Sáng hôm sau, Thanh Thảo từ trong mê man tỉnh lại.
Lúc này, Thanh Thảo chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, chóng mặt khiến cô cực kì khó chịu
“ Đây là… nhà mình !?”
Nhìn không gian xung quanh quen thuộc.
Thanh Thảo nghi hoặc kêu lên một tiếng.
Sau đó, trí nhớ đêm hôm qua liền ùa về.
Cô nhớ mình tới gặp bạn trai bảy năm của mình, cuối cùng phát hiện ra hắn là một tên gay.
Cô nhớ mình đã uống rất nhiều, dù đây là lần đầu tiên cô uống rượu.
Cô nhớ mình đã gặp Long, cậu học trò khiến mình tò mò, cũng tâm sự cùng cậu ta.
Đến đây, cô không còn nhớ được những gì xảy ra tiếp theo nữa
“ Chẳng lẽ là Long đưa mình về, nhưng mà mình chưa nói nhà mình cho cậu ta ah”
Thanh Thảo lầm bầm một tiếng.
Bỗng nhiên, cô cúi đầu, trong nháy mắt khuôn mặt đỏ bừng rồi chuyển sang trắng bệch.
Chỉ thấy, bộ quần áo đẹp đẽ mà cô mặc đêm hôm qua đã không còn mà thay vào đó là một bộ đồ ngủ màu hồng xinh đẹp, kể cả đồ lót cũng đã được thay.
Mà đây chính là vấn đề
‘ Trời ạ! Ai đã thay quần áo cho mình vậy, chẳng lẽ là Long?”
Hôm qua, trong nhà chỉ có Long và cô.
Trong khi đó, cô thì hôn mê chắc chắn không thay được quần áo.
Như vậy, người thay quần áo cho cô chính là Long.
Đây chẳng phải nói, đêm hôm qua hắn đã nhìn thấy hết của cô sao.
Vội vàng dùng linh lực kiểm tra phía dưới, cô thở phào là “ nơi đó “ của mình còn.
Thanh Thảo không phải không tin Long là một tên chính nhân quân tử mà cô biết thân thể của mình đối với nam nhân có sức hấp dẫn như thế nào.
Long là một thiếu niên huyết khí dương cương, khó mà kiềm nén được
Cảm nhận được “ cái đó” vẫn còn.
Thanh Thảo thở phào một hơi may mắn
- Cạch
Lúc này, cửa phòng mở ra.
Từ bên ngoài, Long bê theo một bát cháo đi vào.
Thấy Thanh Thảo tỉnh lại thì vui mừng đi tới:
“ Cô Thảo, cô tỉnh rồi à?”
“ Long, là em đưa cô về sao?Còn nữa, quần áo của cô là em thay à?” Thanh Thảo dù đoán được tám chín phần thế nhưng cô vẫn muốn nghe chính miệng Long nói ra
“ Đúng vậy, là em đưa cô về.
Còn quần áo là em nhờ robot thay cho cô.
Cô thật sự là quá liều đó, không biết uống rượu mà lại đi uống nhiều rượu nặng đến vậy.
Cô biết trong rượu người ta đều bỏ thêm nguyên liệu giảm linh lực chứ”
Long gật đầu, sau đó không để Thanh Thảo nói tiếp.
Hắn liền mở miệng trách mắng
Bởi vì thế giới này, nhân loại tu luyện linh lực.
Nếu như nhân loại uống rượu bình thường thì sẽ bị linh lực trung hòa mất hơi men, dẫn tới không tài nào say nổi.
Để khắc phục tình trạng này, những nhà sản xuất rượu đã chế tạo ra nguyên liệu giảm linh lực.
Nguyên liệu này không có hại gì cho người dùng, nó làm giảm đi khả năng phòng thủ của linh lực, để hơi men có thể tiến vào cơ thể con người.
Rượu càng nặng thì nguyên liệu này càng nhiều
Nếu như người chưa bao giờ uống rượu mà lại đi uống rượu nặng, không những thế còn uống nhiều.
Với nồng độ đậm đặc của nguyên liệu giảm linh lực sẽ phá hủy tính phòng thủ của linh lực, tấn công vào cơ thể con người dẫn tới người đó sốt cao cùng hôn mê.
Nếu không chữa trị kịp thời, rất có thể trở thành phế nhân.
Vì thế, khi thấy Thanh Thảo như vậy, Long thật sự quá lo lắng
Thanh Thảo nghe được chính miệng Long thừa nhận.
Đang định lên tiếng nói mấy câu, nhưng thấy hắn ánh mắt ân cần nhìn mình.
Tuy rằng bên ngoài mắng cô chơi liều thế nhưng trong mắt toát lên sự lo lắng, quan tâm cho thấy hắn thật sự long cho cô.
Điều này khiến Thanh Thảo trong lòng không khỏi xuất hiện một cảm giác ấm áp
“ Xin lỗi.
Nhưng mà hôm qua gặp chuyện như vậy, cô chỉ biết tìm đến rượu giải sầu ”
Thanh Thảo cúi đầu, nói nhỏ.
Hiện tại, Thanh Thảo không giống như là giáo viên của Long mà giống như một hài tử làm sai chuyện, đang bị người lớn mắng mỏ vậy
“ Haizz.
Mặc dù em biết chuyện hôm qua là một cú shock cực lớn với cô, cô tìm tới rượu là điều không sai.
Thế nhưng , trước đó cô cũng nên tìm hiểu chứ?” Long lắc đầu giáo huấn
“ Cô biết đâu.
Cô nghĩ rượu nào cũng như nhau mà thôi” Thanh Thảo bĩu môi, lầm bầm một tiếng.
Cô thấy mọi người vẫn uống được rượu, thật không ngờ tới trong rượu lại có nguyên liệu như vậy
“ Em thua cô luôn! Thôi, cô ăn hết báo cháo này đi.
Nó sẽ giải hết lượng nguyên liệu giảm linh lực trong người cô” Long lắc đầu, sau đó cầm lên muỗng, múc lên môt muỗng cháo đưa về phía Thanh Thảo
Thấy Long định đút cho mình ăn.
Thanh Thảo khuôn mặt hồng lên.
Nếu như đó là bạn trai cô, cô sẽ không chút do dự há mồm, sau đó còn làm nũng với hắn.
Thế nhưng, đây là Long, là học sinh của cô, cô cảm thấy cực kì không có ý tứ
“Long, để…để cô tự làm”
“ Yên nào.
Hiện tại cô muốn đứng dậy cũng khó huống chi tự ăn.
Để em giúp cô cho” Long lắc đầu, nghiêm giọng.
Sau đó đưa muỗng về phía Thanh Thảo cười nói
“ A nào”
Biết không thể thay đổi được quyết tâm muốn đút cháo cho cô ăn, Thanh Thảo cuối cùng đánh nhận mệnh, cô há miệng ăn từng muỗng cháo mà Long đưa
Nhìn Long ánh mắt trong sáng, tràn đầy vẻ ôn nhu, cẩn thận đút cháo cho mình.
Đôi mắt to tròn, xinh đẹp của cô nhìn theo hắn không chớp mắt.
Cô phát hiện, hiện tại cũng không tệ, ít nhất là có người quan tâm tới mình.
Bất tri bất giác, hình ảnh bạn trai bảy năm trong tim cô với dần
- Reng… Reng
Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt bầu không khí lãng mãn của hai người.
Long đặt bát cháo lên bàn.
Cầm lên chiếc điện thoại đưa cho Thanh Thảo.
Tiếp nhận chiếc điện thoại từ tay Long, nhìn số điện thoại quen thuộc trên màn hình, cô khuôn mặt trùng xuống
Cú điện thoại này, là bạn trai cô đánh tới.
Trên màn hình hiện lên ba chữ: Hoàng Bất nhân, cô lại không khỏi nhớ lại hình ảnh đau tận xương cốt mà hôm qua cô được chứng kiến
Nhìn Thanh Thảo ánh mắt lóe lên vẻ thương tâm.
Long đoán được là bạn trai co gọi tới.
Trong lòng hắn không khỏi bực bội, khó chịu.
Tuy vậy, cũng không biểu hiện ra ngoài.
Hắn cười nói
“ Cô cứ nói chuyện đi.
Em ra ngoài một lát”
Sau đó, liền bước ra khỏi phòng.
Thấy Long đã không còn trong phòng.
Thanh Thảo hít một hơi thật sâu.
Sau đó nhấn nút trả lời
Trong điện thoại truyền đến thanh âm quen thuộc, Hoàng Bất Nhân nói mình muốn tìm Thanh Thảo tâm sự, cho hắn một lời giải thích chuyện đêm qua
Thanh Thảo không chút do dự cự tuyệt nói:
"Tôi hiện tại đang dạy học, không có thời gian.
Yêu nhau bảy năm, đến giờ tôi mới biết anh là một tên gay.
Hôm nay, tôi thật sự nhận ra bộ mặt thật sự của anh.
Tôi và anh không còn gì nữa, chúng ta chia tay đi”
Nói tới đây.
Thanh Thảo nghẹn ngào gào lên.
Sau đó, không đợi Hoàng Bất Nhân tiếp tục nói chuyện, Thanh Thảo liền cúp điện thoại, ngồi trên giường, tâm tình mười phần sa sút.
Bên ngoài cửa phòng, Long lẳng lặng đứng đó.
Không thấy Thanh Thảo nói chuyện, hắn liền mở cửa phòng đi vào
Nhìn Thanh Thảo ngồi trên giường, ôm chân khóc nức nở.
Bộ dạng hoàn toàn không có tý sức sống nào.
Long trong lòng thương cảm vo ocungf
Hắn đi tới bên cạnh cô, vừa muốn khuyên nhủ Thanh Thảo, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
Long đứng dậy, đi về phía cửa nhà, mở cửa ra.
Hắn một người đàn ông đẹp trai xa lạ, một mặt âm trầm đang đứng tại cửa ra vào.
"Anh tìm ai?" Long hỏi.
Nam nhân hung hăng nhìn chằm chằm Long, trầm giọng nói: "tôi tìm Thanh Thảo!"
Long sững sờ, bỗng nhiên đoán ra được tên này có lẽ là bạn trai của Thanh Thảo.
Nghĩ vậy, hắn liền ôm cánh tay, xem kĩ lấy nam nhân này, hỏi:
" Anh là Hoàng Bất Nhân?"
Hoàng Bất Nhân sững sờ, lập tức giận tái mặt, lạnh hừ một tiếng nói:
"Tôi là Hoàng Bất Nhân! Cậu là ai? Thanh Thảo đâu? Để cho cô ấy đi ra gặp tôi”
Hôm qua, Thanh Thảo tới quá mức đột nhiên khiến hắn không kịp chuẩn bị.
Để cho cô phát hiện được bí mật đông trời của hắn.
Hắn chỉ biết sững sờ ngồi đó mà không kịp giải thích cho Thanh Thảo biết
Người đàn ông đó là con trai của trưởng lão Kiếm Đạo Phái.
Hắn quen biết tên này khi vừa tiến vào Kiếm Đạo Phái
Ban đầu, hai người chỉ là bạn bè thân thiết.
Sau này, khi tên này lộ ra mình là một tên gay, không những thế còn yêu lấy Hoàng Bất Nhân, Hoàng Bất Nhân không những không chán ghét mà còn hùa lấy, cùng với tên này trở thành một đôi đồng tính..
Những lúc ở cùng tên đó, hắn chỉ cảm thấy cực kì buồn nôn nhưng vẫn phải làm theo.
Tất cả chỉ vì chức ghết: Tứ trưởng lão Kiếm Đạo Phái.
Vì chức ghế đó, hắn phải làm ra hành động ghê tởm nhất: Lên giường với một tên đàn ông
Hắn vẫn yêu Thanh Thảo, thế nhưng, yêu ở đây là yêu thân thể của cô chứ không phải trái tim cô.
Một cô gái không chỉ xinh đẹp, khí chất ngơ ngác, ngốc nghếch, “ điện nước” đầy đủ bất kỳ người đàn ông nào đều sẽ không dễ dàng buông tay.
Vì thế, hắn quyết định, sau khi trở thành trưởng lão Kiếm Đạo Phái, mặc dù không thể danh chính ngôn thuận lấy Thanh Thảo nhưng cũng để cô trở thành tình nhân của mình.
Nên, hắn vẫn che dấu mối quan hệ của mình với tên kia
Thế nhưng, hắn vạn tính nhưng lại không tính được Thanh Thảo thường ngày ngoan ngoãn, nghe lời , gặp hắn đều báo một câu lại đột ngột xuất hiện.
Không những thế còn xuất hiện đúng thời điểm tên kia đến tìm hắn .
Hôm nay, hắn gọi điện hẹn gặp Thanh Thảo là để nói ra ý định của mình.
Lại không ngờ tới Thanh Thảo nói ra lời chia tay.
Hắn không tin điều này vì thế mới đến tận nhà cô để hỏi cho ra nhẽ.
Ai ngờ, người mở cửa lại là một thiếu niên tuấn mỹ.
Kết hợp với lời nói vừa rồi của Thanh Thảo.
Hoàng Bất Nhân khuôn mặt không khỏi trầm xuống , hắn đã đoán được phần nào lý do tại sao Thanh Thảo lập tức chia tay mình.
Nghĩ tới đậy, Hoàng Bất Nhân ánh mắt tràn đầy lửa giận nhìn Long
Lúc này, Thanh Thảo từ bên trong phòng đi ra.
Vừa rồi cô ở bên trong liền nghe thấy thanh âm của Hoàng Bất Nhân.
Khi thấy khuôn mặt quen thuộc, Thanh Thảo trên mặt lập tức treo lên một vẻ ưu thương nhưng rất nhanh biết mất, cô lạnh lùng hỏi:
"Anh đến nơi đây làm cái gì?"
Hoàng Bất Nhân nhìn lấy Thanh Thảo, trong mắt lóe lên thần sắc phức tạp, hắn trầm giọng nói:
"Vấn đề này, anh cũng muốn hỏi em, Em không phải nói đang đi dạy sao?"
Thanh Thảo hừ một tiếng, nói ra:
"Cái này cùng anh có quan hệ gì?"
"Đương nhiên là có quan hệ!" Hoàng Bất Nhân trừng mắ, cười lạnh nói: "Em là bạn gái của anh!"
"Bạn gái?" Thanh Thảo khinh thường nói: "Từ hôm nay không còn quan hệ gì nữa"
"Cô.
.
."
Hoàng Bất Nhân có chút nóng nảy, hắn nói ra:
"Thanh Thảo, nghe anh nó.
Anh cũng là bất đắc dĩ.
Anh thật sự không phải là gay như em tưởng.
Hôm nay anh tới đây là để giải thích cho em nghe”
Thanh Thảo sắc mặt càng thêm âm trầm, cau mày nói:
"Tôi không muốn nghe! Chúng ta chia tay đi.
Coi như tôi mắt mù, bỏ ra bảy năm thanh xuân để yêu một người như anh"
Hoàng Bất Nhân nghe vậy sắc mặt u ám, chỉ Long, hỏi: "Hắn là bạn trai mới của cô? Không nghĩ tới mới có nửa ngày mà cô đã có bạn trai mới, hay là thật ra mấy năm nay cô cắm sừng sau lưng tôi"
"Im ngay!" Thanh Thảo quát nhẹ một tiếng:
"Anh không được ăn nói lung tung! Cậu ấy là học trò của tôi"
Nghe vậy, Hoàng Bất Nhân không khỏi nhìn Long nhiều lần.
Thấy hắn dù đẹp trai, cao lớn thế nhưng trên mặt với mang theo sự ngây thơ cho thấy hắn chỉ là học sinh trung cấp ba
Hắn lại nghĩ tới, Thanh Thảo có chút ngốc, không những thế còn cự kì bảo thủ.
Yêu nhau bảy năm, cũng chỉ là dừng lại ở hôn môi, tiếp xúc thân thể thì càng ít.
Một người như vậy, khó mà có thể ở sau lưng hắn cắm sừng được
Nghĩ đến đây, Hoàng Bất Nhân tin tưởng Thanh Thảo, hắn nghiêm túc nói với Thanh Thảo:
"Thanh Thảo! Em hiểu lầm anh! Anh thật sự là có nổi khổ tâm! Hôm nay tới, anh chính là muốn cùng em giải thích rõ ràng! Chúng ta có thể hay không tìm chỗ yên tĩnh nói chuyện?"
“ Tôi nói rồi! chúng ta đã chia tay, tôi không muốn gặp lại anh nữa” Thanh Thảo vẫn kiên quyết lắc đầu.
Những gì Hoàng Bất Nhân làm là một sự đả kích quá lớn vào trái tim của cô.
Còn gì đau đớn hơn khi người mình yêu sâu đậm, cuối cùng biết được đối phương là một tên gay.
Cô thật sự không muốn gặp lại đối phương nữa
Thấy Hoàng Bất Nhân còn muốn dây dưa, không chịu rời đi.
Long biết không thể đứng xem được nữa rồi.
Cơ mà, tên Hoàng Bất Nhân này cũng không phải người tốt đẹp gì.
Hắn cảm thấy đáng tiếc cho Thanh Thảo, một cô gái đẹp người đẹp nết lại yêu phải một tên như vậy
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...