Hãy Nắm Lấy Tay Anh

Hai người đi bộ bên nhau dọc hồ Đền Lừ, chẳng mấy khi Gia Hân có tâm trạng thư thái thưởng ngoạn thiên nhiên thế này, lại đi bên một thanh niên nổi bật như Minh, khiến cô tự dưng có cảm giác hãnh diện vô cùng. Nhưng sau đó đột nhiên lại là sự ùa về của cảm giác tự ti, vì trông cô giống một cô bé nhà quê khi đi cạnh anh. Không được, không được hạ thấp bản thân, nên gọi là “Cô bé lọ lem” thì hơn. Đúng là chẳng có ai hâm như cô! Mấy lần Minh định quay sang mở lời, nhưng Gia Hân thấy anh cứ lúng túng như gà mắc tóc, cô phì cười đánh mạnh vào vai anh.
- Trời ơi, đàn ông con trai kiểu gì thế? Muốn em giúp gì nào?
- Đối với anh, Gia Hân không phải em gái.
- Vâng, tất nhiên rồi, không phải em ruột mà.
- Ý anh là, không đơn thuần là “em gái”. Anh thích Gia Hân, nghiêm túc đấy. Anh thích Gia Hân từ khi em chỉ là một cô bé con, bây giờ thì có lẽ đã tăng thêm nhiều nấc rồi.

- Diễn tập hả anh? Đạt đấy đạt đấy, em chấm 10 điểm nhé hehe. Cứ dùng cái dáng vẻ lúng túng và nghiêm túc của anh lúc nãy, nàng nào cũng đổ. – Rõ ràng là Gia Hân có vẻ hiểu, nhưng không hiểu sao bản tính cố chấp trong cô cứ không muốn chấp nhận sự thật Minh thích mình, cô bướng bỉnh ra sức phủ nhận.
- Thế nàng Gia Hân có đổ không?
- Em đã nói trước là không được trêu em cơ mà, em về em mách bố.
- Anh đã nói là anh không trêu em, anh nghiêm túc mà. Sao em không chịu tin nhỉ?
- Em cứ không tin đấy.
Nhìn vẻ mặt của Gia Hân, Minh chỉ muốn bóp lấy cô, nghiền cô ra. Tức chết mất. Minh nắm chặt lấy cổ tay Gia Hân, chặt đến nỗi tay cô đỏ lên, khiến Gia Hân đau quá hét toáng lên. Chưa bao giờ Gia Hân thấy Minh mất bình tĩnh như thế, đôi mắt anh tối sầm lại kìa.
- Được, em không tin phải không? Anh chứng minh cho em là được chứ gì.
Vừa nói dứt câu, một bàn tay của Minh đặt vào eo cô, kéo mạnh vào mình, anh cúi đầu xuống hôn cô. Nụ hôn của anh, dù chỉ chạm môi, nhưng khiến đầu óc Gia Hân ong hết cả lên, mặt đất dưới chân cô như cũng quay quay. Nụ hôn đầu của cô bị anh cướp mất rồi. Gia Hân trợn trừng mắt nhìn anh, còn Minh vẫn đang nhắm mắt, dáng vẻ rất thật lòng.
- Anh bị điên à? Sao lại làm thế với em?

Gia Hân gắng hết sức đẩy Minh ra, hét lên, không kiềm chế được liền tát cho anh một cái. Anh rất cao, cô chỉ đứng chưa đến vai anh, nên cái tát của Gia Hân khi đến được má anh cũng giảm lực đi nhiều. Gia Hân òa khóc, chạy ra phía xa. Minh vội vàng đuổi theo cô, ôm cô vào lòng:
- Anh xin lỗi, anh không cố ý. Anh chỉ muốn chứng minh anh thật lòng thích em thôi. Thích em là chuyện của anh, còn việc em có thích anh hay không, anh không ép em trả lời ngay đâu. Anh xin lỗi Gia Hân.
Cô đứng phụng phịu trong vòng tay anh, đôi tay nhỏ bé cứ ra sức đấm liên tiếp vào ngực anh, cho bõ cơn tức vừa bị cưỡng ép nụ hôn đầu. Nụ hôn đầu chẳng giống chút nào so với sự tưởng tượng phong phú của một cô gái lãng mạn như Gia Hân, lại còn…từ một người mà cô luôn coi là anh trai nữa chứ. Hai từ “Loạn luân” cứ luẩn quẩn trong đầu cô.
Buổi tối hôm ấy, Minh đưa cô về nhà, hai người chẳng nói với nhau câu nào khiến bố mẹ Gia Hân cũng thấy lạ. Nhìn mặt Minh có vẻ buồn, Gia Hân cũng thấy hơi áy náy, nhưng biết làm thế nào được, trái tim cô chưa từng hướng về anh. Cho dù có lúc…phải thừa nhận, cô rung động trước vẻ đẹp trai của anh, nhưng chắc đó chưa phải tình yêu đâu nhỉ?
Đêm hôm đó, cả hai đều mất ngủ. Cuối cùng, sau bao nhiêu năm che giấu, Minh đã thổ lộ được lòng mình với cô gái của anh. Còn Gia Hân, cả đêm nằm lắp ráp, ghép nối tất cả những sự kiện từ nhỏ đến lớn có liên quan đến Minh, cộng thêm những đoạn chat bóng gió của anh từ khi cô lên Đại học. Không ngờ, anh đã thích cô lâu như thế, nhiều như thế. Cái cảm giác hiếu thắng của một cô gái mới lớn khiến Gia Hân chìm vào giấc ngủ với một nụ cười ngọt ngào.
Hai ngày hôm sau, Minh xin phép bố mẹ Gia Hân về quê luôn, không đợi đến cuối tuần. Lúc cô đi học về đến nhà thì anh đã về đến quê. Đột nhiên, một cảm giác mất mát và hụt hẫng xâm chiếm cô suốt cả buổi tối. Không lẽ cô đã thích anh nhanh như thế sao?

Đêm nào Gia Hân cũng ôm một mớ suy nghĩ về Minh đi ngủ, bản thân cô không ý thức được hình ảnh Minh đang chiếm bộ nhớ càng ngày càng lớn trong tâm trí cô. Con người đáng ghét này, tự dưng lại cả gan thay thế hình ảnh Kiên trong lòng cô chứ, làm đảo lộn hết tôn ti trật tự trong lòng cô? Đồ Minh chết tiệt, đồ Minh chết dẫm aaaaaaaaaaaaaaaaaaa!
Cuối tháng 11, cả đại gia đình Gia Hân hân hoan hẳn lên vì sự kiện chú ruột của cô cuối cùng cũng cưới vợ ở tuổi 38. Gia Hân háo hức cả đêm không ngủ vì sắp được về quê, cố phủ nhận cái ý nghĩ: “Sắp được gặp anh rồi!”. Về đến nơi, người đầu tiên đứng đón cô là anh, với chiếc máy ảnh chuyên dụng trên tay. Trái tim Gia Hân tự dưng thấy ấm áp lên hẳn khi nhìn thấy anh, ánh mắt cô nhìn anh cũng có phần hơi khác, chẳng biết anh có đủ nhạy cảm để nhận ra không.
Ăn hỏi và đám cưới diễn ra trong hai ngày liên tiếp, Minh kiêm luôn nhiếp ảnh. Hôm sang nhà cô dâu, nhìn dáng vẻ cầm máy chuyên tâm và chuyên nghiệp của Minh, Gia Hân bị chấn động mạnh trong lòng. Anh đang cố tình quyến rũ cô, mặc comple đen, đeo kính đen, rõ phong độ, aaaaaaaaaaaaaaaa, bắt đền anh đấy, người đâu mà quá đáng thế!!! Có lẽ không chỉ cô bị mê hoặc bởi dáng vẻ ấy, mà cả họ nhà gái cũng thế. Chẳng thế mà hai ngày liên tục, anh đều được họ nhà trai và họ nhà gái “phóng đại hóa”, giới thiệu nào là “phóng viên nhiếp ảnh tạp chí” rồi lại “nhiếp ảnh gia”; thậm chí còn khen anh giống diễn viên, khiến Gia Hân và Minh cười lăn lộn, chảy cả nước mắt. Thời thơ ấu đột nhiên ùa về. Không biết đã bao lâu rồi, cô mới ngồi bên anh cười thoải mái như thế. Có nên phá vỡ mối quan hệ tốt đẹp ấy không? Là anh em sẽ mãi mãi là anh em, nhưng đã là người yêu, lỡ chẳng may break-up, chẳng phải sẽ đánh mất thứ tình cảm xây dựng 20 năm mới có này sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui