Chương 2: Đêm đầu
Hỷ phòng đã yên tĩnh trở lại, Tề Thục Lan ngồi trên giường bất an không yên, đợi vị hôn phu tân lang của nàng.
Theo tiếng bước chân, cửa phòng kẹt một tiếng bị mở ra, nàng nghe thấy giọng nam nhân đục ngầu đã say khướt: “Bản thế tử chưa say, không cần đỡ ta, lui xuống hết đi!”
Nghe thấy tiếng nam nhân bước tới gần giường, Tề Thục Lan căng thẳng nắm chặt lấy góc váy.
“Xoạt” một tiếng, khăn hỷ uyên ương trên đầu nàng bị kéo ra, một mùi rượu nồng đậm ập tới trước mặt nàng.
Thế tử thất tha thất thiểu, thuận tay ném khăn che mặt sang một bên, Tề Thục Lan xấu hổ không dám ngẩng đầu, cô cô trong nhà đã dạy nàng, trong chuyện phòng the, mọi chuyện đều phải nhẫn nại, vì thế nàng chỉ yên lặng đợi động thái tiếp theo của thái tử.
“Xì!” Nam nhân không hài lòng thở dài một tiếng, quát: “Ngươi không biết tới giúp bản thế tử thay đồ sao? Ngồi ở đó đợi ta tới hầu ngươi sao?”
Tề Thục Lan lúc này mới tỉnh ngộ, chân tay luống cuống đứng lên, thay bộ y phục đã ngấm đầu mùi rượu của hắn. Nhưng nàng vốn là đích nữ đoan trang được nuôi dạy nghiêm khắc, những việc hầu hạ nam nhân này nàng hoàn toàn không biết gì, nhất thời không biết làm sao cởi được cài áo của hắn.
“Hừ!” Nam nhân không kiên nhẫn đứng quá lâu, cứ thế đẩy nàng lên giường, tức giận nói: “Đúng là đại tiểu thư! Chân tay vụng về, làm sao khiến nam nhân hài lòng được đây? Ta nói cho ngươi biết, mẫu thân ta định hôn sự với Tề phủ ngươi cho ta, chẳng qua chỉ là muốn lấy chút danh tiếng tiểu thư thế gia của ngươi làm đẹp mặt cho bản thế tử mà thôi! Tề phủ ngươi chẳng qua cũng chỉ là muốn cậy quyền thế của cha ta mới bán ngươi cho nhà ta! Ngươi nếu như không chịu nịnh nọt khiến ta vui, chẳng ai coi ngươi là tiểu thư đâu!”
Tề Thục Lan đáng thương yếu ớt bị đẩy ngã không chút thương tiếc, đầu đập vào thành giường, dường như trước mắt đều là một mảng sao trời, nàng chưa từng chịu sự ngược đãi như thế này, cho dù nàng đã chuẩn bị tâm lý rồi, cũng chẳng thể ngăn được nước mắt chảy xuống.
Nàng đang định giơ tay xoa chỗ đau trên đầu, thế tử đã cởi sạch quần áo, bổ nhào lên giường.
Tề Thục Lan còn chưa định thần, hắn đã vội vàng giơ tay cởi hỷ phục trên người nàng, động tác thô bạo khiến da thịt nàng đau đớn. Nàng không nén được bi thương kêu lên: “Phu quân, xin người chậm chút, thương xót Lan nhi mà.”
Truyện được dịch bởi Rye và đăng tại lustaveland.com
“Hứ, chậm cái gì? Để bản thế tử kiểm hàng trước, nhìn xem cơ thể ngươi trông ra sao!” Động tác tay của thế tử vẫn chưa dừng lại, thuần thục lột sạch y phục trong ngoài của nàng ra.
Bình sinh lần đầu tiên bị lộ sạch trước mặt nam nhân, lại bị đối xử thô lỗ như thế, Tề Thục Lan toàn thân run rẩy, xấu hổ giận dữ và sợ hãi khiến nàng nằm trên giường gấm, nhắm chặt hai mắt, gắt gao cuộn tròn cơ thể gầy yếu nhỏ nhắn ấy lại.
Ánh mắt dâm tà của thế tử rơi xuống cơ thể trần trụi của nàng, hắn cười khà khà nói: “Ừm, đôi chân này trời sinh cũng không tệ, chỉ là ngực và mông quá nhỏ, bản thế tử thích nữ nhân ngực to mông to cơ. Đối với ngươi, chỉ đành tạm chấp nhận thôi. Có điều, nếu nhào nặn ngực ngươi nhiều hơn, có thể sẽ to hơn chút.”
Nghe thấy hắn nói như đang bình phẩm hàng hóa, những lời nói thô tục như đối với nữ nhân thấp hèn, Tề Thục Lan tức giận cắn chặt môi, nhưng lại chỉ có thể nhịn xuống.
Không có ai có thể cứu mình, cố gắng chịu đựng sống tiếp thôi. Nàng tự nói thầm với mình như vậy.
Cánh tay mềm mại của thế tử giơ về phía nàng, một tay kéo lấy hai tay nàng đang che trước ngực, nắm chặt lấy hai khối mềm mại của nàng, vừa xoa vừa bóp, dâm tà cười nói: “Da của ngươi cũng trơn mềm lắm, không hổ là thiên kim phú quý!”
Làn da mềm như cánh hoa nhất thời bị xoa nắn lưu lại mấy vết ửng hồng. Đôi mắt của Tề Thục Lan nước mắt đã vòng quanh, mà thế tử vẫn chưa hài lòng, hắn nhanh chóng dùng ngón tay vân vê hai điểm hồng trên đỉnh mềm mại đang vểnh cao của nàng, mạnh mẽ ấn xuống.
“Aaaaaaaaaaaaaaa…………..” Trên ngực truyền tới sự đau đớn vô cùng, Tề Thục Lan không nhịn được kêu thành tiếng, cuối cùng cũng thì cũng khóc nấc lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...