi…nước mắt dâng lên lúc nào ko biết rồi cứ thế xô ra…
Vũ thấy động thì choàng tỉnh,thấy nó đang nhìn anh…anh mừng rỡ siết chặt tay nó,đôi mắt bừng lên,nhìn anh lòng nó siết quặn hơn,nỗi day dứt khôn nguôi dày vò trái tim mong manh…Nó tránh ánh mắt của anh như kẻ tội đồ đang lẫn trốn…mọi thứ xung quanh nhuốm màu buồn thảm cô đặc lại rồi đóng thành từng cục đè lên tất cả các giác quan nhạy cảm nhất của 1 con người
…Cạch…
Tiếng mở cửa phá tan cái ko khí ngộp ngạc đó,Tuyết và Duy bước vào,mặt chị hằn đầy nỗi lo lắng cho đứa em gái của mình khi nó trải qua 2 cuộc thập tử nhất sinh…Nó thấy chị thì trở mình gượng dậy,nhẹ mỉm cười trấn an…
_Em sao rồi? thấy đỡ nhiều chưa? Sao phải ra nông nỗi này thế,thật khổ cho em chị quá? – Tuyết vuốt tóc nó quặn lòng run giọng nói
…Thấu hiểu cho tấm lòng chị,nó lòe nhòe nước mắt…mỉm cười…cất tiếng thì…
_Ư…ư…ư
_Sao?em nói gì? Em sao vậy,trả lời chị xem? – Tuyết hốt hoảng khi thấy điều gì đó khác thường ở nó…
_Ư…ư…a…a…a..ư..m
Nó mở to đôi mắt vằn đỏ,nó ko thể cất thành tiếng,dường như có thứ gì đó đang chặn ở cổ họng,nó ko thể thốt lên dc tiếng nào,hoàng loạn…nước mắt nhả ra sợ hãi,nó như bấn điên lên ko còn làm chủ đc chính mình nữa,nó huơ tay đánh đổ mọi thứ xung quanh,mắt mở to căng lên,mặt tái đi,đôi tay ôm lấy đầu lắc nguòy nguậy như mong ước rằng đi chỉ là 1 cơn ác mộng…Giọng nó thống thiết gào lên như bật hết niềm đau mà ông trời bắt nó phải chịu quá nhiều…Tuyết ôm lấy nó vỗ về,nó vẫn khóc… khóc nức nở tưởng như bao nhiêu nước mắt của mười mấy năm kiềm nén nay trổ ra hết…
_Cô ấy bị sốc tâm lý quá nặng,các dây thần kinh bị ức chế, nên mất khả năng nói tạm thời … - Vị bác sĩ xem xét tình hình cho nó xong lắc đầu nói
_Bệnh này chữa đc ko bác sĩ? – Vũ báu lấy vai bác sĩ dằn từng tiếng…
_Anh bình tĩnh,bệnh có thể chữa,nhưng nhanh hay chậm là ở bệnh nhân,có thể 1 tuần,1 tháng,1 năm…còn nếu… bệnh nhân ko muốn thì có thể vĩnh viễn cũng… - Bác sĩ bỏ lửng giữa chừng cũng đủ ọi người hiểu…
Vũ đau đớn ngã khụy xuống…Tuyết khóc nức nở trong vòng tay Duy…. Thương cho nó,số phận thật nghiệt ngã,cứ dày xéo lên thân xác 1 người con gái mong manh…Số phận đúng là quá độc ác… quá tàn nhẫn…
……
Trời vần những cơn gió mạnh,mây kết cục xám xịt giăng kín bầu trời,những chiếc lá xơ xác bị cơn gió giận dữ quét phăn xào xạc,cảnh tượng báo hiệu 1 cơn giông đang sắp ập đến…
Gió quật tấm rèn cửa sổ phòng bệnh lất phất,tóc nó tung bay mặc sức vờn với gió rối lên…đôi mắt mịt mờ hướng nhìn vô hạn định đỏ hoe,sưng mộng…khuôn mặt tái nhợt,xanh xao…lạnh lùng…đôi môi khô nức như đất ruộng mùa hạ cằn cỏi do thiếu nước…
Vũ mở cửa bước vào nhìn nó mỉm cười ,nụ cười của anh thật mệt mỏi,khuôn mặt xanh xao ko thua gì nó,nhìn anh như vậy nó lại đau hơn…nó càng ngày càng trầm lặng hơn,đến cả Tuyết mà nó cũng ko nhìn…nó 1 lần nữa tự bọc mình vào 1 chiếc hộp làm bằng băng lạnh lẽo,cô đơn…
_Em ăn chút cháo nhé,mấy ngày nay em ko chịu ăn gì cả… - Vũ ân cần đến bên nó
Nó ko nói,chỉ lặng im ngồi nhìn về phí khoảng trời xa xôi…Vũ cũng chỉ còn biết ngồi nhìn nó mà chạnh lòng đau nhói…
_Bác sĩ nói em đã khá hơn nhiều rồi,anh sẽ đưa em về nhà và ời bác sĩ đến chăm sóc cho em…
…..
Sau khi làm thủ tục xuất viện,Vũ đưa nó về nhà,đặt nó lên giường… nó đưa mắt nhìn anh rồi đẩy tay anh ra như muốn nói rằng nó muốn ở 1 mình…anh lặng lẽ bước ra khỏi phòng và cứ vậy ngồi nhìn ra khung cửa sổ bằng kính to lớn…nó ngắm khung trời chiều ta đang bị bóng đêm lấn dần,những tia nắng ham chơi đang cố bám víu trên tán lá cũng vụt tan dần,những ngôi sao kéo nhau điểm xuyến àn đem đen đặc quạnh… nó vẫn ngồi chìm vào bóng tối….
_Thưa cậu chủ… Ông bà chủ đến – Giọng ông quản gia trầm trầm nói với Vũ…
Anh mệt mỏi lê bước xuống phòng khách…Ông bà Khang đang ngồi tựa ngường trên chiếc ghế sopha bọc nhung đỏ tinh tế…đôi mắt bà Khang vẫn còn hoen đỏ,có lẽ bà buồn và khóc thay cho những gì mà Vũ đang phải chịu đựng về tình yêu thù hận,và vì bà quá thương con…Ông Khang cũng trầm ngâm,gương mặt ông ko 1 biểu hiện cảm xúc nào…
_Con chào ba mẹ…Ba mẹ đến vào giờ này có việc gì ko ạ? – Vũ lễ phép
_Mẹ và ba đến bệnh viện xem con thế nào thì người ta bảo con đã đưa cô ta về… - Bà nói với giọng pha màu tức giận – Vũ à… Con ko hiểu những gì mẹ nói hay là con cố tình ko hiểu…Tại sao cứ phải khổ sở vì cô ta như vậy hả con,con nhìn lại con đi,hốc hác,tiều tụy,hay là con muốn giống như ba con hả??- Bà thét lên giận dữ - Mẹ con cô ta đúng là hồ ly mà…Con có nghe mẹ ko?...con và Trinh ko thể… - Bà khẩn thiết nói với Vũ
_Mẹ thôi đi… - Vũ hét lên cắt ngang lời mẹ anh – Mẹ,chuyện đã qua rồi,tại sao mẹ cứ mãi thù hận trong lòng như vậy,Trinh đã thay mẹ cô ấy gánh biết bao nhiêu khổ sở vậy vẫn chưa rửa hết nỗi căm phẫn trong mẽ hay sao?... Con yêu Trinh,và con sẽ lấy cô ấy,bảo vệ cô ấy suốt đời,sẽ ko ai ngăn cản đc con,cho dù là mẹ… - Vũ khổ sở nấc trong thổn thức,đôi mắt hằn lên những vằn sọc đỏ ngâu
_Con…sao …sao con dám …nói thế…
Bà Khang run rẫy trước từng lời nói của Vũ,bà nghẹn ngào rồi ngã khụy xuống ngất đi…Ông Khang đang ngồi trầm lặng vội chạy đến đõ vợ mình,mặt ông xanh mét lo sợ,ông lay bà ko ngơi,gọi tên bà trong sự sợ hãi…
_Bác sĩ…Vũ…gọi bác sĩ ẹ con nhanh lên…
….
Bà Khang nằm yên vị trên chiếc giường…Ông Khang và Vũ lo lắng đứng cạnh giường nhìn bà
_Bác sĩ,vợ tôi thế nào rồi ? – Ông Khang quay sang hỏi bác sĩ
_Bà nhà chỉ bị ngất do kích động quá thôi,1 chút nữa sẽ tỉnh lại,mọi người đừng quá lo lắng – Bác sĩ thu chiếc ống nghe lại rồi ôn tồn đáp…
Ông Khang và Vũ thở phào nhẹ nhõm…Anh quay bước mỏi mệt trở về phòng…gieo mình trên chiếc ghế salon hướng ra cửa sổ,nhấp 1 ngụm rượu nồng nồng cay đắng,anh nhìn ánh trăng đang dát bạc 1 khung trời,bóng tối nuốt trọn thân người rã rời của anh…đặt ly rượu xuống bàn,trút 1 hơi thở dài ko làm lòng anh vơi nỗi đau chồng chất hỗn độn trong lòng…
Cánh cửa phòng anh nhẹ mở,1 bóng người bước đến gần....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...