Bên trong phòng thuyền trưởng, sáu giáo viên khi nghe tới trên thuyền vậy mà tồn tại một tên giết người hàng loạt.
Tất cả đồng loạt biến sắc, khuôn mặt trở lên trầm trọng.
Trên thuyền ngoài bọn họ ra, tất cả đều là học sinh lớp mười, mà thực lực của bọn họ đều là Sơ Nguyên Cảnh mà thôi, nếu như bị tên giết người bắt được chắc chắn lạnh ít dữ nhiều, đây thật sự là một việc rất đỗi nguy hiểm với các học viên.
Nghĩ vậy, mấy người nhìn nhau gật đầu, sau đó một nam tử lớn tuổi nhất trong sáu người, là giáo viên chủ nhiệm lớp 10C nhìn về phía hai hình cảnh nghiệm giọng nói:
"Xin hỏi hai vị hình cảnh, hiện tại chúng tôi lên làm gì?"
"Hiện tại chúng tôi muốn các vị hợp tác tìm cho ra tên tội phạm, không biết ý mọi người thế nào?" Nguyễn Thanh Mị lên tiếng.
Nhìn khuôn mặt họa quốc ương dân của Nguyễn Thanh Mị, ở đây tất cả thầy giáo trừ vị thầy giáo vừa hỏi xong ra, tất cả đều dùng ánh mắt nóng rực, tham lam nhìn cô.
Mà Thanh Mị thì bộ dạng điềm nhiên như không, dù sao ánh mắt như vậy cô cũng gặp nhiều rồi.
Nghe người đẹp nói vậy, tất cả thầy giáo đều vỗ ngực kiêu ngạo lên tiếng:
"Vị cảnh sát này yên tâm, tất cả đều giao cho chúng tôi.
Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ".
"Đúng vậy, chúng tôi đều là thầy giáo học viên Hà Bắc, chỉ làm tên tội phạm mà thôi.
Cô cứ yên tâm giao cho chúng tôi".
....................
Nhìn bốn tên thầy giáo trẻ không ngừng ở trước mặt Thanh Mị khoe khoang, hai cô giáo còn lại trong mắt tràn đầy khinh thường.
Quả nhiên là một đám sắc lang, nhìn thấy gái đẹp là lao nhao lên.
Lúc này, Thanh Thảo không để ý trò hề của mấy tên thầy giáo trẻ, ánh mắt cô nhìn về phía Lam Sơn lo lắng lên tiếng:
"Lam thuyền trưởng, việc này liên quan rất nhiều tới an nguy của các học sinh, ngài tên yêu cầu bọn họ về phòng đi".
"Ừm, cảm ơn cô giáo nhắc nhớ"
Lam thuyền trưởng gật đầu sau đó bắt đầu truyền lệnh.
Nghe thấy các học sinh bắt buộc phải trở về phòng, đóng kín cửa lại.
Tất cả học sinh đều giật mình kinh ngạc những cũng không dám trái lời.
Chỉ trong chốc lát, chiếc phi thuyền vô cùng náo nhiệt liền trở lên im ắng đến lạ thường.
"Thanh Mị cảnh sát.
Tiếp theo chúng ta cần làm gì?"
Một tên thầy giáo có thể coi là đẹp trai nhất trong đám người ở đây, ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía Thanh Mị lên tiếng.
Hắn tên là Quách Thành Công, là đại công tử của Quách gia ở thủ đô.
Một tên nổi tiếng là tay ăn chơi khét tiếng.
Thấy Thanh Mị xinh đẹp như vậy liền nổi lên ý xấu, muốn theo đuổi nàng.
Vì thế hắn liền lên tiếng hòng lấy le với Thanh Mị.
Nghe vậy, Thanh Mị mỉm cười từ trong túi móc ra một cái máy, cái máy tạo ra một hình chiếu 3d, chính là chiếc Incar số năm.
Tại khoang hành lý của con thuyền có đánh một dấu chấm đỏ.
Chỉ vào chấm tròn, Thanh Mị lên tiếng:
"Đây chính là vị trí của tên tội phạm.
Chúng ta sẽ tới đó phục kích và bắt hắn".
"Nếu vậy thì đơn giản rồi.
Các vị cứ giao việc này cho chúng tôi.
Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ"
Quách Thành Công mắt thấy dễ như vậy liền tìm thấy vị trí của tên sát nhân liền vỗ ngực xung phong.
Hắn muốn dùng cách nhanh nhất bắt lấy tên sát nhân hòng ở trước mặt người đẹp khoe khoang.
"Nếu vậy làm phiền hai vị"
Nhìn Quách Thành Công ở trước mặt mình tự đắc, một bộ không coi tên sát nhân vào đâu.
Thanh Mị trong mắt toát lên vẻ khinh thường, thế nhưng vẫn cực kì có chức nghiệp nói một câu.
Thế nhưng cô vừa nói xong thì một âm thanh vang lên cắt đứt:
"Khoan đã".
Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy từ cửa bước vào bốn người.
Chính là bốn người Long.
Thấy người vào vậy mà là bốn em học sinh.
Mọi người không khỏi nhíu mày.
Quách Thành Công trừng mắt nhìn bốn người quát lên:
"Các em là ai? Không nghe thấy lệnh của thuyền trưởng phải không? Lập tức trở về phòng ngay".
Thế nhưng để Quách Thành Công tức giận là, bốn người Long mặc kệ lời nói của hắn mà đi tới chỗ thuyền trưởng.
Thấy vậy, Quách Thành Công tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, hành động của bốn người không khác gì tát vào mặt hắn.
Một giáo viên mà học sinh nói không thèm nghe thì sẽ khiến nhiều người hiểu nhầm về nhân cách của giáo viên đó.
Hiện tại, trong mắt mấy người ở đây Quách Thành Công trở thành một tên giáo viên không ra gì rồi.
Nghĩ vậy, hắn muốn nhảy ra mắng chửi bốn tên học sinh không biết trời cao đất dày này là gì.
Thế nhưng một câu nói của Lam thuyền trưởng liền khiến hắn bỏ ngay cách làm này của mình.
Chỉ thấy thuyền trưởng ánh mắt cung kính nhìn về phía Lan, ôm quyền lễ phép nói:
"Tham kiến tiểu thư".
Thấy Lam thuyền trưởng cung kính như vây, tất cả mọi người ở đây đều giật mình kinh ngạc.
Thế nhưng nhìn kĩ Lan liền bình tĩnh trở lại.
Lan là cháu gái của Bùi Thiên, mà Lam Sơn là thuộc hạ của ông ta.
Việc Lam Sơn cung kính như vậy cũng là điều dễ hiểu.
Mà cũng vì lý do này, Quách Thành Công mới không dám làm gì, hắn cũng không muốn đắc tội với hiệu trưởng học viện đâu.
Chỉ có hai người Nguyễn Thanh Mị là kinh ngạc.
Nguyễn Thanh Mị nhìn về phía Lan nghi hoặc lên tiếng:
"Vị này là..."
"Thưa hai vị cảnh quan, tiểu thư dây là Bùi Lan Lan, cháu nội hiệu trưởng học viện Hà Bắc: Bùi Thiên"
Lam Thiên giới thiệu.
Nghe vậy hai người giật mình sau đó gật đầu nhìn Lan.
Mặc dù Lan thân phận cao quý nhưng bọn họ cũng không kém.
Lúc này Nguyễn Huy nhíu mày nhìn Lan nghiêm giọng trách mắng:
" Tôi không cần biết em là cháu của Bùi Thiên hay là cháu của hoàng đế.
Em có biết hành động của em vừa rồi có hậu quả thế nào không? Em có biết em làm vậy sẽ làm dán đoạn việc bắt tên tội phạm chứ?".
"Vị cảnh quan này, nếu như không muốn tên tội phạm cao chạy xa bay thì đứng đây nghe tôi nói một hai câu".
Nhìn Nguyễn Huy trách mắng Lan, Long nhíu mày đứng ra trước mặt cô lạnh nhạt lên tiếng.
Thấy có người lại dám phản bác lời mình, Nguyễn Huy tức giận muốn mắng lại thì đã bị Thanh Mị ngăn cản.
Chỉ thấy cô hứng thú nhìn Long nói:
"Em trai.
Em tên gì?"
Đối với Long, Thanh Mị vô cùng hiếu kì.
Bởi vì trong những nam sinh ở đây, chỉ có hắn là không có ánh mắt nóng rực, tham lam nhìn cô, chỉ có ánh mắt thưởng thức mà thôi khiến cho cô vô cùng kinh ngạc.
Thanh Mị biết rõ mị lực của mình như thế nào, người trong nhà còn gọi cô là Đắc Kỉ hồi sinh đủ biết Thanh Mị đẹp tới cỡ nào, vậy mà hiện tại có một nam sinh không bị mị lực của cô ảnh hưởng bảo sao cô không giật mình được.
Mà hành động của Long càng khiến cô đối với hắn tràn đầy tò mò.
Không như những đứa trẻ cùng tuổi, cô cảm thấy Long cực kì thành thục, ở trước mặt thầy cô giáo cùng với cảnh sát mà không một chút nào sợ hãi, bình tĩnh, thong dong lại có dám cãi lời cảnh sát khiến cô không thể không nhìn hắn nhiều lần.
Đây là lần đầu tiên Thanh Mị tò mò với một nam sinh vì thế cô rất muốn biết tại sao Long lại cản bọn họ.
Nghe âm thanh tràn đầy câu dẫn, ngọt ngào.
Long không khỏi giật mình.
Hắn thật sự không thể ngờ được có người lại có âm thanh như vậy.
Một âm thanh khiến cho bất kì thằng đàn ông nào nghe xong cũng phải ngẩng đầu.
Nếu không phải định lực hắn vững mạnh thì chắc chẵn phía dưới cũng ngẩng lên rồi.
Nhìn Thanh Mị một chút, hắn cười trả lời:
"Em tên Nguyễn Tuấn Long".
"Vậy chị gọi em là Long nhé.
Long nè! tại sao em lại cản bọn chị" Thanh Mị gật đầu nghi hoặc nói thẳng vào vấn đề.
"Lúc nãy em ở bên ngoài có nghe qua câu chuyện.
Biết được trên tàu có một tên sát nhân phải không? Em muốn hỏi một điều.
Chị cùng anh cảnh sát chạy tới đây là do chiếc máy này dẫn đường phải không?"
"Đúng vậy! có vấn đề sao?" Thanh Mị gật đầu hỏi.
Nghe vậy, Long không khỏi nhíu mày trầm giọng:
"Thế thì thật kì lạ.
Bởi vì lần này bọn em sẽ học một tháng quân sự trên Huyễn Mông Tinh, vì thế mang theo đồ đạc đều rất ít, mà tất cả đều đựng trong không gian nhẫn.
Vì thế khoang hành lý không có đồ vật chứ nhỉ?"
Long vừa nói xong, Quách Thành Công khinh thường nói:
"Hừ, quả nhiên là trẻ con.
Đối phương là con người chứ có phải là đồ vật đâu? liên quan gì tới hành lý của các học sinh".
"Khoan đã.
Nếu vậy thì quả thật là có vấn đề.
Bởi vì muốn tiết kiệm năng lượng cho con tàu.
Những nơi nào không cần dùng đến, chúng tôi đều tắt hết năng lượng ở đó từ lúc khởi hành" Lam Sơn nghiêm giọng.
"Nếu vậy thì sao?" Quách Thành Công khó hiểu nhìn Lam Sơn.
Mà hắn vừa nói xong, tất cả mọi người ở đầy đều nhìn hắn như nhìn một tên ngu ngốc vậy.
"Thầy Công, thấy có bị ngốc vậy chứ.
Khoang hành lý đều gần với động cơ của tàu, bình thường khi tàu khởi động, nguồn năng lượng từ động cơ sẽ lan tới khoang hành lý khiến cho khoang hành lý cực kì nóng bỏng, đặc biệt là với những con tàu vũ trụ như thế này thì nhiệt độ ở khoang hành lý ít nhất cũng là mấy trăm độ C.
Nếu như không có năng lượng của tàu cung cấp làm lạnh khoang hành lý thì hầu như tất cả đồ vật đều sẽ bị đốt cháy.
Như vậy có thể chắc chắn một điều, tên sát nhân không ở đó.
Cái dấu chấm màu đỏ trên màn hình chỉ là thiết bị theo dõi mà hắn đã tháo ra ở trên người mà thôi".
Uyển Như ánh mắt hài hước nhìn Quách Thành Công, bộ dạng như nhìn một tên ngốc vậy.
Mà mọi người cũng đều gật đầu.
Đây chính là kiến thức cơ bản mà bất kì ai cũng biết, câu hỏi vừa rồi của Quách Thành Công khiến hắn trở thành trò cười trong mắt mọi người.
Thấy mọi người ánh mắt nhìn mình như nhìn một thằng ngu.
Đặc biệt là Thanh Mị bộ dạng muốn cười mà không được khiến Quách Thành Công chỉ muốn tìm một cái hố mà chui xuống.
Tất nhiên điều này là không thể rồi, vì thể hắn mở miệng phản bác:
"Nếu đối phương là Linh sư hệ băng thì hoàn toàn có thể tránh nóng chứ?"
"Điều này lại càng không thể.
Theo như tin tình báo thì tên sát nhân này là một tên Linh Sư hệ hỏa.
Long nói đúng, rất có thể tên sát nhân đã tìm được thiết bị gắn trên người, lôi nó ra và dùng nó để đánh lừa chúng ta".
Thanh Mị không chút do dự đả kích Quách Thành Vũ.
Mà câu nói của cô khiến cho niềm hi vọng cuối cùng của Quách Thành Vũ biến mất.
Hắn đành ngậm miệng lùi ra sau, ánh mắt tràn đầy oán giận nhìn bốn người Long.
Không để ý tới Quách Thành Vũ.
Thanh Mị ánh mắt tràn đầy khâm phục nhìn Long, trọng giọng nói tràn đầy cảm kích:
"Long, cảm ơn em.
Nếu không phải có em thì chúng ta đã bị tên sát nhân lừa rồi".
"Thằng em, thật là giỏi.
Anh khâm phục chú rồi đó"
Nguyễn Huy cười cợt vỗ vai Long thán phục cũng vì hành động vừa rồi của mình mà cảm thấy hổ thẹn.
Nghe vậy,biết đối phương cũng chỉ vì công việc mà thôi.
Long không chút nào để ý cười nói:
"Không có gì.
Hiện tại, mục tiêu quan trọng nhất của chúng ta là tìm được tên sát nhân.
Chị Thanh Mị, chị có thể cho em biết về tên sát nhân không?"
Nếu như ban đầu, yêu cầu này hai người sẽ không chút do dự từ chối.
Thế nhưng, biểu hiện của Long lấy được lòng tin của hai người, vì thế hai người gật đầu.
Bấm lên cái thiết bị vừa rồi, lập tức một bảng danh sách xuất hiện trước mặt Long.
Long đọc bảng danh sách một lần, sau đó lập tức giật mình khuôn mặt biến sắc quát lớn:
"Không xong, có chuyện rồi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...