Một nhà hàng khá được trong thành phố Tuân. Năm người ngồi vây quanh bàn, Giản Dao và Bạc Cận Ngôn ngồi một bên, Phương Thanh và Lạc Lang ngồi bên kia, An Nham người cao gầy tất nhiên là ngồi ở bên chỗ lối đi.Giản Dao gọi đồ ăn, Phương Thanh trò chuyện với Lạc Lang, Bạc Cận Ngôn và An Nham luôn im lặng. Lúc này Giản Dao thấp giọng hỏi: "Ngoài cá ra, em gọi thêm chút khoai tây và lá khoai lang nhé?"Bạc Cận Ngôn hơi vuốt cằm: "Hoàn hảo."
An Nham: "Chị dâu, đùi gà của em."
Giản Dao cười: "Biết rồi."
Khi bọn họ nói chuyện, ánh mắt Lạc Lang còn vô tình dừng trên người bọn họ, dường như có chút sợ hãi, lại dường như có chút xa cách.Lúc này di động của Phương Thanh vang lên, anh ta lấy ra, thấy là dãy số bên Bắc Kinh. "Tôi đi nghe điện thoại một lát." Anh ta đứng lên, lại vỗ vai Lạc Lang, hơi dùng sức nhéo một cái. Lạc Lang cảm nhận được, nhưng làm như không có việc gì, ngồi im bất động.Giản Dao đã gọi xong đồ ăn, trên bàn nháy mắt lại im lặng.Lạc Lang lấy bật lửa từ trong túi ra, cười hỏi: "Mọi người có ngại tôi hút thuốc không?" Anh ta biết Giản Dao không ngại, vẻ mặt An Nham không sao cả. Bạc Cận Ngôn khẽ nói: "Không ngại."
Lạc Lang cúi đầu châm thuốc, chậm rãi hút. Hai người ngồi đối diện tay luôn nắm chặt dưới bàn, anh ta thấy được. Trong nháy mắt, Lạc Lang bỗng nhiên cảm giác mình giống như một con chuột nhếch nhác, anh ta tự giễu nở nụ cười.Nghĩ lại tình cảm nhiều năm qua anh ta đối với Giản Dao là tình yêu sao? Là say mê? Là áy náy? Chỉ là một chút gửi gắm không hơn? Chính bản thân anh ta cũng không phân biệt được rõ ràng. Khi còn trẻ, anh ta thực ra đã nhìn thấy Giản Dao rất nhiều lần, nhưng cô không biết đến sự tồn tại của anh ta. Cho nên sau đó, anh ta đi học từ Mỹ về, vạch ra quyết tâm phải làm quen với cô. Cuộc sống vốn u ám khô héo, bỗng nhiên giống như bừng sáng, bùng nổ.Anh ta che dấu sự say mê của mình với người phụ nữ này, để cho Giản Dao không khó chịu khi anh ta tới gần. Những người khác không bằng một ngón tay cô. Anh ta cũng nhỡ rõ năm ngoái vì vụ án kia Giản Dao bị thương nặng hôn mê trong lòng anh ta, anh ta thực sự vô cùng đau lòng. Khoảnh khắc đó anh ta muốn vì cô mà hủy diệt toàn bộ thế giới, nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ tùy ý thôi. Sau đó anh ta và Phương Thanh luôn chăm sóc Giản Dao, cuộc sống của anh ta đã không còn giống như trước. Đó là loại cảm giác gì nhỉ?Gửi gắm.Cảm giác gửi gắm kiên định chưa bao giờ có. Trong cuộc sống có thêm một phần trách nhiệm dịu dàng mà tốt đẹp. Anh ta cảm nhận được sự tồn tại rõ ràng của nó.Chỉ là hiện tại Bạc Cận Ngôn đã trở lại rồi.Cô không còn cần người khác che chở nữa, bởi vì vết thương của cô đã khỏi rồi. Sau khi nhận thức được điều này, Lạc Lang đột nhiên cảm thấy mất mát như rơi từ trên đám mây xuống. Song hiện tại nhìn cô cười hạnh phúc như vậy, cả người tản ra luồng sáng một năm nay chưa từng có, không hiểu sao anh ta lại cảm thấy vui vẻ.Lạc Lang phả khỏi, ngẩng đầu hỏi: "Cả một năm nay hai người đều ở thành phố Tuân sao?" Tất nhiên là hỏi Bạc Cận Ngôn và An Nham.Bạc Cận Ngôn không đáp, An Nham mở miệng: "Cũng không phải, chúng tôi đã đi vòng vèo qua mấy nơi, sau đó đến đây. Một là bởi vì quen biết đội trưởng đội cảnh sát hình sự địa phương Thiệu Dũng, hai là anh Cận Ngôn cảm thấy... nơi này cách quê hương của chị dâu rất gần. Mỗi ngày anh ấy đều có thể nhớ đến chị dâu."
Lạc Lang mỉm cười.Giản Dao liếc Lạc Lang, Bạc Cận Ngôn ở bên cạnh cô thản nhiên nói: "Sự thật đúng là như thế."
Lạc Lang hỏi: "Chẳng phải thành phố Đồng cũng là quê của anh Bạc sao?"Bạc Cận Ngôn lại đáp: "Đúng vậy, nhưng tôi không có cảm giác quá nhiều với quê nhà."
Lạc Lang nói: "Tôi cũng vậy."
Lúc này Bạc Cận Ngôn như dùng mắt "liếc" Lạc Lang, anh mỉm cười nói: "Thú vị. Một năm nay anh Lạc thường xuyên ở bên cạnh bọn Giản Dao đúng không?"Anh hỏi rất ôn hòa, Lạc Lang cũng đáp: "Đúng vậy. Vốn chỉ là tình nghĩa đồng hương, sau khi xảy ra chuyện năm ngoái, tôi chỉ muốn dùng một phần sức lực nhỏ bé chăm sóc cô em gái này. Phương Thanh cũng vậy, bị người yêu đá... Hẳn là mọi người cũng biết chuyện này rồi, tính cách của cậu ta cũng hợp với tôi. Một năm nay tôi thật may mắn khi được kết bạn với hai người họ."
Giản Dao nhìn chằm chằm chén trà trước mặt, chất lòng trong chén màu xanh, yên bình.Sau khi Lạc Lang nói xong, Bạc Cận Ngôn cầm chén trà trên bàn, giơ lên: "Anh Lạc, lấy trà thay rượu, tôi cám ơn một năm nay anh đã chăm sóc Giản Dao."
Lạc Lang mỉm cười, nói: "Có gì đâu." Uống một hơi cạn sạch.Bọn họ nói chuyện ở bên trong, lúc này Phương Thanh đang đứng dưới ánh đèn ngoài cửa, cả người như cứng lại.Anh ta nhận được điện thoại do trợ lý của Kim Hiểu Triết gọi tới. Chuyện của hai người bọn họ chỉ có người thân cận nhất bên cô ấy biết được. Trong điện thoại giọng cô trợ lý nghẹn ngào: "Cảnh sát Phương, chị Kim bây giờ còn đang nằm trong phòng cấp cứu... Khi hôn mê chị ấy không ngừng gọi tên anh, cho nên tôi tự ý gọi điện thoại cho anh..."
Phương Thanh gần như hét lên: "Sao lại thế này? Người đang tốt đẹp sao tự dưng phải đi cấp cứu?"Cô trợ lý khóc nấc nói: "Tôi không biết, tôi thật sự không biết, bác sĩ nói là trúng độc, tôi không biết sao đột nhiên chị ấy lại trúng độc, có phải ăn nhầm thứ gì không..."
Phương Thanh im lặng một lúc lâu, ngẩng đầu nhìn đèn đường mờ nhạt im ắng, rõ ràng là trời tháng chín, nhưng trái tim anh ta lạnh lẽo như thể ở trong trời đông giá rét. Ngước mắt nhìn, nhóm bạn của anh ta vẫn còn đang ở trong nhà hàng, vẻ mặt uể oải mà cảnh giác. Tài liệu về mười ba vụ án vẫn còn ở trong ba lô của anh ta.Anh nghe thấy giọng nói gượng gạo của mình: "Hiện tại tôi không đến được, thực sự không thể đi được. Cô ấy xảy ra tình huống gì có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào. Nếu không gọi được điện thì nhắn lại cho tôi. Tôi hoàn thành nhiệm vụ rồi sẽ đến."
Cúp điện thoại, anh ta hít thở sâu mấy cái, bình tĩnh hơn, rồi gọi điện thoại cho cảnh sát quen biết ở Bắc Kinh, dặn dò mấy câu, sau đó nói: "Tôi thấy chuyện cô ấy trúng độc rất kì lạ, có lẽ là đã báo án rồi. Cô ấy thường chả chú ý khi ăn gì, nhưng rất ít khi uống thuốc, thể trạng vẫn rất tốt... Người anh em, phiền cậu để ý hộ một chút."
Trong cửa hàng, lẩu cá nóng hổi đã được bưng lên. Vẻ mặt Bạc Cận Ngôn thản nhiên cầm lấy đũa, Bình thường đều là An Nham gắp cá cho anh, hôm nay thì không cần. Giản Dao lúc này mới lấy lại tinh thần, gắp cá bỏ vào bát anh, sau đó dịu dàng hỏi: "Có cần em gỡ thịt cho anh không?"Khóe miệng Bạc Cận Ngôn hơi cong lên, định đáp "Có", An Nham ở bên cạnh đã thản nhiên mở miệng: "Không cần đâu chị dâu, anh ấy nhắm mắt lại cũng có thể nhổ hết xương cá ra."Giản Dao cười: "Ha ha." Vừa ngẩng đầu lên đã thấy Lạc Lang nhìn cô chằm chằm, đôi mắt tối tăm im lặng. Cô tránh khỏi tầm mắt anh ta.Bạc Cận Ngôn lại nhìn về phía An Nham, cười lạnh nói: "Tôi thực sự rất kinh ngạc khi cậu sống đến 26 tuổi rồi mà vẫn không biết gì về tình thú đối với người yêu."
Mặt An Nham đỏ lên.Giản Dao cũng cảm thấy xấu hổ, khẽ đánh Bạc Cận Ngôn một cái dưới bàn.Lạc Lang nhìn cách thức bọn họ ở chung, cảm thấy mới mẻ lại thú vị. Ngay cả người ngoài như anh ta còn cảm nhận được sự hòa hợp và tình bạn vững chắc giữa họ. Một mình anh ta uống hết cốc bia, mỉm cười.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...