Editor: Hepc
Cửa sổ thủy tinh trong suốt của nhà hàng Lam Điều, có một luồng sóng biển đánh úp về phía bờ, sóng gợn lăn tăn.
Quyền Sơ Nhược nhìn chằm chằm người đàn ông đi tới, nụ cười chậm rãi yên tĩnh lại.
"Chào anh!"
Liêu Phàm chủ động chào hỏi, đi tới bắt tay Lục Cảnh Hanh.
Ban đầu ở trong hôn lễ, Lục Cảnh Hanh đã từng thấy qua anh ấy, mặc dù chỉ thấy một bên mặt, nhưng người đàn ông Liêu Phàm này, tuyệt đối để cho người ta đã gặp qua là không thể quên được.
Lục Cảnh Hanh cười chào hỏi, khách khí thăm hỏi mấy câu. Sau đó mắt anh nhìn vào trên người Liêu Đồng, "Đồng Đồng, chào con."
"Chào Chú." Liêu Đồng mắt to chớp chớp, cười nói. Mặc dù cô bé thường ra vào nhà họ Quyền, nhưng cũng không nhìn thấy Lục Cảnh Hanh thường xuyên, coi như cô bé chỉ gặp một lần.
Quyền Sơ Nhược cau mày, nghĩ thầm tiểu nha đầu này trí nhớ thật là tốt. Chỉ là lần trước Lục Cảnh Hanh trở về ăn cơm, đúng lúc gặp phải Liêu Đồng, không ngờ cô bé nhìn một lần thế nhưng lại có thể nhận ra.
"Mọi người gọi thức ăn chưa?" Lục Cảnh Hanh kéo ghế ra, ngồi xuống bên cạnh Quyền Sơ Nhược.
"Gọi rồi ạ." Liêu Đồng rất lễ phép trả lời, "Chú thích ăn cái gì, cũng có thể gọi, hôm nay là ba con mời khách."
Lục Cảnh Hanh nhếch mày lên, môi mỏng mỉm cười.
"Anh chưa ăn cơm sao?" Quyền Sơ Nhược nhìn về phía người đàn ông bên cạnh mình, giọng nói bình tĩnh. Mới vừa rồi nhìn thấy Lục Cảnh Hanh cùng mấy người đàn ông đi ra ngoài, hẳn là đã ăn cơm tối.
"Chưa ăn." Lục Cảnh Hanh mắt nhìn thực đơn, trả lời rõ ràng, "Vốn là anh muốn về nhà ăn, không ngờ gặp em ở đây. Vậy thì thật là tốt, dù sao em ăn ở đây, anh cũng ăn ở đây vậy."
Liêu Phàm bưng chén nước trong tay lên, khẽ nhấp miếng nước, ánh mắt thâm thúy.
Quyền Sơ Nhược cau mày, bởi vì lời anh nói, trong lúc nhất thời không hiểu ra đoạn sau.
Cái gì gọi em ăn ở đây, anh cũng ăn ở đây? Quan hệ giữa anh và cô, có thân mật như vậy sao?!
"Nơi này có thịt bò bít tết rất ngon." Lục Cảnh Hanh khép thực đơn lại, nhìn về phía Liêu Đồng hỏi, "Có muốn thử một chút hay không?"
Nghe vậy, Liêu Đồng chép chép miệng, gật đầu nói: "Muốn."
Cô bé ngẩng đầu lên, nhìn về phía Liêu Phàm, "Ba, phần ăn kia của con, ba có thể giúp con ăn hết hay không?"
"Có thể." Liêu Phàm hiếm khi dẫn con gái đi ăn cơm, không muốn làm cho cô bé mất hứng.
"Cám ơn ba." Liêu Đồng cảm kích mè nheo trong ngực ba mình, lại tiếp tục trò chơi trong Ipad, chờ món ăn lên.
Bối cảnh âm nhạc của nhà hàng trầm thấp, Quyền Sơ Nhược cụp mắt, âm thanh nói chuyện với nhau bên tai không dứt, cô cảm thấy thật là kỳ quái, một người đàn ông cả ngày tay cầm súng, cùng một một người đàn ông mỗi ngày tính toán đầu tư, làm thế nào hàn huyên cùng nhau được?
Hơn nữa hai người đàn ông này, có thể thao thao bất tuyệt (nói liên tục), mỗi người phát biểu ý kiến của mình về lĩnh vực hai bên!
Đây là tình huống gì?!
Cũng may bữa ăn rất nhanh lên bàn, hóa giải loại hài hòa quỷ dị này.
"Oa, thịt bò bít tết ăn rất ngon." Liêu Đồng híp mắt cười.
Lục Cảnh Hanh cười khẽ một tiếng, giơ tay lên sờ sờ đầu của cô bé, nói: "Nghe nói thành tích thi giữa kỳ của con không tệ."
"Chú cũng biết hả." Liêu Đồng hả hê ngước cằm nhỏ, mắt rơi vào trên người Quyền Sơ Nhược.
Dừng dao nĩa trong tay một chút, Quyền Sơ Nhược hồ nghi quay đầu đi, nhưng Lục Cảnh Hanh đang cúi đầu cắt thịt bò bít tết, động tác ưu nhã.
Liêu Phàm ăn cơm cũng không nói chuyện phiếm, nhưng đáy mắt anh ấy dịu dàng, vào giờ phút này lại làm cho tâm tình Quyền Sơ Nhược bị đè nén.
"Dì Quyền Quyền, dì nếm thử một chút thịt bò bít tết đi." Liêu Đồng chủ động cắt một miếng thịt bò bít tết, muốn bỏ vào trong dĩa Quyền Sơ Nhược, nhưng bị Liêu Phàm đưa tay đè lại.
Chân mày Quyền Sơ Nhược nhíu chặc, dần dần giãn ra. Ánh mắt cô rơi vào trên mặt Liêu Phàm, khóe môi cười nhạt.
"Cá hồi quá đơn điệu, ăn thịt bò bít-tết thật sự không sai."
Quyền Sơ Nhược còn chưa kịp phản ứng, người đàn ông bên cạnh đã cắt gọn thịt bò bít tết đưa đến bên miệng cô, nói: "Há miệng."
Ánh mắt của cô nhìn chằm chằm cái nĩa, lại trợn mắt nhìn miếng thịt bò bít tết đưa đến bên miệng, trong nháy mắt giận tái mặt.
"Ngoan, nghe lời." Hai mắt Lục Cảnh Hanh nhẹ híp, môi mỏng nâng lên nụ cười. Gương mặt tuấn tú của anh nhích tới gần, ở bên tai nàng thì thầm: "Ăn một miếng đi, em muốn ở trước mặt Đồng Đồng ăn kiêng sao?"
"......"
Lửa giận trong lòng Quyền Sơ Nhược dân lên, khóe mắt thoáng nhìn người đàn ông đối diện, chợt trầm xuống, thế nhưng từ từ hé miệng, ăn hết thịt bò bít tết.
"Hương vị thế nào?" Mắt thấy cô há miệng, Lục Cảnh Hanh hơi kinh ngạc, ý cười trên khóe môi càng thêm khắc sâu mấy phần.
Quyền Sơ Nhược bưng nước trái cây lên, rất nhanh nuốt thức ăn trong miệng xuống. Cô không thể nghĩ sâu, bằng không nhất định sẽ phun ra.
"Ba, ba cắt cho con đi, " Liêu Đồng xoa cổ tay, cau mày nói: "Dùng dao nĩa mệt quá."
Liêu Phàm ánh mắt cưng chìu lắc đầu một cái, bưng cái dĩa của con gái lên đặt ở trước mặt, sau khi cắt thịt bò thành miếng nhỏ, mới đưa trở lại trước mặt cô bé. Con gái không tính là nuông chiều từ bé, nhưng một năm số lần thấy anh ấy có thể đếm được trên đầu ngón tay, cho nên mỗi lần anh ấy trở lại cũng sẽ tận lực thỏa mãn nguyện vọng của cô bé.
Quyền Sơ Nhược bưng nước trái cây, nhìn thấy đôi mắt Liêu Phàm thâm thúy không thấy đáy, năm ngón tay không nhịn được nắm chặt.
Dùng qua cơm tối, mọi người đi ra Lam Điều. Màn đêm đẹp đẽ, đầy trời sao lóe sáng.
Liêu Đồng đòi đi đỉnh núi ngắm những vì sao, nói là tối nay sẽ có Lưu Tinh (sao băng). Liêu Phàm dắt tay của con gái, dẫn cô bé đến chiếc xe Jeep quân đội, nói với người ở phía sau: "Chúng tôi đi trước, hôm nào có cơ hội lại gặp."
"Nhất định." Hai mắt Lục Cảnh Hanh lóe lên, hướng về phía Liêu Đồng đang ngoắc tay cười cười.
Quyền Sơ Nhược đứng tại chỗ, mắt thấy chiếc xe kia rời đi. Cô xách theo ví da trong tay, giọng nói trầm xuống, "Lục Cảnh Hanh, anh diễn trò cũng diễn quá mức đi!"
"Quá sao?"
Trong tay Lục Cảnh Hanh nắm chìa khóa xe, cười nói: "Tôi có nghĩa vụ diễn tốt mỗi một tuồng vui."
Sắc mặt Quyền Sơ Nhược biến hóa, tròng mắt đen thâm trầm mấy phần.
"Nhà hàng này có thịt bò bít tết, ăn rất ngon có phải hay không?" Môi mỏng Lục Cảnh Hanh nhẹ cong, vẻ mặt không nhìn ra vui buồn. Quyền Sơ Nhược nghe được anh nói, lập tức nhíu chặt chân mày hơn.
Ngón tay người đàn ông cợt nhã, quơ quơ chìa khóa xe, hỏi cô: "Em lái xe sao?"
Quyền Sơ Nhược xoay tầm mắt, cũng không chút nào nghĩ phản ứng đến anh. Bây giờ nhìn đến mặt của anh, cô sẽ nhớ tới miếng thịt bò bít tết kia, toàn thân đều không thoải mái.
Nét mặt của cô chán ghét, Lục Cảnh Hanh nhún nhún vai, xoay người rời đi, cũng không tiếp tục dây dưa.
Nhìn bóng lưng anh hờ hững đi xa, Quyền Sơ Nhược chỉ cảm thấy, người đàn ông lúc này cùng mới vừa người hồi nãy, hoàn toàn như hai người khác nhau.
Lục Cảnh Hanh diễn trò điêu luyện, thật đúng là di truyền!
Lái xe về đến nhà, quả nhiên Quyền Sơ Nhược không có trở về. Bởi vì muốn ăn bữa cơm tối này, khẳng định cô lại đi làm việc tiếp.
Đẩy cửa phòng ngủ ra, đồ của cô sắp xếp gọn gàng, gian phòng không dính một hạt bụi. Lục Cảnh Hanh tựa cạnh cửa, cũng không có bước vào chỗ của cô, thật ra thì cô có tính sạch sẽ, lấy đồ chỗ nào thì nhất định còn trả lại chỗ cũ.
Có tất yếu như vậy không? Có mệt hay không!
Lục Cảnh Hanh trở lại phòng ngủ sát vách, tiện tay kéo cà- vạt xuống vứt ở chân giường. Hắn đứng ở trước gương phòng tắm, hai mắt nhẹ nhàng nheo lại.
Liêu Phàm, sĩ quan quân đội đang tại chức, năm nay bốn mươi ba tuổi, vợ mất sớm, có một cô con gái.
Người đàn ông cởi nút áo sơ mi ra, gò má lạnh lùng lướt qua một tia cười nhạt. Điều kiện như vậy, đến tột cùng là tốt ở chỗ nào, anh thế nào cũng không còn nhìn ra được nữa điểm?!
Lục Cảnh Hanh đưa tay mở vòi hoa sen ra, ngẩng đầu lên đứng ở phía dưới. Màu da lúa mạch của anh hấp dẫn, lồng ngực cường tráng đường cong căng thẳng, nước ấm áp theo cằm anh chảy xuống, đan vào dòng nước chảy dày đặc.
Giây lát, Lục Cảnh Hanh tắt khóa nước, cầm lấy khăn tắm vây ở bên hông. Cách phòng tắm hơi nước, đôi mắt đen u ám của anh hết sức sáng ngời.
Quyền Sơ Nhược, trò chơi này, tôi sẽ chơi tới cùng với em!
Ngoài cửa sổ mới vừa lên đèn, quang cảnh bên ngoài phòng luật sư là ánh đèn đan xen vào nhau tinh tế. Phiên toà buổi chiều có chút không thuận lợi, hơn một năm nay đây là lần đầu Quyền Sơ Nhược cảm thấy khó giải quyết nhất.
Cô nắm bút kề cà trong tay không cho nó rơi xuống, hình như đang suy nghĩ chuyện gì. Chứng cớ không đầy đủ, khó trách bị luật sư đối phương liên tiếp ép hỏi.
Quyền Sơ Nhược phiền não đi tới cửa sổ, liếc thấy lầu dưới chiếc kia xe Jeep quân đội. Anh ấy đến đây từ lúc nào?
Trên bàn điện thoại di động vừa vặn vang lên, Quyền Sơ Nhược thấy mã số, cười nghe, "Có chuyện gì sao?"
"Trễ như thế còn làm thêm giờ?"
Điện thoại đầu kia truyền ra giọng nói trầm thấp, Quyền Sơ Nhược đang cầm điện thoại di động, chân mày nhíu chặc giản ra, "Ừ, có một số việc còn chưa có xử lý xong. Anh ở đâu?"
"Anh phải trở về quân đội." Liêu Phàm ngồi ở sau xe, nhíu mày nhìn chằm chằm phòng làm việc trên lầu đang sáng đèn.
Khóe mắt Quyền Sơ Nhược trầm xuống, nhẹ nhàng khép lại rèm cửa, nói: "Bây giờ sao?"
"Đúng vậy!" Liêu Phàm lên tiếng, "Đột nhiên có nhiệm vụ, cho nên nhất định phải trở về."
Nhất định phải trở về?
Quyền Sơ Nhược mím môi, mắt nhìn chằm chằm chiếc xe ở lầu dưới, "Anh đang nói lời tạm biệt với em sao?"
"Coi như vậy đi." Người đàn ông tựa hồ cười cười, âm thanh nghe không ra phập phồng gì.
Năm ngón tay cầm điện thoại di động nắm chặt, ánh mắt Quyền Sơ Nhược chìm xuống, "Tại sao không ở trước mặt em mà nói lời tạm biệt?"
"Thời gian không còn kịp rồi." Liêu Phàm thu hồi ánh mắt, giơ tay lên vỗ vỗ ghế ngồi phía trước. Tài xế lấy được chỉ thị, lập tức nổ máy, lái xe đi.
Không còn kịp nữa?
Ánh mắt Quyền Sơ Nhược chán nản, mắt thấy chiếc kia xe Jeep quân đội lái đi. Cô xoay người, lạnh lùng nói: "Em biết rồi, sẽ chăm sóc tốt cho Đồng Đồng."
Dường như bên kia đầu điện thoại người đàn ông ngẩn người, sau đó mới mở miệng, "Những năm này cảm ơn em luôn giúp anh chăm sóc Đồng Đồng."
Chân mày Quyền Sơ Nhược chau lại càng chặt, cảm xúc lo lắng, "Trừ cám ơn, anh còn có thể nói cái gì?"
"......"
Liêu Phàm bị cô chặn họng, âm thanh trầm thấp, "Chú ý giữ gìn sức khoẻ."
Bực tức cắt đứt điện thoại, khuôn mặt Quyền Sơ Nhược là một mảnh lạnh lẽo. Mỗi lần anh ấy rời đi đều là hai câu này, không phải cám ơn chính là chú ý giữ gìn sức khoẻ! Nhưng cô muốn nghe không phải là những câu này, Liêu Phàm, anh ấy cứ như vậy luôn làm người ta nổi giận!
Nói một câu, chờ anh trở về, có thể chết sao?!
Lần nữa đi trở về bên cửa sổ, Quyền Sơ Nhược nhíu mày nhìn xuống, ven đường đã sớm không có chiếc xe kia. Cô lấy mắt kính trên mặt xuống, đôi mắt sáng ngời từ từ mất đi thần thái.
Liêu Phàm, em sẽ chờ anh trở về.
Lái xe về đến nhà, Quyền Sơ Nhược xách theo ví da vào cửa, thay dép xong đi vào phòng ngủ. Mắt cô nhìn thẳng, không hề phát giác chung quanh khác thường.
"Anh làm sao mà ở phòng tôi?"
Đẩy ra cửa phòng ngủ, người đàn ông nghênh ngang đang ngồi trên giường, để cho cô chán ghét.
Lục Cảnh Hanh cười khẽ, chỉ chỉ bên ngoài, "Phòng ngủ của tôi đang sửa chữa."
Tâm tình Quyền Sơ Nhược không tốt chút nào, lười cùng anh cãi vả, "Vậy thì ngủ phòng khách."
"Phòng khách cũng đang sửa chữa."
Quay đầu nhìn về phía sau, Quyền Sơ Nhược tức giận nói: "Lục Cảnh Hanh, căn nhà này tôi cũng có quyền sử dụng, anh sửa sang cái gì sao không nói cho tôi?"
"Tôi sửa chữa phòng khách và phòng ngủ của tôi, là chỗ tôi thường xuyên ra vào." Nửa người trên người đàn ông tựa vào đầu giường, môi mỏng nâng lên độ cong mê người, "Chỗ của em, tôi không động."
Quyền Sơ Nhược hít sâu một hơi, xoay người liền muốn rời đi.
"Bà xã!"
Lục Cảnh Hanh nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, cười nói: "Mẹ tôi an bài, xe vẫn còn ở lầu dưới, giờ này mà em ra ngoài, đoán chừng mai hưng sư vấn tội tới đấy (ý là đến hỏi tội, hỏi nguyên nhân), không chỉ là một mình mẹ tôi đâu!"
Quyền Sơ Nhược xoay người lại nhìn anh chằm chằm, tròng mắt đen nhẹ nhàng nheo lại.
"Anh cảm thấy thế nào?" Lục Cảnh Hanh không nhìn ánh mắt lạnh thấu xương của cô, gương mặt tuấn tú chứa đựng ý cười, thật muốn làm cho người ta tát một cái.
Hết chương 4.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...