Nhan Bộ Thanh một bước lên mây, vốn phải là như vậy. Nhưng đối lập với lên trời, Nhan Bộ Thanh cảm giác từ khi mình sinh ra đã sống trong địa ngục. Mẹ gào khóc và đầy vết thương, gương mặt người đàn ông kia đầy dữ tợn và cơn giận dữ đánh đập. Nỗi tuyệt vọng hết ngày này qua ngày khác, là toàn bộ thời thơ ấu của hắn.
Nhan Bộ Thanh nhớ rõ mình chết đi như thế nào. Có khi hắn vẫn cảm giác được sự đau đớn nặng nề trên trán vì nện vào gạch cùng với máu ấm áp chảy ra. Ngoài hai cái đó, mùi rượu nồng nặc trên người gã kia cứ quanh quẩn ở bên chóp mũi, không thể tan biến. Hắn hận gã đàn ông mang đến tất cả đau khổ, nhưng hắn càng hận mẹ mình hơn.
Bao nhiêu tín nhiệm, bao nhiêu ỷ lại thì có bấy nhiêu oán hận bà phản bội và vứt bỏ hắn. Tâm tình oán hận tích tụ qua ngày tháng, cho dù là cái chết cũng không thể tiêu trừ. Cứ như vậy, hắn bị nỗi oán hận của mình giam cầm trong mảnh đất này, giam cầm trong nơi mà hắn từng vô số lần muốn thoát khỏi.
Song như thế cũng tốt, ít nhất bởi vì oán hận mà hắn lấy được sức mạnh, thành công trả thù người đàn ông kia. Khiến ngày qua ngày, gã sống trong sợ hãi và tuyệt vọng. Hắn cố gắng thoát khỏi rừng cây nhỏ dù không lớn nhưng vây hãm hắn trong đó.
Chẳng qua điều này không thể làm giải tỏa nỗi căm hờn. Cuối cùng, hắn trút hết sự tức giận lên người đám lữ khách vô tình xông vào đây. Trước khi ba sinh viên kia đến, có hơn mười người hoặc chết trong tay hắn, hoặc may mắn chạy thoát mà phát điên. Nhưng ba sinh viên kia trở thành ngoại lệ duy nhất. Bản thân Nhan Bộ Thanh cũng không rõ vì sao thả cho bọn họ một cửa, nói cách khác là bao dung với cô ấy. Có lẽ, từ lần đầu tiên gặp mặt, có một số việc đã lặng lẽ thay đổi.
Lúc ấy, hắn đang tựa nửa người vào ghế sa lon, lẳng lặng nhìn cô ấy nhẹ nhàng ngồi xổm xuống bên cạnh mình, nhặt bút máy đặt lại trên bàn. Hắn nhíu mày, nể tình cô bé này có hiểu biết, để cô ấy trở thành người cuối cùng chết trong ba người.
Ai ngờ, cô gái vẫn chưa đi mà từ từ nhìn xung quanh khẽ nói: "Xin lỗi, chúng tôi tùy tiện đụng vào đồ của bạn"
Hắn không khỏi sững sờ, vốn định mở miệng hỏi cô làm sao biết, nhưng không nói gì, chỉ im lặng đứng dậy, đưa tay nhẹ nhàng chuyển hướng cái bút máy. Hắn hiếm khi tốt bụng như thế, tình nguyện thả cô đi.
***********
Nhan Bộ Thanh biết, thời gian của hắn đã đình chỉ ở thời khắc hắn chết, đồng thời tim hắn cũng ngừng đập. Hắn đã chết! Đúng vậy, nhưng vì cái gì hắn phải vĩnh viễn sống ở giây phút bị mẹ hắn vứt bỏ hả? Ngày qua ngày tự ngược phải ôn lại đoạn thời gian đau đớn kia, hết lần này đến lần khác bị bỏ rơi.
Thời gian của hắn trì trệ không trôi đi. Sau lần lượt lại thất vọng, hắn không muốn thừa nhận. Từ một góc khuất dưới đáy lòng, hắn muốn gọi người đàn bà kia có thể quay trở về, quay đầu, liếc mắt nhìn mình một cái, trong lòng hắn hét lên: "Dẫn tôi đi với!"
Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì các người nghĩ nơi này là nhà ma? Ha ha... Quả thật, ở đây chỉ có một quỷ hồn không thể lên Thiên Đường hay đi xuống Địa Ngục, hoặc là nói: Có hồn ma.
Hắn nhìn thấy mọi người hoặc hi hi, ha ha hoặc nơm nớp lo sợ đi vào đây. Đáng ghét, sao chúng mày không chết đi? Tôi đã chết rồi, sao các người còn sống? Ở lại đi, ở với tôi, hưởng thụ thế giới đứng yên này.
Nhìn thấy những người đấy bởi vì sợ hãi mà nắm chặt tay nhau thật chói mắt, rất muốn hủy diệt. Rõ ràng cuối cùng các người sẽ vứt bỏ đối phương thôi!
Thói hư tật xấu của nhân loại không bao giờ cho Nhan Bộ Thanh thất vọng. Những người đó hoặc là tự giết lẫn nhau, hoặc là bỏ rơi đồng đội bỏ chạy trong ảo cảnh, nội tâm nảy sinh khoái cảm vặn vẹo. Xem đi, tôi không phải người duy nhất bị bỏ rơi. Thật tốt, các người cũng thế!
Hắn giống như một đứa trẻ nghịch ngợm, thưởng thức bộ mặt xấu xí của người còn sống. Nhưng mà, có ai nói cho hắn biết, tại sao hắn cảm thấy càng ngày càng trống rỗng hả? Trong lòng trống rỗng, à, hắn đã quên mất hắn không còn trái tim. Cho nên, hắn mới cảm thấy lồng ngực trống rỗng sao?
Nhưng lúc này, hình như tình huống hơi khác. Cùng nhau đi vào là hai nữ, một nam. Một đôi thoạt nhìn là người yêu, chắc hẳn suy đoán này đúng nhỉ?
Hừ, lại là mấy cô cậu liền lĩnh. Có điều, người tên Ngữ Kỳ dường như có điểm nào đó không đúng. Nể tình cô ngoan ngoãn đặt bút máy lại, có lẽ hắn nên tỏ lòng từ bi một lần. Sau đó xảy ra rất nhiều việc, cô bé ở lại. Người sống không phải nên sống chung với người sống à? Vì sao cô không đi?
Tuy rằng nghi hoặc nhưng Nhan Bộ Thanh vẫn tỉnh bơ. Dù sao chuyện không liên quan gì đến hắn. Sớm muộn gì, cô cũng giống như người đàn bà kia rời khỏi nơi này, không quay đầu lại. Chẳng qua lần này hắn có lựa chọn, hắn có thể giết chết cô. Ai bảo cô dại dột chọn ở lại, thả bạn mình đi đâu. Có điều trước khi giết cô, giữ cô lại chơi đùa khá thú vị.
Cô ấm áp, không hợp với bất cứ thứ gì trong ngôi biệt thự này.
Không ngờ, hai người chạy đi lại đưa đạo sĩ đến đây. Trong nháy mắt, hắn lại có một cảm giác bị phản bội. Hắn phẫn nộ muốn giết chết toàn bộ người còn sống. Sau đó hắn và cô đánh cược, hắn thua. Cho nên ba người đó vẫn còn sống và ra khỏi đây.
Thêm một lần hắn ngoại lệ vì con người này. Hắn không muốn thừa nhận, nhưng sự thật là như thế. Nhưng cô vẫn không đi. Người sống không phải nên sống chung với người sống à? Tại sao cô không đi?
Thời điểm môi cô chạm vào tay hắn, hắn nhớ lại người đàn bà từng bỏ rơi mình. Bà ta đã từng như vậy, dịu dàng đối xử với hắn. Hắn cảm thấy nhục nhã, đến bây giờ còn lưu luyến một tia ấm áp.
Bởi vì lấy được hài cốt của mình, hắn có thể cảm nhận rõ ràng năng lượng của mình trở nên mạnh mẽ. Nhưng mà, cô bé này suy nhược hơn mỗi ngày. Như thể người mẹ yếu đuối của hắn, như thể bông hoa sắp khô héo.
Cuối cùng cô phải rời khỏi mình sao?
Hắn bắt đầu trốn tránh đối phương, nhưng người kia cố chấp chờ đợi bên cạnh hắn. Hắn thực sự khống chế được sức mạnh của bản thân bởi vì người kia nói em tin tưởng anh.
Có điều, tại sao tôi đã làm được mà em vẫn tái nhợt hơn mỗi ngày hả? Nhan Bộ Thanh mờ mịt, hắn không biết nên làm sao bây giờ. Dường như hắn vẫn là cậu bé luống cuống tay chân vì bị bỏ rơi năm nào.
Nội tâm hắn hét lên đừng bỏ lại tôi, thế nhưng hắn không nói nên lời. Thứ cuối cùng cô nhìn thấy là biển hoa hắn dùng sức mạnh thúc đẩy, cô từ từ nhắm mắt. Đây không phải lần đầu tiên hắn nhìn thấy người sống chết đi, song là lần đầu tiên hắn cảm thấy hoảng hốt.
Sao em lại chết? Không phải em từng nói sẽ không giống mẹ bỏ lại tôi sao?
Ngực đau quá! Nhưng mà, không phải là tôi không còn trái tim ư?
Hai má cô lạnh như băng, dán vào tay hắn... Ôi! Không hề ấm áp, giống căn phòng này. Rõ ràng không còn cảm giác được rét lạnh, Nhan Bộ Thanh lại cảm thấy mình lạnh run. Hắn ôm cô vào lồng ngực như cậu bé yếu đuối lúc trước co rúc trong góc.
Mở mắt ra đi, lại cười với tôi một cái. Lúc này đây tôi sẽ đáp lại em bằng một cái mỉm cười được không? Tôi biết em luôn hy vọng thấy nụ cười của tôi. Tôi đảm bảo, lần này không phải là ảo giác, mà là sự thực.
Cho nên, lại cười với tôi một cái. Không phải em là bạn gái của tôi à? Trước kia em chưa từng từ chối tôi.
Nhan Bộ Thanh cảm thấy trên gương mặt mình có chất lỏng gì đó lạnh như băng xẹt qua. Là nước mắt sao? Sao hồn ma lại có nước mắt?
Kết truyện cho người thích SE
➖➖➖➖➖➖➖➖➖➖➖➖➖
Cứ như vậy ngơ ngác ôm xác cô gái lạnh như băng. Nhan Bộ Thanh chôn đầu trong đó, không ngẩng lên để không cần đối mặt với sự thật cô đã ra đi rồi.
Đã qua bao lâu? Nhan Bộ Thanh không biết!
Nhưng mà, lúc cơ thể cô trong lòng mình hơi rung động Nhan Bộ Thanh cảm thấy được. Trục thời gian của bản thân trì trệ đã lâu lại chuyển động. Không phải giấc mơ mình tạo ra, cô gái lòng tôi yêu mở đôi mắt của cô.
"Xin lỗi, em ngủ quá lâu!"
Nhan Bộ Thanh cầm bàn tay cô suy yếu dán vào mặt mình. Không lâu chút nào! Thật sự, giống như qua một mùa hoa nở.
Trong căn biệt thự u ám, biển hoa trắng như tuyết. Vào giờ phút này, thực sự không phải là ảo giác.
***************
Không biết xuất phát từ suy nghĩ như thế nào, cho dù sau khi Ngữ Kỳ mất Nhan Bộ Thanh cũng không biến ngôi biệt thự về dáng vẻ u ám, lạnh lẽo ban đầu. Thậm chí mỗi ngày hắn đều dành thời gian đi vòng quanh biệt thự tản bộ, mà chẳng hề có mục đích. Có khi hắn đứng trước một gốc cây bình thường hết cả buổi sáng, không làm gì hết, yên tĩnh đứng đó từ lúc mặt trời mọc ở đằng đông đến khi lên trên ngọn tre.
Xác cô được hắn đặt trên giường, bảo quản rất khá. Có khi hắn sẽ đến lẳng lặng ngồi bên người cô suốt cả buổi chiều, hoặc dựa vào cô ngủ cả đêm.
Sau khi Ngữ Kỳ rời đi, hắn càng ngày càng im lặng hơn, dần dà thường xuyên ngẩn người, theo bản năng không muốn suy nghĩ bất cứ chuyện gì, nhất là trí nhớ về cô.
Ngay cả như vậy, ngẫu nhiên hắn cũng không thể khống chế được mà nhớ lại một việc. Nhớ tới lần đầu tiên cô bước vào căn biệt thự này, làn váy bay lên vì gió thổi. Nhớ tới ngày đó cô xoay người nhặt lên chiếc bút máy bị hắn làm rơi. Nhớ tới rất nhiều đêm dài có nhiệt độ cơ thể cô ấm áp sưởi ấm. Nhớ tới lần đầu tiên cô giơ tay cầm lấy cổ tay hắn tạo nên sự rung động xốn xang. Nhớ tới cô không chút do dự cởi áo khoác,... Nhớ tới rất nhiều, rất nhiều việc hắn vốn tưởng rằng mình đã quên.
Thật ra, cái gọi là tưởng niệm, không phải ngày nhớ đêm mong mà là khi bạn liều mạng muốn lãng quên mà thi thoảng vô tình nhớ tới từng hình ảnh ở bên nhau.
Đôi khi hắn cũng mơ thấy một cảnh tượng vô cùng chân thực. Hắn mơ thấy cô khoác tấm thảm hơi mỏng đứng trước cửa sổ. Đường nét khuôn mặt mờ ảo như khi mới gặp. Khuôn mặt trẻ trung, tươi mới đến mức tàn nhẫn. Cô ngước mặt lên, khẽ mỉm cười nhìn bầu trời đen như mực, ánh trăng nhàn nhạt phủ lên người cô thật yên tĩnh và an bình.
Tới bây giờ hắn đều biết đó là một giấc mộng, nhưng vẫn không nhịn được đi đến bên cạnh cô, lẳng lặng đứng cùng cô, xem bầu trời cô độc, lạnh lẽo ngoài cửa sổ suốt một đêm, đến khi ánh nắng ban mai rọi tới.
Khi tỉnh lại, trong phòng tràn ngập sự yên tĩnh làm người khác ngạt. Hắn im lặng hồi lâu mới có thể đối mặt với sự trống vắng của khoảng không trước cửa sổ.
Vô số ngày đêm cứ trôi qua như thế, dần dần không còn tin đồn ma quái về ngôi biệt thự. Ngẫu nhiên có du khách đi qua, họ chỉ than thở hoa trong rừng cây nở rất nhiều và rất đẹp.
Một ngày nọ, Nhan Bộ Thanh như mọi khi ngồi bên cạnh giường xuất thần ngắm một bên sườn mặt cô lúc ngủ, bỗng nhiên cảm thấy có người xông vào rừng cây.
Trong mắt hắn tối sầm, cặp mắt xinh đẹp nặng trĩu vẻ lo lắng.
Người xông vào là một cô gái thích đi du lịch, tình cờ đi qua đây cô chứng kiến thấp thoáng sau rặng cây có một ngôi biệt thự nằm giữa biển hoa trắng như tuyết nên có phần tò mò, xuống xe đến xem.
Nếu như không có Ngữ Kỳ, có lẽ giữa cô gái ngẫu nhiên xâm nhập và hồn ma trong trẻo nhưng lạnh lùng, tuấn mĩ u linh sẽ phát triển thành một câu chuyện truyền kỳ, mang đậm sắc thái lãng mạn. Nhưng thật không may, bây giờ trong mắt Nhan Bộ Thanh, cô ấy chỉ là một người xông vào.
Khi hắn xuất hiện trước mặt cô, cô gái đang kiễng chân bẻ một nhánh cây đầy hoa trắng. Cảm thấy có người tới gần, theo bản năng cô quay đầu lại. Giữa bầu trời đầy cánh hoa li ti, trắng muốt bay lả tả theo gió, một bóng dáng cao gầy, xuyên qua cơn mưa hoa tầng tầng lớp lớp chậm rãi đi tới.
Cô gái bất ngờ hơi nín thở. Cô ngây ngốc nhìn hắn đến gần, không biết mình nên tiến lên một bước hay xoay người bỏ đi.
Hắn có một gương mặt khiến toàn bộ cô gái không thể từ chối, tuấn tú, lịch sự, tao nhã như trong một bức họa. Quanh người là khí chất rời xa cõi trần đầy huyên náo, giống như đóa hoa lan thần bí lẳng lặng nở dưới ánh trăng, mang theo lực hấp dẫn trí mạng. Nhưng đồng thời, lệ khí sâu nặng trong mắt hắn và vẻ giận dữ không hề che giấu trên khuôn mặt gần như hoàn mỹ khiến cô tinh tường ý thức được, đối phương không chào đón cô.
Sau khi phút giây kinh diễm qua đi, sự thất lạc nhàn nhạt ập đến, cô gái không biết phải làm gì để đối diện với hắn.
Tầm mắt Nhan Bộ Thanh dừng ở nhành cây tay cô bẻ. Vốn dĩ trong đôi mắt chứa đựng sự không vui, lại trào ra cơn tức giận lành lạnh, sát khí lạnh như băng tỏa ta từ người hắn.
Cô gái cảm nhận được nguy hiểm, theo bản năng lùi về phía sau hai bước nhưng lại bị hắn nắm lấy cổ họng - phần yếu ớt nhất. Mắt thấy cổ cô sắp bị hắn bóp chặt, từ chỗ sâu trong rừng cây vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, chậm chạp. Thời điểm Ngữ Kỳ "bản gốc" rời khỏi thế giới này, như thường lệ cô sao chép trí nhớ vào cơ thể đã mất đi sinh mệnh. Ban nãy khi Nhan Bộ Thanh dâng lên sát ý, thì bản sao của cô đã tỉnh. Vốn dĩ người chết không thể sống lại, nhưng nương theo sức mạnh hết ngày này qua ngày khác hắn truyền vào cơ thể, cô dùng một cách thức khác "sống" lại.
Lúc nghe tiếng bước chân, động tác Nhan Bộ Thanh lập tức dừng lại. Hắn không dám tin, chậm rãi quay đầu.
Cánh hoa li ti, trắng muốt xoay tròn rồi rơi xuống. Cô gái tóc đen mỉm cười giẫm lên mặt đất đầy tuyết, từ từ đến gần hắn. Ánh mắt yên lặng, ôn hòa như ngày xưa, mềm mại sáng ngời. Quanh người cô như phủ thêm một quầng sáng dịu dàng, khóe môi cô cười yếu ớt càng nổi bật vẻ bình thản, dịu dàng.
Lệ khí trong mắt Nhan Bộ Thanh dần nhạt bớt khi cô đến gần. Bàn tay bóp cổ cô gái bất tri bất giác nới lỏng rồi rũ xuống. Thần sắc trong mắt phức tạp khó phân biệt.
Chẳng qua trông thấy cô đi về phía mình, hắn đã cảm giác mình khó hít thở. Cho dù cố gắng giữ mọi thứ lúc cô đi, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới cô còn có thể mỉm cười với bản thân. Một cảm giác tê tê, chua xót chẳng biết từ lúc nào tràn ngập trái tim. Hắn phát hiện, mình không nói nên lời nửa chữ.
Ngữ Kỳ dừng lại trước mặt hắn, từ từ ngửa mặt lên, ánh mắt quyến luyến mà ôn nhu dừng trên gương mặt hắn, giống như người vợ nhìn thấy người chồng xa cách đã lâu. Cô nhìn thẳng vào mắt hắn, khóe môi thoáng hiện nụ cười mềm mại, yếu ớt. Khi hắn đang trầm mặc không nói, thì cô chậm rãi vươn tay ôm eo hắn, nhẹ giọng nói: "Em đã trở về!"
......
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...