Hãy Chờ Tôi, Một Chút Nữa Thôi!
Nói xong Vương Nhi ngước lên nhìn phản ứng của Hoàng Phong, chỉ thấy cậu cười cười gian xảo:
- Ba mẹ tôi hiện tại đi nước ngoài, không biết chừng nào về, ngoài ra trong nhà cũng không còn ai hết nên cậu yên tâm. Còn về tôi và cậu...
Nói rồi cậu ta như đánh giá mà quét mắt từ đầu đến chân Vương Nhi khiến mặt cô phút chốc đỏ bừng, tim đập loạn, ánh mắt đánh giá vậy là sao chứ, cô đang định nói cậu nhìn vậy là có ý gì thì Hoàng Phong lại đánh gãy, giọng nói như đang khinh bỉ:
- Ai đó mặt trước và sau như một, dù có cho tôi cũng không thèm. Người nên sợ đáng lẽ là tôi!
What? What did he say? Vương Nhi cô... cô rõ ràng là ba vòng rõ ràng, phát triển rất tốt đó!!! Vậy mà tên nào đó nói mặt trước và sau của cô như một, ai là con gái mà chịu nổi người mình thích nói vậy chứ!!! Còn tự khen mình nữa, Vương Nhi xù lông:
- Hoàng Phong shit shit shit, ai thèm cho cậu dù cậu có đưa tôi bao nhiêu tiền tôi một cọng tóc cũng không cho cậu đụng. Cậu tưởng cậu đẹp lắm hả, da thì trắng như người mắc bệnh bạch tạng, mặt thì còn xấu hơn mấy cô phẫu thuật bên Thái, nhìn tới nhìn lui không một cái gì giống con trai đích thực. Không chừng cậu làm phẩu thuật chỉnh hình mới được như vậy!!!
Xả một tràng mà không kiêng kị, cuối cùng Vương Nhi cũng bớt giận, đáng đời ai bảo dám nói cô ba vòng như một, hừ cho cậu tức chết. Nhưng nếu cô biết trước kết quả chọc giận Hoàng Phong là như thế nào thì dù cho cô tiền bạc nhà cửa cô cũng không bao giờ dám.
Bởi vì người nào đó khi bị mắng xong mặt đã đen hơn cả đít nồi, âm trầm đáng sợ, nhưng cô gái nào đó vẫn còn thỏa mãn với màn xả giận vừa rồi nên không chú ý, đến khi cảm nhận được khác thường Vương Nhi đã không kịp làm gì.
Hai tay cô đều bị Hoàng Phong dùng tay trái nắm lấy, đôi chân nhỏ bé bị kẹp lại bởi hai chân rắn chắc của Hoàng Phong, cả người cậu áp sát lại phía Vương Nhi đến nỗi cô cảm nhận được hơi thở của cậu phả vào mặt cô và tiếng tim đập thình thịch của cậu. Vương Nhi hoảng sợ định nói gì đó nhưng đã bị Hoàng Phong đánh gãy:
- Cậu giỏi lắm, Vương Nhi. Vậy để tôi cho cậu kiểm chứng một lần xem tôi có phải là thật không nhé!
Nói rồi Hoàng Phong từ từ áp sát mặt với cô, Vương Nhi dường như nín thở, mặt đỏ bừng, tim đập loạn thình thịch thình thịch, não cô dường như đình trệ không biết làm gì. Mặt Hoàng Phong càng lúc càng gần 3mm...2mm...1mm và cuối cùng hai chiếc mũi đụng vào nhau, ánh mắt đầy phức tạp của Hoàng Phong nhìn chằm chằm vào mắt Vương Nhi, cô không hiểu trong ánh mắt đó chứa đựng cảm xúc gì và cũng không biết làm gì vì bây giờ đây não cô trống rỗng, cả người căng như dây đàn chịu đựng sự áp sát của cậu. Cô chưa bao giờ gần con trai quá một m chứ đừng nói là không một mm nào như bây giờ.
Và Vương Nhi không để ý rằng cô không hề ghét sự gần gũi của Hoàng Phong với mình, chỉ vì chưa bao giờ tiếp xúc gần với con trai nên mới sinh ra hoảng hốt.
Có lẽ không chỉ Vương Nhi mà Hoàng Phong cũng không ổn hơn cô bao nhiêu, tim cậu đang đập gia tốc như đang chạy điền kinh, còn có hai lỗ tai đã sớm đỏ chót có thể nhỏ ra máu. Nhưng cậu nhất định phải cho cô bài học để lần sau không nói cậu như vậy nữa. Mặc dù cậu không ỷ vào vẻ bề ngoài nhưng không có nghĩa là muốn chê cậu thế nào cũng được đặc biệt là cô. Hoàng Phong ai cũng có thể bỏ qua mặc kệ nhưng riêng Vương Nhi cậu không biết tại sao có lẽ cậu thực sự thích cô rồi, rất khó chịu khi cô chê mình mặc dù biết cô chỉ tức giận mới nói vậy.
Nhìn cô gái xinh xắn nhỏ nhắn phía dưới mình, khuôn mặt trắng nõn đã ửng hồng, lông mi dài đang run rẩy che lấp đôi mắt to tròn ngân ngấn nước, chiếc mũi nhỏ nhắn đã đỏ chót, còn có bờ môi nhỏ hồng nhuận đang mấp máy khiến Hoàng Phong chỉ định hù dọa cô cũng bị hấp dẫn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...