Thành phố Tuân không lớn, nhanh chóng đến được trung tâm thương mại Nhiếp Thập Quân thường đi. Giản Dao và Phương Thanh kéo cửa xe ra đi xuống, ngón tay An Nham gõ trên vô lăng: “Anh chờ ở trên xe à?”
Bạc Cận Ngôn: “Ừ.”
Tất cả mọi người xuống xe, trong xe lại im lặng. Bạc Cận Ngôn im lặng ngồi trong chốc lát, cảm thấy ánh mặt trời xuyên qua cửa xe chiếu vào mặt anh, hơi nóng. Trong đầu lại nhớ tới đoạn đối thoại vừa rồi với Giản Dao.
Đó là sự ấm áp khó có thể diễn tả bằng lời. Một năm nay anh dùng sự lạnh lùng và yên tĩnh che đậy kín mình. Không muốn để cho bất cứ ai tới gần, nhưng trong khoảnh khắc đầu tiên gặp lại cô, trong lòng anh đã cuồn cuộn nổi sóng. Anh đã sắp không thể khống chế nổi, muốn ôm cô vào lòng, mãnh liệt hôn. Hóa ra đó là vợ anh, người vợ mà anh đã xa cách một năm không thể ôm ấp.
Anh muốn cô, muốn sự thân mật của cô, muốn sự thông cảm của cô, muốn sự dịu dàng của cô.
Ba người Giản Dao nhanh chóng trở lại. Tuy Nhiếp Thập Quân chỉ tiêu bằng tiền mặt, nhưng cũng chỉ tiêu ở trong trung tâm thương mại, cho nên điều tra được bản ghi chép chi tiêu của cô ta vô cùng dễ dàng.
Phương Thanh cầm hóa đơn được đóng dấu dài trong tay, mở cửa sau ra, ngẩn người.
Bạc Cận Ngôn đã ngồi ở ghế sau.
Bộ dáng kiêu căng mà bình thản, hai tay chống gậy. Cuối cùng Phương Thanh không nhịn nổi bật cười, liếc Giản Dao. Giản Dao nhìn Bạc Cận Ngôn, không nhúc nhích. Phương Thanh đẩy cô, còn anh ta ngồi vào ghế cạnh tài xế. An Nham khẽ mỉm cười, khởi động xe.
Khoảng cách rất gần mà ngờ đâu rất xa, dáng vẻ trí thức phong độ lạnh lùng, ngồi ngay bên cạnh Giản Dao. Cô ngẩng đầu, có thể nhìn thấy cổ tay áo khoác của anh, còn có ngón tay thon dài sạch sẽ, thậm chí nhìn thấy cả vết thương cũ trên ngón tay.
“Kết quả điều tra thế nào rồi?” Bạc Cận Ngôn hỏi.
Phương Thanh lật bản ghi chép chi tiêu trong tay, thản nhiên đáp: “Mỗi tháng Nhiếp Thập Quân đều chi tiền mua son, đồ dưỡng da, trang sức, quần áo… Tôi xem một chút, Trung thu lễ tết âm lịch và vân vân, đều mua những thứ khá đắt.”
An Nham hỏi: “Điều này có thể chứng minh được gì?”
Giản Dao: “Con người Nhiếp Thập Quân vốn giản dị, không sử dụng đến mấy thứ này. Lần trước sau khi hỏi cung Phùng Duyệt Hề, lục soát nhà cũng không thấy có mấy thứ này…”
Còn chưa nói hết đột nhiên sửng sốt.
Bởi vì Bạc Cận Ngôn im lặng, cầm chặt tay cô.
“Cô ta đã mua tất nhiên là có mục đích sử dụng khác.” Bạc Cận Ngôn thản nhiên nói. Ánh nắng buổi sáng chiếu vào mặt anh, theo chiếc xe chạy, ánh nắng lần lượt thay đổi, khuôn mặt trắng nõn tựa như bức điêu khắc trầm tĩnh.
Giản Dao muốn rút tay về, nhưng anh cầm chặt, không rút được.
Phương Thanh nói: “Không chừng cô ta mua mấy thứ này để cất giữ thì sao? Trước đó tôi từng xem tin tức, có một cô gái luôn đến trung tâm thương mại mua đồ nhưng chưa bao giờ mặc ra ngoài, chỉ một mình mặc lén ở nhà, ra ngoài toàn mặc áo phông quần bò rẻ tiền.”
Suy đoán này khá thú vị, nhưng hiện tại ngay cả Bạc Cận Ngôn cũng chưa thể có kết luận. Chuyện này có liên quan đến việc cô ta bị mưu sát hay không cũng chưa biết được.
“Có thể cô ta mua cho mẹ chăng?” An Nham nói.
Phương Thanh nói: “Cậu bị ngốc à, đều là nhãn hiệu dành cho phụ nữ trẻ, sao lại mua cho mẹ được. Hơn nữa có cô gái nào tháng nào cũng tặng quà cho mẹ không.”
Trong lòng Giản Dao chấn động, luôn cảm thấy lời của Phương Thanh có ý gì đó, nhưng còn chưa nắm bắt được. Tay vẫn bị Bạc Cận Ngôn cầm chặt, muốn rút lại không rút được.
Còn lúc này trong lòng Bạc Cận Ngôn vừa kích động vừa thỏa mãn. Nhận thấy cô muốn chạy trốn, anh quyết định giả vờ như không biết, dùng ngón tay cái khẽ miết bàn tay cô. Sau đó cô cúi đầu, im lặng.
Khí huyết trong lòng Bạc Cận Ngôn đột nhiên dâng lên, im lặng một lúc lâu mới mở miệng: “Gọi Phùng Duyệt Hề đến hỏi một chút.”
Anh khẽ nói một câu khiến đám Giản Dao giật mình. Trong đầu hiện lên hình ảnh của Phùng Duyệt Hề, cả người toàn hàng hiệu, trang điểm đẹp đẽ. Liệu có liên quan đến Nhiếp Thập Quân có cuộc sống khác thường hay không?
Song Phùng Duyệt Hề bị mời đến cục lại tỏ vẻ không biết gì về chuyện này.
So với lần trước khiếp sợ và đau buồn, lần này Phùng Duyệt Hề có vẻ im ắng hơn rất nhiều, nhưng sắc mặt tiều tụy, hai mắt thâm quầng, biểu hiện ban đêm cô ta ngủ không ngon.
“Tôi không rõ lắm.” Phùng Duyệt Hề nắm chặt hai tay, ngỡ ngàng nói, “Thỉnh thoảng chúng tôi sẽ cùng đi đến trung tâm thương mại mua đồ, nhưng tôi không hề biết cậu ấy mua nhiều như thế, cũng chưa từng thấy cậu ấy dùng.”
Phương Thanh hỏi: “Có lẽ là cô ta mua cho người khác chăng?”
“Tôi không rõ lắm.”
Phương Thanh chuyển sang câu khác: “Vậy cô ta có từng tặng đồ cho cô không?”
Phùng Duyệt Hề im lặng một chút, đáp: “Có. Sinh nhật tôi cậu ấy có tặng quần áo, lúc năm mới tặng son, nhưng tôi cũng mua quà và bánh ngọt vào sinh nhật cậu ấy.”
Cảnh sát lại hỏi người nhà và đồng nghiệp của Nhiếp Thập Quân, nhưng bọn họ cũng không biết gì về chuyện này giống như Phùng Duyệt Hề. Manh mối tra được tới đây tạm thời không có giá trị. Bạc Cận Ngôn và Thiệu Dũng cho rằng nếu tra về lúc Nhiếp Thập Quân học đại học biết đâu sẽ có manh mối đột phá. Vì thế Thiệu Dũng phái một đội tra theo con đường này, sau đó thật sự có thu hoạch, nhưng đó là nói sau.
Ban đêm, nhóm người điều tra những nơi gần chỗ Nhiếp Thập Quân ở cũng đã hoàn thành, không tìm được kẻ tình nghi rõ ràng.
Trăng tròn tỏa sáng như đĩa bạc, lơ lửng giữa không trung. Giản Dao sắp xếp lại ghi chép điều tra của nhóm cảnh sát, đi vào văn phòng thấy Bạc Cận Ngôn đang ngồi một mình, lại dùng máy “đọc” tài liệu, Phương Thanh và An Nham không có ở đây.
Giản Dao im lặng.
Nhớ tới vừa rồi khi xe đến cục anh mới thả tay cô ra, còn cô tâm tư rối loạn xoay người xuống xe. Thực ra cô cũng không biết mình đang chống cự điều gì, nhưng theo bản năng lại chống cự anh tới gần.
Bạc Cận Ngôn vốn đang tập trung nghe, lại nghe thấy tiếng cô đi vào, cũng không ngẩng đầu, giống như đang ở Bắc Kinh, trong ngôi nhà ấm áp của họ, anh nhìn hồ sơ, còn cô ở bên cạnh.
“Giản Dao.” Anh bỗng nhiên lên tiếng, “Có thể miêu tả cho anh một chút về tướng mạo của nạn nhân Nhiếp Thập Quân không?”
Giản Dao hơi giật mình: “An Nham không nói với anh sao?”
“Đã nói rồi, nhưng năng lực quan sát của cậu ta cẩu thả, hơn nữa thiếu cảm giác tính người, không tinh tế như em.” Anh dừng một chút nói: “Có rất nhiều lúc, chỉ có em mới có cảm giác giống hệt anh.”
Giản Dao im lặng trong chốc lát, nói: “Vâng, Nhiếp Thập Quân thoạt nhìn… im lặng, trầm lặng, hướng nội, lông mày ngang, đầu mũi khá thô, môi mỏng. Thoạt nhìn bình thường không có gì đặc biệt, nhưng… cá nhân em cảm giác cô ta cũng không phải là một người nhu nhược, dễ bị bắt nạt. Ánh mắt thoạt nhìn hơi u ám, giống như cất giấu gì đó, luôn khiến em cảm thấy kì quái.”
Trong đầu Bạc Cận Ngôn tưởng tượng một chút, ngón tay khẽ gõ trên bàn, chậm rãi nói: “Hiện tại trong lòng anh đã có chút suy đoán, nhưng còn thiếu một ít chi tiết để xác minh. Chi tiết anh có thể ‘quan sát’ quá ít.” Dừng một chút nói: “Nếu anh có thể nhìn thấy mặt Nhiếp Thập Quân, sẽ có phán đoán chuẩn xác hơn về hành vi đặc điểm của cô ta, có thể chứng minh được phỏng đoán của mình.”
Giản Dao im lặng.
Một lát sau, anh nói: “Giản Dao, xin lỗi.”
Anh nói: “Anh sẽ trở về, nhưng không phải hiện tại.”
Anh nói: “Anh thề sẽ mang theo thi thể hung thủ trở về.”
Nước mắt Giản Dao chảy ra, ngẩng đầu thấy khuôn mặt tái nhợt, quật cường, anh tuấn của anh. Bóng tối ở phía sau lưng anh, ánh sáng cũng ở đó. Tựa như anh đã trở thành bức tranh vĩnh hằng, dừng mãi trong tầm nhìn của cô. Sau đó anh đứng lên, tay vịn bàn, từ từ sờ soạng. Anh bỏ kính râm trên mặt xuống, từ từ nhắm hai mắt, cúi đầu hôn cô. Giản Dao chưa bao giờ cự tuyệt nụ hôn của anh, lúc này cũng vậy. Môi anh dọc theo mặt cô, nước mắt cô rơi xuống, tựa như quả bom đã chôn thật lâu, sắp nổ mạnh trong cơ thể hai người bọn họ. Nụ hôn của anh ngày càng mãnh liệt, đỡ lấy bả vai và hai tay cô, cũng càng hôn sâu hơn.
Qua một lúc lâu, môi anh mới dời đi. Giản Dao vuốt ve mắt anh, nước mắt đầy mặt.
Lúc này có người xông vào, là Phương Thanh, thấy thế anh ta hơi sửng sốt, nói: “Phát hiện thi thể thứ hai, lại là sát thủ hồ điệp!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...