Hệ Thống Liên Minh


Bên ngoài hang động, Thanh Mị cả người dúc váo trong ngực Long, khuôn mặt tràn đầy xuân sắc, ánh mắt tràn đầy vẻ không nỡ rời xa nghẹn ngào kêu lên:
" Ông xã.

Em thật sự không muốn xa anh"
Hiện tại, cô và Long đã rời khỏi khu A.

Vì thế, đây cũng là lúc hai người chia tay.

Nhớ tới quãng thời gian bên cạnh Long, mặc dù nguy hiểm nhưng lại tràn đầy sự ngọt ngào hạnh phúc khiến Thanh Mị thật sự không muồn cùng Long rời khỏi đó chút nào.
Mặc dù biết rằng hai người sẽ còn gặp lại.

Thế nhưng, sau ngày hôm nay, Long sẽ trở lại cuộc sống học viên và cô cũng lại bắt đầu công việc của một Hình Cảnh.

Cô không biết tới bao giờ hai người mới gặp lại.
" Yên tâm.

Nếu như em muốn gặp anh, chỉ cần nghĩ tới anh là anh sẽ xuất hiện bên cạnh em liền"
Long cười cợt an ủi, mà hắn nói là thật.

Đây cũng chính là lý do hắn hoàn toàn không để ý tới việc hai người chia tay hay không.

Chỉ cần cô nghĩ tới hắn, hay Thanh Mị gặp nguy hiểm thì bất kì lúc nào hắn cũng có thể xuất hiện bên cạnh cô.
Thanh Mị còn tưởng rằng Long an ủi mình đấy.

Thế nhưng cô cũng không vạch trần hắn.

Gật đầu không nói gì.

Cứ như vậy, hai người ở dưới buổi bình minh ôm nhau thật chặt, không khí cực kì lãng mạn.
Rất lâu sau, Thanh Mị mới thả Long ra.

Lấy tay gạt đi những giọt nước mắt trên mặt mình.

Cô trao cho Long một nụ hôn tạm biệt.

Sau đó cô vỗ tay, mấy giây sau, một chiếc đĩa bay xuất hiện trên đầu hai người.

Một cột sáng từ bên trong đĩa bay bắn xuống bao phủ lấy Thanh Mị.
" Ông xã.

Hẹn ngày gặp lại"
Thanh Mị nở nụ cười vẫy tay chào từ biệt.

Thanh Mị nghĩ thông suốt rồi, Hai người tuy rằng ở đây chia tay, thế nhưng không phải là không gặp lại.

Bất kì lúc nào cô cũng có thể gặp hắn, như vậy cần gì phải có tâm trạng đau buồn chứ
" Bà xã.

Hẹn ngày gặp lại"
Long cũng gật đầu đưa tay lên chào tạm biệt.
Cứ như vậy, Long nhìn theo Thanh Mị từ từ biến mất vào bên trong đĩa bay.


Rồi nhìn theo cô rời đi.

Mãi đến khi chiếc đĩa bay đã biến mất khỏi chân trời.

Long mới hít một hơi thật sâu, quay đầu rời khỏi nơi này
Sau khi chia tay Thanh Mị, Long liền dùng tốc độ nhanh nhất trở về Huyễn Mộng Thành, đi tới khách sạn Tùng Trang.

Trùng hợp thế nào lại gặp được Sơn Tùng đang ở nhà.
Thấy Long bất thình lình xuất hiện ở trước nhà mình, Sơn Tùng hoàn toàn không tin vào mắt mình nữa.

Ông há hốc mồm , mắt mở trừng nhìn Long như nhìn một điều gi đó không tưởng vậy.
Theo tin tình báo, Long và Thanh Mị đang ở bên trong khu A của Yêu Thú Rừng Rậm.

Là khu vực nguy hiểm nhất, thần bí nhất của Huyễn Mông Tinh.

Được cả đại lục biết tới là cấm địa không một ai dám bén mảng tới.

Dù là Độ Không Cảnh cũng không dám tới nơi này
Sự nguy hiểm của khu A kinh khủng tới nỗi.

Chưa từng có một ai đi vào trong đó mà bình yên ra ngoài.

Chỉ có duy nhất một vị Độ Không Cảnh đi vào trong trở lại với thương tích vô cùng năng nề.

Sau khi nói ra bí mật của khu A liền chết.

Từ đó, khu A trở thành một nơi mà không một ai dám tới gần
Long và Thanh Mị đang ở đó khiến cho Sơn Tùng tràn đầy tuyệt vọng cùng chán nản.

Ông biết mình không thể làm gì để cứu hai người.

Và cũng biết hai người lành ít dữ nhiều.

Ông rất muốn cứu hai người nhưng lực bất tòng tâm.

Nếu như không phải là Lạc Tuyết mấy ngày nay đều đinh ninh rằng Long chưa chết thì ông đã hoàn toàn buông tha rồi.
Hiện tại, ông thấy Long hoàn toàn không một chút thương tổn nào đứng trước mặt mình, bảo sao ông không bị dọa cho hoảng sợ được.

Một người có thể bình an rời khỏi khu A Yêu Thú rừng rậm? không thể nào.
Sau đó , là vô tận vui sướng.

Ông không biết Long bằng cách nào thoát khỏi khu A.

Ông chỉ biết Long đã bình yêu trở về là quá tốt rồi.

Gánh nặng trong ông mấy ngày nay cũng biến mất.

Long là ân nhân không chỉ cứu ông một mạng mà còn khiến ông đột phá, hắn mà xảy ra chuyện gì chắc ông ân hận cả đời mất
Nghĩ vậy, Sơn Tùng không khỏi chạy tới ôm lấy vai Long thật chắt, kích động hô lớn:
" Long, cháu đã trở lại"
" Vâng, chú Tùng.


Làm chú lo lắng rồi"
Long mỉm cười gật đầu.

Hắn có thể cảm nhận được Sơn Tùng xuất phát từ nội tâm lo lắng, ông thật sự vui sướng khi thấy hắn trở về.

Điều này khiến Long cảm động.

Từ giờ phút này, hắn đã coi Sơn Tùng như người người thân của mình
" Trở về là tốt...!Trở về là tốt rồi" Sơn Tùng cười lớn, vui vẻ nói
Sau đó, hai người nói chuyện một lúc rồi Sơn Tùng báo tin cho mấy người Lạc Tuyết.

Chỉ mấy phút sau, Lạc Tuyết, Uyển Như và Lan dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới khách sạn.

Còn Trần Tuyền và Ngọc Liên, hai người đã tham gia vào cuộc thi săn bắn nên không thể tới.

Và kết quả chính là:..
" Oa ...!hu..

..hu, Anh ...!anh...!đã...!đã ...!trở về...!em...!em...!còn...!tưởng...!tưởng ...!không...!được gặp anh nữa".
Khách sạn Tùng Trang.

Lạc Tuyết ôm lấy Long khóc rống.

Bên cạnh cô, Uyển Như hai mắt cũng rưng rưng trực khóc.

Còn lại mấy người gồm vợ chồng Sơn Tùng và Lan đều dùng ánh mắt kích động nhìn hai người Long và Lạc TUyết ôm nhau.
" Xin lỗi.

Hại em lo lắng rồi"
Long ôm lấy Lạc Tuyết, thấy cô khóc như mưa.

Bộ dạng tràn đầy sợ hãi, Long tự trách lên tiếng.

Hắn biết mấy ngày nay Lạc Tuyết tâm trạng thế nào, hoảng sợ? hoang mang? lo lăng.

Cũng bởi vì biết, mà hắn cảm thấy hổ thẹn khi để cô lo lắng như vậy.

Trong khi mình lại đi " ăn nằm" với người con gái khác
Lạc Tuyết lắc đầu, ôm lấy Long thật chặt không rời.

Trên mặt cô tràn đầy sự giải thoát.

Cô ngẩng đầu, hai tay xoa má Long, ôn nhu:
" Không, anh không phải xin lỗi.

Chỉ cần anh trở về bình an là tốt rồi"
Cô cùng Long có rằng buộc bằng một lời nguyền.

Hắn chết, cô cũng chết theo và ngược lại.


Vì thế, trong mười ngày nay, cô biết Long hoàn toàn vẫn sống .
Thế nhưng điều đó cũng không đại biểu rằng hắn bình an hay không? khiến Lạc Tuyết thật sự lo sợ vô cùng, mỗi ngày qua đi mà vẫn không thấy tin tức của Long là một ngày cô mất ăn mất ngủ.

Cả người không còn một tý sức sống nào.
Đặc biệt là khi nghe Long đang ở khu A, lúc đó cô chỉ cảm thấy bầu trời sụp đổ hoàn toàn mất hết sinh khí vậy.

Cô biết khu A nguy hiểm cỡ nào, vì thế đối với an nguy của Long, cô tràn đầy hoang mang cùng sợ hãi.
Hiện tại thấy hắn bình an trở về, sự lo sợ trong mấy ngày nay liền vỡ òa thành nước mắt.

Cô khóc rất thảm thiết, khóc rất nhiều nhưng điều đó khiến lòng cô thanh thản.

Những mặt trái cảm xúc theo nước mắt biến mất để thay bằng sự vui sướng vô cùng khi Long trở về.
" Long ...!Long...!Chị ....!Tuyết...!nói...!nói...!đúng...!đó.

Cậu ...!bình ...!an...!an ...!trở...!trở ...về ...!là ...!là ...!tốt ...! rồi"
Bên cạnh hai người, Uyển Như cười nói.

Khuôn mặt cô tràn đầy vẻ kích động, đôi mặt cô đỏ ngầu vì khóc lóc.

Long trở về, người sung sướng nhất không phải là Lạc Tuyết mà chính là Uyển Như.
Nghe Uyển Như nói vậy, Long ngẩng đầu.

Ánh mắt phức tạp nhìn Uyển Như.

Sau đó, trong mắt hắn tràn đầy vẻ yêu mến cùng với thương tiếc, hắn không chút do dự thả Lạc Tuyết ra, đi tới chỗ cô, ôm thật chặt ôn nhu:
" Uyển Như.

Anh thật sự đáng để em làm vậy sao?"
Nghe Long gọi mình không bằng " cậu, mình" như những người bạn mà gọi bằng " anh, em", Uyển Như sững sờ.

Sau đó trong mắt tràn đầy sự sung sướng cùng khó có thể tin nổi.

Mặc dù Long không nói ra, thế nhưng cô biết Long gọi như vậy nghĩa là gì.
Cô vòng tay, ôm lấy Long.

Lần này, cô không kìm nén cảm xúc nữa mà nghẹn ngào, khóc rống lên:
" Đáng...!đáng mà.

Bởi vì Uyển Như yêu anh thật nhiều"
Uyển Như cuối cùng không che dấu cảm xúc của mình, không còn ngại bạn gái của Long còn ở đây mà nói ra câu nói mà cô chôn sâu trong đáy lòng mình: Cô yêu hắn.
Khi nghe hắn mất tích, Uyển Như đã trực tiếp hôn mê.

Khi tỉnh lại, chính cô là người đầu tiên hô hào mọi người tìm hắn.

Rồi khi nghe hắn mất tích trong khu A, Uyển Như lại một lần nữa ngất xỉu.

Lần này, phải ba ngày sau cô mới tỉnh lại.

Thế nhưng, khi cô tỉnh lại, cô hoàn toàn như người mất hồn vậy, không ăn, không uống, cả ngày ngơ ngác ngồi trên giường bệnh.
Khi nghe Sơn Tùng nói Long đã trở về.

Cái tin đó, như một tiếng sét đánh bên tai cô, như một liều thuốc an thần vực cô dậy từ tận cùng tuyệt vọng.

Uyển Như trở lên có sức sống hơn, tỉnh táo hơn.

cô kích động còn hơn cả Lạc Tuyết, cô lôi kéo Lạc Tuyết, rồi đi gọi Lan dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới nơi này.

Uyển Như trở lên như vậy không phải chứng tỏ cô yêu Long rất nhiều sao?
Sơn Tùng cũng nói cho Long về tình cảnh của Uyển Như.


Ông thật sự thán phục Long có thể làm cho một người con gái yêu mình đến vậy.
Về phía Long, hắn cũng không ngờ tình cảm của Uyển Như dành cho mình sâu đậm như vậy.

Hắn thật không hiểu tại sao Uyển Như lại yêu mình nhiều như thế?
Dù sao, bản thân hắn và cô lúc đầu đề là người xa lạ, không quen không biết.

Nếu không phải Uyển Như là bạn của Lạc Tuyết, Long cũng thật sự không biết cô là ai.

Vì thế, hắn thật sự không tài nào tin nổi, Uyển Như có thể vì mình mà lo lắng , đến mức độ ngất xỉu.
Hắn không biết, những hành động mà hắn làm mang lại cảm giác thế nào đối với Uyển Như.
Một kích đánh bại bốn tên Luyện Tinh Cảnh, trợ giúp cảnh sát bắt giữ một tên tội phạm thực lực Dẫn Nguyên Cảnh.

Đứng trước họng pháo của bọn cướp không một chút sợ hãi thành công giải cứu một ngàn con tin khỏi bờ vực sinh tử.
Một câu bé cùng tuổi mà lại có thể làm ra những điều tưởng chừng như kì tích thì làm sao một cô bé mới mười bốn tuổi, chưa biết yêu là gì có thể không yêu thương hắn được.
Nghi hoặc thì ít, yêu thương lại nhiều.

Kiếp trước hơn 20 năm Fa, không một người con gái yêu thương.

Kiếp này, có một cô gái yêu hắn nhiều như thế, Long còn muốn gì nữa?
Vì thế, hắn không chút nào để ý có mặt Lạc Tuyết ở đây mà đi tới ôm lấy cô.

Dù không nói ra câu nói " I love You" thế nhưng bằng vào hành động của mình, hắn tin tưởng Uyển Như sẽ hiểu.
Mà quả thật, không chỉ Uyển Như mà kể cả Lạc Tuyết, vợ chồng Sơn Tùng, Lan đều hiểu rõ hành động của Long nghĩa là gì.

Ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Lạc Tuyết, không biết cô sẽ sử lý vụ này thế nào.
Chỉ thấy Lạc Tuyết trên mặt không một chút nào tức giận.

Ánh mắt cô tràn đầy sự chúc phúc nhìn hai người.

Cô đi tới, kéo Uyển Như ra cầm lấy tay cô thật chặt cười chân thành.
" Uyển Như, chúc mừng em.

Cuối cùng tâm nguyện của em cũng được toại nguyện.

Sau này, chúng ta cùng chung tay đối phó tên hỗn đản này"
" Chị Tuyết.

Em..."
Uyển Như khuôn mặt đỏ bừng, trong lòng cực kì thẹn thùng lí nhí nói.

Hiện tại trong lòng cô xấu hổ vô cùng, thật không ngờ mình lại ở trước mặt bạn gái chính quy của Long tỏ tình hắn.

Thật là ngượng chết đi được
" Được rồi.

Tình cảm của em dành cho Long, chị còn không nhìn ra sao.

Chỉ là tiện nghi hắn mà thôi"
Lạc Tuyết cười hì hì, sau đó trừng mắt nhìn Long bất mãn.
Lạc Tuyết không ghen sao? tất nhiên là có rồi.

Dù sao, không một cô bạn gái nào không ghen khi thấy bạn trai mình cùng người khác thân mật.

Có điều, tính cách của Long cùng với mị lực của hắn khiến cô dù ghen cũng chỉ có thể nhắm mắt bỏ qua.
Mới cả, tình cảm của Uyển Như dành cho Long khiến cô thật sự không phản đối được, thậm chí là còn muốn tác hợp cho hai người.

Cuối cùng, cô chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn để cho hắn biết sự bất mãn trong lòng mình.
Thật sự không biết đến lúc Lạc Tuyết biết được Long đã mất đời trai tân vào tay Thanh Mị thì sẽ có cảm tưởng thế nào nhỉ? thật là chờ mong ah


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui