Ngữ Kỳ tìm cơ hội gọi Thi Mặc đến, thấp giọng phân phó nàng đi lấy bầu rượu hoa lê ngon nhất.
Thi Mặc cúi đầu lộ vẻ khó xử, vừa định mở miệng, đã bị ánh mắt uy hiếp của nàng ép xuống, lộp bộp cúi đầu, đáp một câu dạ.
Từ trước đến nay chỉ có nha đầu Thi Họa kia mới luôn để lộ dáng vẻ đơn thuần như thế, nhưng hiện tại người xưa nay vốn trầm ổn đáng tin như Thi Mặc cũng cúi đầu rụt vai, có thể thấy mệnh lệnh này của nàng thật sự có chút khó khăn. Trong ngoài Chu Lam các đều là người của Cơ Mộc Phong, một con ruồi muốn bay ra ngoài cũng khó, như vậy có thể thấy việc mang một bình rượu hoa lê về còn khó hơn lên trời.
Nhưng những ngày gần đây Ngữ Kỳ cũng đã nắm được đại khái tính cách của Bình Dương công chúa, dù biết việc này có chút khó khăn, nhưng vẫn thờ ơ vỗ vỗ cánh tay nàng ta, "Trước khi mặt trời lặn, nhớ đưa đến phòng ta."
Thi Mặc không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn nàng một cái, vẫn không quên khuyên can, "Công chúa, lấy rượu giải sầu không phải kế sách lâu dài."
Ngữ Kỳ sửng sốt, cười như không cười liếc nàng một cái, "Bổn cung trông giống loại người vô dụng lắm sao?" Dứt lời cũng không giải thích, xoay người đi thẳng.
Một canh giờ sau, Thi Mặc không chỉ mang tới một bầu rượu lê hoa ngon nhất, mà còn đưa thêm một chiếc ly phỉ thúy, cuối cùng còn không quên khuyên can một câu, "Rượu này dễ say, công chúa chớ uống nhiều."
Ngữ Kỳ đương nhiên biết, cái tên rượu hoa lê này quả thật êm tai, nhưng nó lại cùng loại với rượu trắng, tác dụng phụ thật không nhỏ. Nàng tiếp nhận bầu rượu, nhíu mày, "Lấy được từ đâu?"
Thi Mặc cẩn thận liếc nhìn nàng một cái, "Trong Chu Lam các thực sự không có loại rượu này, nên nô tỳ đành đi hỏi Mân Kỳ."
Thật sự làm khó nàng rồi, Ngữ Kỳ vỗ vỗ bả vai nàng ta, "Được rồi, cũng không phải chuyện gì cần phải tránh tai mắt ngài khác, có thể lấy được rượu từ chỗ tiểu tử đó cũng coi như là bản lĩnh của ngươi rồi, lui xuống đi."
Ngữ Kỳ dùng ngón giữa và ngón áp út kẹp lấy bầu rượu, ngón cái và ngón trỏ nắm lấy chiếc ly phỉ thúy kia, giấu hai tay sau lưng bước vào phòng, cười tủm tỉm đứng trước giường, "Nhìn xem ta mang đến thứ tốt gì cho ngài đây?"
Cơ Mộc Phong nghe thấy giọng nàng liền chậm rãi xốc lên mí mắt, khóe môi ngậm cười nói, "Cái gì thế?"
Ngữ Kỳ nghiêng ngài ngồi xuống mép giường, lấy bầu rượu hoa lê từ sau lưng ra, cẩn thận nhìn thần sắc trên mặt hắn, nhíu mày nói, "Ngài cũng đoán được mà, nhìn một chút cũng không ngạc nhiên."
Hắn tốt tính cười cười, sóng nước trong đáy mắt gợn lăn tăn, giọng nói vẫn thấp và nhẹ, làm cho người ta có một loại cảm giác rất nhẹ dàng, "Hôm qua ngài hỏi ta muốn uống rượu gì, hơn nữa mới vừa rồi cũng ngửi được mùi rượu, nên mới đoán ra." Dừng một chút, hắn cong môi dưới, hơi mỉm cười nhìn nàng, "Ta tưởng người vốn không để ý đến những lời đó."
"Ít khi thấy ngài nói muốn dùng gì đó, ta sao có thể không thèm để ý chứ." Ngữ Kỳ chậm rãi rót một ly rượu nhỏ, giương mắt nhìn sang, trêu đùa, "Đây là vẻ mặt gì thế, chẳng lẽ bị ta làm cho cảm động rồi sao?"
Hắn khẽ cười nhẹ một tiếng, "Ừ." Dứt lời, hắn vươn tay cầm lấy bàn tay trái đang chấp nhất với bầu rượu của nàng, cười nói: "Từ nhỏ đến giờ, đây là lần đầu tiên nguyện vọng của ta được thực hiện."
Ngữ Kỳ sững người, "Cơ gia có quyền có thế, tuy rằng không thể sánh với hoàng thất nhưng chắc chắn phải hơn các thế gia vọng tộc khác, còn có thứ gì không thể cho ngài được?"
Hắn chậm rãi thu lại ý cười, rũ mắt xuống, "Cơ gia cho ta quyền thế và danh lợi, nhưng những thứ ta mong muốn lại đồng thời mất đi khi có được chúng."
Ngữ Kỳ im lặng một lát, đặt bầu rượu xuống, cầm lấy tay hắn, mỉm cười nhìn hắn, "Những thứ Cơ gia không thể cho ngài, ta có thể cho ngài. Vừa khéo, phò mã của công chúa Đại Ngụy ta chỉ có thể làm một Đô Uý hữu danh vô thực, cho dù ngài có muốn quyền thế danh lợi cũng khó."
Cơ Mộc Phong nghe vậy không nhịn được cười khẽ, "Đúng vậy, so với việc cầu trời cầu đất cầu quỷ thần, thì không bằng đi hỏi công chúa."
Ngữ Kỳ nghe ra ý giễu cợt trong lời nói của hắn, không khỏi nhướng mày trừng mắt nhìn hắn một cái, "Ta có ý tốt muốn an ủi ngài, vậy mà ngài lại cười nhạo ta?"
Đối phương hơi mỉm cười, nói gần nói xa, "Rượu hoa lê quả nhiên rất thơm."
"Ngài chắc chắn ta sẽ không tính toán với ngài có phải không?" Ngữ Kỳ oán hận liếc hắn một cái, nhưng vẫn đưa ly rượu ngọc trên tay phải cho hắn, "Vết thương của ngài còn chưa lành lại, nên chỉ có thể nhấp miệng một chút mà thôi."
Hắn cong cong môi, khuôn mặt thanh tú đẹp đẽ chảy xuôi ý vị bình thản ung dung, mắt phượng sâu thẳm yên lặng nhìn ly rượu ngọc còn đang tỏa ra mùi hương nhàn nhạt trên tay nàng, "Nếu còn tiếp tục như vậy, công chúa sẽ chiều hư ta mất... Hiện tại chỉ là một ly rượu hoa lê mà thôi, nếu là về sau ta càng ngày càng muốn nhiều thứ hơn, yêu cầu cũng càng ngày càng quá phận hơn... Thì phải làm sao bây giờ?"
Ngữ Kỳ nhét ly ngọc phỉ thúy vào tay hắn, cười tủm tỉm để sát vào hắn, "Với tính cách của ngài, ta cũng không tin ngài có thể quá phận đến đâu... Lại nói hoàng huynh chỉ có một mình ta là muội muội ruột thịt, ta muốn thứ gì mà hắn không cho được? Chỉ cần ngài không cảm thấy hứng thú với giang sơn thiên hạ này, còn lại ta đều có thể hỏi xin hoàng huynh." Dứt lời dương tay sờ sờ khuôn mặt tái nhợt của hắn, "Thật là, chút ân huệ nhỏ như vậy đã thu mua được ngài rồi, trước kia không biết ngài đã phải trải qua cuộc sống bi thảm cỡ nào nữa... Tính tình như vậy quả thật làm cho người khác không yên tâm, luôn cảm thấy một ngày nào đó sẽ bị kẻ khác dễ dàng bắt cóc."
Hắn xoay chuyển ly ngọc trong tay, ngón tay thon dài phảng phất như được điêu khắc ra từ băng tuyết dưới nền ngọc phỉ thúy có vẻ càng thêm trắng nõn. Ít phút trầm mặc qua đi, hắn ngẩng đầu nhìn nàng một cái.
Ngữ Kỳ bất đắc dĩ nhìn nhìn hắn, lại cúi đầu liếc ly ngọc trong tay hắn một cái, "Mau uống đi, ta thật vất vả mới bảo Thi Mặc đưa vào được, nếu lát nữa Vệ Kiển vào đây nhìn thấy như vậy, hắn chắc chắn sẽ một kiếm đâm chết ta."
Hắn thấp giọng ừ một tiếng, ưu nhã nhấp nhẹ một ngụm, chỉ là có lẽ do chưa bao giờ uống rượu, một ngụm nhỏ như vậy còn chưa nuốt xuống đã bị sặc ho ra tiếng. Hẳn là động đến vết thương còn chưa khép miệng, bàn tay cầm ly ngọc của hắn lập tức nắm chặt, đốt ngón tay dùng sức đến trắng bệch, chỉ là vẫn không ngăn được cơn ho khan.
Ngữ Kỳ trước kia cũng từng trúng vết thương đao kiếm, nên hoàn toàn có thể hiểu được cảm giác của hắn. Mỗi lần ho khan, vết thương chẳng khác nào lại đau thêm một lần, từng cơn đau đớn bén nhọn ập tới, như thể vô số ngân châm dầy đặc, không chút lưu tình đâm vào miệng vết thương.
Chỉ trong một thời gian ngắn, vầng trán trơn bóng thanh tú của hắn đã thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, cằm và môi đều mím chặt, dường như đang phải chịu đựng cơn đau lớn vô cùng.
Ngữ Kỳ vội đoạt lấy chén ngọc, một tay cầm chặt tay hắn, một tay nhẹ nhàng đặt sau lưng hắn vỗ vỗ, "Điều khí theo lời ta nào, hít vào —— thở ra —— hít vào —— thở ra ——, đúng rồi... Tốt hơn chưa?"
Hắn không cho nàng chút mặt mũi nào, lắc lắc đầu, giọng nói dường như vì quá đau đớn mà căng chặt lại, "Không ổn...Vết thương rất đau."
Bàn tay đang vỗ lưng hắn của Ngữ Kỳ tạm dừng một lát, sau đó nâng lên giúp hắn lau mồ hôi lạnh trên trán, giọng điệu bất giác mang ý xin lỗi, "Đều tại ta không tốt... Ta không nên cho ngài uống... Ta chỉ là cảm thấy đã có quá nhiều người nói ngài không nên làm gì, muốn ngài có thể thỉnh thoảng phóng túng một chút..."
Hắn vẫn đau đến mức đổ mồ hội trán, tựa đầu vào vai nàng, thấp giọng nở nụ cười, "Không phải tại người..."Hắn ho khan một cái, "Người không cần tự trách, là do ta...không biết uống rượu."
Ngữ Kỳ vội vàng ngăn hắn lại, "Thôi...Đừng nói nữa, tránh động đến vết thương,"Dứt lời vội vã vuốt nhẹ lưng hắn, giúp hắn điều hòa lại hơi thở.
Một lúc sau, rốt cục hắn cũng chậm rãi bình thường trở lại, vô lực rời khỏi người nàng, mềm mại tựa vào gối.
Ngữ Kỳ lo lắng quan sát hắn, lại thấy vành mắt hắn không biết là do đau đớn hay vì say rượu mà hơi ửng hồng lên, ánh mắt ung dung thản nhiên từ trước đến nay cũng có chút mê ly, trong lòng không khỏi lộp bộp một tiếng.
Nàng sở dĩ dám cho hắn uống, là bởi vì suy xét đến việc nồng độ cồn ở cổ đại không cao, hàm lượng cồn ít đến đáng thương, nếu chỉ nhấp một ngụm nhỏ mà nói, so với nước ngọt hiện đại hẳn cũng không có gì khác biệt, nhưng không ngờ, Cơ Mộc Phong chẳng những hoàn toàn không biết uống rượu, mà dường như thể chất còn là "một ngụm đã say ".
Nếu uống hết chỗ rượu đó, hắn say thật, vậy thì thảm rồi. Phần lớn người say rượu thường rất hay làm ầm ĩ, mà với tình trạng thân thể của hắn bây giờ nếu va chạm vài cái, miệng vết thương nhất định sẽ nứt ra, Ngữ Kỳ cảm thấy trong nháy mắt suy nghĩ đầu mình đã to ra gấp mấy lần.
Nàng muốn đi rót một chén trà cho hắn uống giải rượu, nhưng lại bị hắn nắm cổ tay kéo lại. Nàng không dám cứng đối cứng, chỉ có thể quay đầu lại, "Sao vậy?"
Hắn choáng váng cười một cái, nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt vô tội, "Ta muốn ôm người một chút."
"..." Ngữ Kỳ trầm mặc trong chốc lát, bất đắc dĩ nói, "Không phải mới ôm xong sao?"
"Vết thương đau quá." Hắn nhìn chằm chằm vào mắt nàng không thôi, nhẹ nhàng nói, "...Không cảm thấy gì cả."
Ngũ Kỳ kiên nhẫn nhìn hắn, "Bây giờ thế nào? Không đau nữa sao?"
"Vẫn còn đau.."
"Được rồi...Ta phục ngài rồi." Ngữ Kỳ chịu thua xoay người về phía hắn, nửa quỳ trên giường vô cùng cẩn thận ôm lấy hắn một cái, "Như vậy đã được chưa?"
Hắn thừa cơ ôm lấy eo nàng không buông, trán đặt lên cổ nàng, cọ nhẹ một cái, giọng điệu trẻ con, "Không được...Để ta ôm một lát nữa."
Ngữ Kỳ bất đắc dĩ để mặc hắn ôm, thấp giọng tự thì thào, "Ngài đúng là rất hiểu bản thân mình...Mong muốn quả nhiên càng ngày càng nhiều hơn..."
Đối phương cười khẽ, xấu xa cọ cọ cổ nàng, hơi thở mơ hồ mang theo mùi rượu, "Là người đánh thức tâm ma của ta...Người thả nó ra, thì người phải có trách nhiệm...Cho nó ăn no."
"..." Ngữ Kỳ bất đắc dĩ di chuyển, chú ý không đè vào vết thương của hắn, "Nói như ngài thật dễ dàng khiến cho người khác hiểu lầm... Quên đi, ta nói mấy lời này với một kẻ thần trí không rõ ràng làm gì chứ."
Vừa dứt lời, bàn tay đối phương đã buông eo nàng ra, bắt đầu nhẹ nhàng di chuyển lên trên, vuốt ve cổ nàng, gương mặt, đôi tai, mái tóc đen dài, một đường vuốt ve xoa nắn, không có chút quy luật nào.
Ngữ Kỳ chỉ có thể thầm mắng cái miệng quạ đen của mình, nắm lấy hai tay hắn kéo xuống.
Đối phương lại không dừng lại theo ý nàng, mà nương theo cơn say tiếp tục quấn lên, như một chú cún con rụt rè đến gần chủ nhân, mang theo tình cảm thân mật thuần khiết.
Ngữ Kỳ sợ động đến vết thương, không dám mạnh bạo với hắn, vô cùng kiên nhẫn một lần lại một lần kéo tay hắn ra.
Trong một khoảng khắc bị hắn kéo một cái, Ngữ Kỳ theo bản năng chống tay để giữ cho mình không bị ngã không ngờ lại lại chạm phải vết thương của hắn, năng sợ hãi vội dời ty, mất lực chống nàng liền phịch một cái ngã xuống.
Nhưng chỉ hơi nhoáng lên một cái, nàng bỗng nhiên bị hắn túm lấy, Ngữ Kỳ theo bản năng muốn chống tay xuống mượn lực ổn định lại cơ thể, ai ngờ ấn lung tung một cái lại chạm phải vết thương của hắn, làm nàng sợ tới mức lập tức dời tay, vì thế phịch một tiếng ngã xuống giường.
Lúc đầu, hắn đau đớn kêu một tiếng,sau đó lại nhịn không được cười khẽ, nhân cơ hội xông lên, đôi tay ôm lấy eo nàng, áp mặt vào má nàng, thỏa mãn cọ cọ một cái.
Ngữ Kỳ:
"..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...