Edit: Sidd; Beta: Leslie
Hôm đó, sau khi trở về từ nhà của Giang Dư Mặc, Giản Trầm Phong cảm thấy bản thân mình không giống như thường ngày. Trong đầu hắn lúc nào cũng có ý nghĩ muốn quan tâm đến cậu, rõ ràng lúc đầu trông cậu rất chướng mắt, vậy mà giờ hắn lại càng nhìn càng vừa ý. Về phần những vết thương trên người Giang Dư Mặc, tuy Giản Trầm Phong hỏi không ra nhưng hắn cũng đã phái người đi điều tra. Cuối cùng, hắn phát hiện thì ra tên này đang tham gia một câu lạc bộ thể thao mạo hiểm, tuần nào cũng đến tập luyện.
Lúc trước, Giản Trầm Phong nghe nói Giang Dư Mặc rất ham chơi nhưng chẳng ngờ nổi là cậu lại chơi theo kiểu này. Chỉ cần câu lạc bộ này mở lớp là cậu sẽ đi ghi danh, chẳng trách lúc nào cậu cũng thương tích đầy mình. Mỗi một môn thể thao đều có tính nguy hiểm nhất định, nếu chỉ có liều mạng ưa mạo hiểm mà thiếu kỹ năng thì chuyện bị thương là hoàn toàn có thể xảy ra.
Giản Trầm Phong rất tức giận. Hắn không biết vì sao mình tức giận, chỉ cảm thấy tên này chơi bời quá mức ngông cuồng, hoàn toàn không quan tâm gì đến an toàn của bản thân. Thích vận động là chuyện tốt nhưng đâm đầu tìm kiếm kích thích lại là một chuyện khác.
Vừa nhận được tin Giang Dư Mặc đang ở Kính Hải chơi mô tô nước, Giản Trầm Phong quyết định đích thân đi xem ngay lập tức.
Ánh nắng rực rỡ lấp lánh, gió biển thổi hiu hiu, khắp nơi đều là nam nữ mặc đồ bơi, Giản Trầm Phong mặc áo sơ mi quần tây đi kèm giày da bước trên bãi cát, nhìn vào lạc quẻ vô cùng.
Giản Trầm Phong nhíu mày. Hắn không thích nơi hỗn tạp này, tiềng ồn ào khiến người ta mất tập trung, hạ thấp tính cảnh giác, adrenaline tăng cao.
- Cậu ta ở đâu? - Giản Trầm Phong lạnh lùng nhìn sang thư ký Thôi ở bên cạnh.
- Chắc là ở... – Lời còn chưa dứt đã bị một tiếng thét đầy phấn khích cắt ngang.
Giản Trầm Phong nhìn về hướng âm thanh phát ra, chỉ thấy một đám nam nữ đang tụ tập trên bờ cát, nhìn ra ngoài biển thét gào.
Giản Trầm Phong nâng ống nhòm nhìn ra biển, nơi đó có vài người đang chơi mô tô nước và thuyền Kayak. Nhìn kỹ hơn một chút, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy người mà hắn muốn tìm.
Giang Dư Mặc điều khiển mô tô dựng thẳng đứng trên mặt nước, thân người hơi gập lại, tư thế giống như một con cá kiếm đạp gió rẽ sóng, lượn vòng, nhảy vọt, một mảng bọt biển lớn trắng xóa bắn lên tung tóe. Bất thình lình, cậu tăng tốc cực nhanh, chiếc mô tô nước bị hất lên không trung, thân người Giang Dư Mặc cũng theo đó phóng lên bầu trời, dáng hình xinh đẹp của cậu như đang bay lượn giữa bầu trời và biển cả.
- A! - Vô số tiếng thét chói tai vang lên.
Giản Trầm Phong thót tim một trận, ánh mắt cháy bỏng dán chặt vào thân hình đang bay lên kia, gần như quên cả thở.
Hơn mười phút sau, Thượng Khả tận hứng quay về bờ biển, nở nụ cười khoái chí với những người anh em đang reo hò, một chút bọt nước rơi xuống từ mái tóc cùng đôi mắt của cậu tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Giản Trầm Phong đột nhiên cảm thấy miệng mình hơi khô khốc, có một loại "dục vọng" gì đó cuộn trào mãnh liệt, kéo hắn vào vực sâu cấm kỵ...
Thượng Khả vừa lau tóc vừa đi lên bãi cát. Mục đích ban đầu của cậu khi tham gia những trò mạo hiểm này là để tìm chết, nhưng mà sau khi tự mình trải nghiệm rồi mới phát hiện ra trong đó có rất nhiều thú vui. Cậu vừa không sợ chết lại vừa có gan thử, nên những kỹ thuật chơi đều nắm bắt rất nhanh. Tuy không thể so sánh với cao thủ nhưng nếu chỉ biểu diễn thông thường thì dễ như trở bàn tay.
Có điều, cũng không biết là vì thiên phú của cậu quá tốt hay là tố chất thân thể đặc biệt mà với tần suất vận động mạnh nhiều như vậy nhưng cậu chỉ liên tục bị những vết thương nhỏ, ngay cả một lần bị thương nặng cũng chẳng xảy ra.
- Giang Dư Mặc! - Đang miên man suy nghĩ, đột nhiên Thượng Khả nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Cậu kéo khăn lông trên đầu xuống, nhìn thấy Giản Trầm Phong đang đi tới chỗ mình.
- Giản Trầm Phong, sao anh lại ở đây? - Thượng khả kinh ngạc hỏi.
- Đi ngang qua, thuận tiện xem cậu chơi nước.
Câu trả lời quen thuộc khiến Thượng Khả không khỏi nghi vấn.
- Khi nào thì xong, cùng nhau ăn cơm nhé? - Giản Trầm Phong hỏi.
- Để tôi nói với bọn họ một tiếng đã, anh chờ tôi một chút.
Thượng Khả vọt vào tắm rửa, thay quần áo, sau đó ngồi trên xe của Giản Trầm Phong đi tới nhà hàng.
Suốt quãng đường, Giản Trầm Phong không nói câu nào, ánh mắt luôn nhìn thẳng về trước, giống như đang suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề gì đó vậy.
Đưa người đến nhà hàng xong, thư ký Thôi liền mượn cớ có việc nhanh chóng chuồn trước.
Giản Trầm Phong và Thượng Khả chọn một bàn sát cửa sổ, mỗi người tự gọi món, trò chuyện đôi câu về những chủ đề linh tinh.
Thượng Khả không thể không thừa nhận, Giản Trầm Phong là một người đàn ông rất có sức hút, mọi cử chỉ của hắn đều làm cho người khác có cảm giác hứng thú. Hai người hiện tại cũng xem như là bạn bè, mối quan hệ lúc bình thường cũng khá tốt đẹp.
Sở dĩ Giản Trầm Phong thay đổi quan điểm về cậu có lẽ là vì bị thức ăn ngon cậu nấu làm mềm lòng. Còn Thượng Khả thay đổi cái nhìn về hắn là vì gần đây cậu phát hiện trong lòng bàn tay của hắn cũng có một nốt ruồi hệt như của Ravel.
Thượng Khả nghi ngờ Giản Trầm Phong chính là Ravel, có điều hai người họ ở hai thế giới khác nhau, có tính cách và ký ức khác nhau mà thôi. Đợi đến khi nhiệm vụ lần này kết thúc, cậu nhất định phải hỏi hệ thống một cách rõ ràng.
- Xin lỗi, tôi đi toilet một chút. - Thượng Khả lau miệng, đứng dậy rời bàn ăn.
Giản Trầm Phong nhìn theo bóng lưng của cậu, trong mắt lộ ra một tia thâm sâu.
Thượng Khả trút bầu tâm sự xong, vừa ra khỏi toilet liền nhác thấy một bóng người quen thuộc. Đối phương xoay người, nhìn thấy Thượng Khả, trên mặt lộ rõ sự giật mình:
- Giang Dư Mặc, anh...
- Giản Hân, thật là trùng hợp. - Thượng Khả nhìn cô, nở nụ cười tươi rói.
Giản Hân lui ra sau một bước, run giọng hỏi:
- Anh theo dõi tôi?
Thượng Khả sửng sốt, không hiểu sao đột nhiên cô lại nghĩ đến chuyện theo dõi?
Giản Hân tiếp tục nói:
- Giang Dư Mặc, tôi đã nói là tôi không thích anh, anh dựa vào công ty của anh tôi, ngày nào cũng tặng hoa cho tôi, bây giờ còn theo dõi tôi nữa?
Khuôn mặt Thượng Khả có chút cứng lại, bây giờ cậu nên cật lực giải thích hay là im lặng trưng ra vẻ mặt bị tổn thương?
- Giang Dư Mặc, xin anh đừng quấn lấy tôi nữa! - Giản Hân càng nói càng kích động - Anh có biết mỗi lần anh xuất hiện đều khiến tôi cảm thấy rất khó chịu không.
Thượng Khả âm thầm tự kiểm điểm bản thân, có phải lúc trước đã làm ra chuyện gì khiến người ta căm ghét tận xương như vậy không?
- Buông tha cho tôi đi, quá đủ rồi. - Giản Hân ôm ngực bắt đầu thở dốc, sắc mặt cũng trở nên hết sức khó coi.
- Giản Hân, cô không sao chứ? - Thượng Khả vội vàng đỡ lấy cô.
Giản Hân không chút cảm kích cố sức đẩy cậu ra, bước chân lảo đảo gần như muốn ngã xuống. Thượng Khả lại bước tới đỡ lấy cô hỏi:
- Thuốc của cô đâu? Có mang theo không?
- Không, không cần anh lo! Anh đi đi, anh lập tức biến mất cho tôi. - Giản Hân biểu tình thống khổ, ngay cả nói cũng không ra hơi.
Thượng Khả đang muốn tìm người đến giúp thì thình lình nghe thấy một tiếng gầm lớn sau lưng:
- Giang Dư Mặc, em làm gì vậy?
Thượng Khả còn chưa kịp quay lại đã bị người đó kéo cánh tay đẩy ra sau, cái gáy bị đập mạnh vào vách tường.
Người kéo cậu không phải là Giản Trầm Phong, mà là anh trai của cậu - Giang Đông Lâm.
Thảo nào Giản Hân lại vội vàng bảo cậu đi, chắc là sợ cậu sẽ phá hỏng buổi hẹn hò của cô và Giang Đông Lâm.
Thượng Khả ôm lấy sau gáy, ý thức hỗn loạn nghĩ nghĩ.
Lúc này, một cánh tay đỡ lấy thắt lưng của cậu hỏi:
- Cậu không sao chứ?
Thượng Khả ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh mình, ánh mắt mờ mịt.
- Giản Trầm Phong? Đừng lo cho tôi, mau xem Giản Hân thế nào.
- Nó không sao. - Giản Trầm Phong nhìn về phía hai người kia. Giản Hân đang tựa vào lòng Giang Đông Lâm, khóe mắt ngấn lệ, tình trạng đã ổn định.
Giang Đông Lâm đỡ Giản Hân dậy, nói với Thượng Khả:
- Giang Dư Mặc, em biết rõ sức khỏe của Giản Hân không tốt, sao lại còn kích động cô ấy?
- Em... – Tôi kích động cô ta làm cái quái gì? Là tự cô ta mắc chứng hoang tưởng đó chứ? Thượng Khả im lặng, cái này không phải diễn, ánh mắt cũng tràn đầy bi thương.
- Đông Lâm, trước khi chưa hiểu rõ mọi chuyện thì đừng vội kết luận. – Trái ngược với Giang Đông Lâm, Giản Trầm Phong trên vai trò anh trai có cái đầu lạnh hơn. Hắn tin tưởng vào Giang Dư Mặc mà mình biết, tuyệt đối không phải là loại người lỗ mãng vô phép.
Hắn nhìn Giản Hân, hỏi:
- Hân nhi, đã xảy ra chuyện gì?
Sắc mặt Giản Hân tái nhợt, nhìn anh trai của mình rồi nhìn sang Thượng Khả, nghĩ thầm có thể bản thân chỉ là đang hiểu lầm mà thôi. Cô cúi đầu, cắn môi không nói gì.
Ánh mắt Giang Đông Lâm lóe lên một tia đau lòng, quay đầu nói với Thượng Khả:
- Giang Dư Mặc, xin lỗi Giản tiểu thư đi.
Thượng Khả liếc mắt nhìn đăm đăm bọn họ, bất ngờ bật cười:
- Tại sao em phải xin lỗi? Em có làm gì sai đâu?
- Giang Dư Mặc, anh lặp lại lần nữa, xin lỗi Giản tiểu thư. – Giọng điệu của Giang Đông Lâm đã có vài phần nghiêm khắc.
- Không, không cần đâu anh. - Giản Hân ở bên cạnh nhỏ giọng nói.
Thượng Khả nhìn chằm chằm Giang Đông Lâm, gằn từng chữ:
- Cả đời này em sẽ không cho cô ta cơ hội có được lời xin lỗi của em.
Nói xong câu đó, Thượng Khả gạt tay Giản Trầm Phong ra, trực tiếp bỏ ra ngoài.
- Giang Dư Mặc, em đứng lại! - Giang Đông Lâm đuổi theo muốn kéo Thượng Khả về, nhưng lại bị Giản Trầm Phong ngăn cản, vừa định lên tiếng thì đột nhiên nghe thấy một tiếng "phịch", theo sau đó là tiếng thét của Giản Hân.
Giản Trầm Phong và Giang Đông Lâm đồng loạt quay đầu nhìn, phát hiện Giang Dư Mặc đã nằm trên mặt đất bất tỉnh nhân sự...
……
- Có chuyện gì vậy? - Từ Kình vừa kiểm tra tình trạng của Thượng Khả vừa hỏi.
- Tôi cũng không biết, nó đột nhiên ngất xỉu. - Giang Đông Lâm cũng không rõ chuyện gì đang xảy ra.
- Trước khi bị ngất cậu ấy có gì khác lạ không? - Từ Kình tiếp tục hỏi – Ví dụ như chóng mặt, tay chân tê cứng hoặc là bị va chạm?
- Va chạm? - Giang Đông Lâm ngẩn người, trả lời – Tôi nhớ lúc nãy nó bị tôi kéo một cái, sau đó thì va vào tường.
Từ Kình nhướng mắt
- Va vào bộ phận nào?
- Chuyện này... - Giang Đông Lâm nhíu mày, lúc đó anh chỉ lo cho Giản Hân nên cũng không để ý.
- Sau gáy. - Giản Trầm Phong đứng bên cạnh trả lời.
Từ Kình nhìn chằm chằm Giản Trầm Phong:
- Anh chắc chắn?
Giản Trầm Phong gật đầu, ánh mắt trầm xuống, bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng.
Từ Kình khẽ rủa một tiếng "chết tiệt", lập tức kêu y tá đưa người vào khoa não. Y là bác sĩ khoa ngoại, trường hợp này nằm ngoài chuyên môn của y.
- Từ Kình, Dư Mặc bị làm sao? - Giang Đông Lâm quan sát Từ Kình, khó hiểu hỏi - Sao trông cậu lại vội vàng như vậy?
Anh khẳng định cú va chạm vừa rồi của Dư Mặc không nặng, có nghiêm trọng lắm thì cũng chỉ là chấn động não thôi mà?
Từ Kình đẩy kính mắt, khôi phục lại vẻ lạnh lùng, thản nhiên nói:
- Tôi không vội. Người làm anh trai như anh không vội thì tôi vội cái gì?
- Cậu muốn nói gì? - Giang Đông Lâm nhìn Từ Kình.
Khóe miệng Từ Kình kéo lên một nụ cười lạnh:
- Xem ra tên nhóc kia vẫn không nói sự thật cho các người biết.
- Sự thật gì?
Từ Kình quay đầu nhìn về phía Giang Đông Lâm, thong thả nói:
- Cậu ta bị u não.
Giang Đông Lâm và Giản Trầm Phong nhất thời biến sắc.
Từ Kình còn ngại chưa đủ kích thích, bổ sung thêm:
- Tốt nhất các người hãy cầu nguyện rằng cú va đập này sẽ không gây ra tổn thương gì cho cậu ta đi. Bằng không, có là bác sĩ não khoa giỏi nhất thế giới cũng chưa chắc cứu nổi mạng của cậu ấy đâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...