Chương 103:
"Nương nương, nô tỳ đã nghe ngóng, tú nữ lần này, có ba người có vẻ nổi bật." Tẫn Hoan vào cửa, nhìn thấy Trần Mạn Nhu đang ôm Tứ hoàng tử xem sách, liền im ắng đi đến đây, thấp giọng đáp lời.
"Ba người thế nào?" Trần Mạn Nhu buông sách, đem bàn tay Tiểu tứ muốn bắt sách nắm chặt trong bàn tay mình, Tiểu tứ có chút không cam lòng a a hai tiếng, Trần Mạn Nhu cầm lục lạc để một bên đưa cho hắn, lúc này hắn mới vừa lòng, dùng sức bắt tay vào lắc lục lạc.
Tẫn Hoan cười hì hì nhìn Tiểu tứ ngoạn nháo, vừa còn muốn phân thần trả lời câu hỏi của Trần Mạn Nhu: "Một người là thiên kim nhà Phó thái sư Phó Cẩm Dao, một người là nữ nhi phủ doãn Thuận Thiên phủ Thường đại nhân Thường Văn Lệ, còn có một người là nữ nhi Binh bộ thượng thư Thôi đại nhân Thôi Oanh Nhi."
Trần Mạn Nhu nháy mắt mấy cái: "Thôi Oanh Nhi?"
"Là, nương nương, Thôi cô nương này rất nổi tiếng, nghe nói dáng dấp tuy rằng không xinh đẹp như Phó cô nương, nhưng là thắng ở khí chất xuất chúng, một tay trường tiên xuất thần nhập hóa, ba nhị đẳng thị vệ cùng lên cũng không phải đối thủ của Thôi cô nương."
Tẫn Hoan vội vàng nhất ngũ nhất thập nói, Trần Mạn Nhu ngược lại không thèm để ý Thôi Oanh Nhi này là cái dạng người gì, nàng càng để ý là, phụ thân Thôi Oanh Nhi là Binh bộ thượng thư, là quan nhất phẩm tại kinh thành, so với phụ thân nhà mình chính tam phẩm cao hơn hai bậc, còn đang quản phụ thân nhà mình.
"Thôi Oanh Nhi này bao lớn?" Trần Mạn Nhu đưa tay túm lục lạc trong tay Tứ hoàng tử một chút, không cho hắn bỏ vào miệng, nghiêng đầu nhìn Tẫn Hoan hỏi, Tẫn Hoan thoáng nhíu nhíu mày: "Thôi cô nương năm nay mười bảy tuổi, Phó cô nương năm nay mười tám tuổi, Thường cô nương năm nay cũng là mười tám tuổi."
"Mười bảy a, độ tuổi như hoa." Trần Mạn Nhu thấp giọng lập lại một lần, mới cười hỏi: "Thôi Oanh Nhi muốn tiến cung sao?"
Tẫn Hoan chần chờ một chút, lập tức gật gật đầu: "Nô tỳ tìm hiểu được, tú nữ lần này, đại bộ phận đều muốn vào cung, ba vị này cũng không ngoại lệ, Phó cô nương làm người hiền lành, tiến cung ba ngày, liền truyền ra thanh danh ôn nhu dễ thân thiện đối xử tử tế với hạ nhân..."
Trần Mạn Nhu cười nhạo một tiếng, hơi nhíu mày: "Vậy Thường cô nương đâu?"
"Thường cô nương là tài nữ, nghe nói, ba tuổi thông thạo ‘tam tự kinh’, năm tuổi bắt đầu đọc ‘tứ thư ngũ kinh’, sáu tuổi bắt đầu chấp bút viết văn, tám tuổi làm ra bài thơ làm cho mọi người cả kinh thành đều khen thơ hay, mười ba tuổi ngay cả Đại trưởng công chủ cũng tán dương nói —— nàng có tài vịnh nhứ."
"Vậy ngươi nói, Thường cô nương cùng Dương quý phi, người nào có tài hoa hơn?" Trần Mạn Nhu càng nghe càng buồn cười, nhịn không được đánh gãy Tẫn Hoan hỏi, Tẫn Hoan há mồm lại ngậm lại, Dương quý phi cũng nổi danh tài nữ trong cung, còn luôn luôn quảng cáo rùm beng mình được sủng ái là vì tài học tốt, nếu lại thêm một người cũng có tài - Thường cô nương...
"Hoàng hậu nương nương bên kia thế nào?" Trần Mạn Nhu thấy Tiểu tứ đánh ngáp, liền ôm ngang hắn vỗ nhẹ nhẹ hai hạ, thời điểm nói chuyện thuận tiện đè thấp thanh âm, Tẫn Hoan lại đem thanh âm áp xuống kém chút không nghe thấy: "Hoàng hậu nương nương bên kia cũng không có động tĩnh, hai ngày nay chỉ để cho nhóm tú nữ ở tại Anh Hoa điện, ngược lại Lưu phi nương nương tuyên vài tú nữ đi qua nói chuyện."
"Tuyên ai?" Trần Mạn Nhu thoáng có chút kinh ngạc, Lưu phi không tiếp tục đi hướng khiêm tốn sao? Lúc này tại sao bỗng nhiên lại khác thường?
"Hôm nay buổi sáng tuyên Lý gia cô nương, Trương gia cô nương, cùng với Trịnh gia cô nương." Tẫn Hoan suy nghĩ trong chốc lát mới nói, vài người này tư liệu cũng đã sớm học thuộc lòng, cho nên há mồm sẽ tới: "Lý gia là muội muội nhà mẹ đẻ đại tẩu của phu gia Đại trưởng công chúa, Trương gia cùng Anh quốc công không có quan hệ gì, hai nhà đã qua năm đời, đây là nữ nhi Trương ngự sử, Trịnh gia..."
"Trịnh gia?" Trần Mạn Nhu thấy Tẫn Hoan chần chờ, lập tức liền đoán được, cười đem Tứ hoàng tử giao cho Trần ma ma đứng một bên làm người vô hình: "Vô phương, Trịnh gia địa vị cũng không cao, cho dù tiến cung, phỏng chừng cũng tạo ra sóng lơn, ngươi cho người nhìn chằm chằm, xem mấy người này ngày thường đều cùng ai tương đối tốt."
Tẫn Hoan lên tiếng, Trần Mạn Nhu ngáp một cái, một lần nữa cầm xem sách ở trên bàn, nhìn đến chỗ cao hứng, lấy bút ở phía trên làm dấu chấm đôi câu.
Đến buổi chiều, Lưu Thành đến đây tuyên chỉ, nói là Hoàng thượng tối hôm nay qua gặp, Trần Mạn Nhu cho Đối Nguyệt đi chuẩn bị bữa tối, còn mình lại cho người chọn quần áo trang sức, hầu hạ lấy lòng Hoàng thượng, nhưng là chuyện tình cả đời, vạn vạn không thể bởi vì có hài tử liền xem nhẹ cha hài tử, bằng không, hậu quả sẽ thực nghiêm trọng.
"Nương nương, cái màu thủy lam này đi?" Bôi Đình ở một bên hỏi, Trần Mạn Nhu nhìn lướt qua, gật gật đầu: "Uh, hợp với cái màu hồng nhạt mạt ngực, trang sức không cần chọn đồ quá sắc nhọn, liền ngọc trâm kia cùng phấn trân châu toàn hoa đi, lại thêm hai cái quyên hoa là được."
Thời điểm Hoàng thượng vào cửa, Trần Mạn Nhu trước sau như một ở cửa chờ, nhìn thấy Hoàng thượng, trên mặt lập tức lộ ra tươi cười sáng lạn, xách váy đi xuống bậc thang hành lễ với Hoàng thượng: "Thiếp gặp qua Hoàng thượng, thỉnh an Hoàng thượng."
"Ái phi đứng lên đi, tại sao ở bên ngoài chờ? Tiểu tứ đâu?" Hoàng thượng nâng Trần Mạn Nhu dậy, hướng trong phòng nhìn lướt qua, Trần Mạn Nhu cười chỉ chỉ tây gian: "Lúc này Tiểu tứ đang ngủ đâu, Hoàng thượng đi vào trước đi, thiếp cho người nấu canh đậu xanh, Hoàng thượng vừa vặn uống một chén."
Hoàng thượng sải bước đi vào trong, trực tiếp đi đến tây gian, thấy Tiểu tứ đang nằm trên tháp ngủ bốn vó chổng lên trời, trên bụng nhỏ đắp thảm lông theo hô hấp cùng nhau phập phồng, hai má béo tròn tròn nhuận nhuận mang theo màu hồng nhạt khỏe mạnh, năm ngón tay ngắn nắm lại tạo thành tiểu quyền đầu đặt ở bên miệng, như vậy, đáng yêu nói không nên lời. Tươi cười trên mặt lại càng thân thiết, trực tiếp đi qua nhéo quyền đầu Tiểu tứ, gạt gạt tóc máu Tiểu tứ.
"Hôm nay Tiểu tứ uống sữa mấy lần?" Hoàng thượng nghiêng đầu hỏi, Trần ma ma vội vàng tiến lên trả lời: "Hồi Hoàng thượng, Tứ điện hạ hôm nay tổng cộng uống sữa tám lần, mỗi lần đều ăn no, ăn rất bình thường."
Hoàng thượng vừa lòng gật gật đầu, thưởng Trần ma ma một cái hà bao, cho nàng đi xuống, sau đó đưa tay chuẩn bị tự mình ôm lấy Tiểu tứ. Trần Mạn Nhu ở một bên vừa cười vừa nói: "Hoàng thượng, ngài đừng lay tỉnh hắn, tiểu tử kia tính tình rất lớn, vừa tỉnh liền khóc lớn, ai dỗ cũng dỗ không được."
"Phải không?" Hoàng thượng tùy ý hỏi một chút, nghĩ nghĩ, vẫn ôm lấy Tiểu tứ, ngược lại không nghĩ tới, Tiểu tứ không chỉ không có tỉnh lại, ngược lại rầm rì hướng trên người hắn cọ cọ, tiếp tục ngủ thiên hôn địa ám.
Trên mặt Trần Mạn Nhu rất kinh ngạc, đưa tay tính trạc cánh tay Tiểu tứ: "Đứa bé này tại sao như vậy a, buổi sáng hôm nay ta huých hắn một chút, hắn khóc thời gian một nén nhang đâu, tại sao Hoàng thượng ngài ôm thì không khóc đâu?"
"Đó là bởi vì hắn biết trẫm là phụ hoàng hắn." Hoàng thượng cười rất là đắc ý, Trần Mạn Nhu trên mặt đồng ý, trong lòng âm thầm khinh bỉ, nếu không phải nàng lúc trước đánh thức Tiểu tứ để cho Tiểu tứ khóc cho đã, lúc này Tiểu tứ nhất định sẽ phát giận.
Tiểu tứ tuổi còn nhỏ, lại ngủ, Hoàng thượng bế lập tức thấy không có ý nghĩa, sau khi trả lại cho vú nương, cho Trần Mạn Nhu cùng dùng bữa tối, sau lại tùy ý tán gẫu: "Thời gian trước Hải Nam bên kia tiến cống cây thơm, đợi lát nữa trẫm cho người đưa cho ngươi một ít."
"Đa tạ Hoàng thượng." Trần Mạn Nhu cười nói, hoa quả tùy ý có thể thấy được ở kiếp trước, đến niên đại này, liền biến thành thập phần quý giá. Tháng sáu thơm vừa được bày bán, tự nhiên là tiến cống trước tiên, sau đó ở chợ mới có bán.
Cho dù Trần Mạn Nhu có tiền, cũng không phải cái gì cũng có thể mua được.
"Vì thể hiện lòng biết ơn của thiếp, thiếp cũng có quà đáp lễ." Trần Mạn Nhu đứng dậy từ trên bàn cầm ra một quyển sách: "Hiện tại thiếp cùng Tiểu Tứ đều được Hoàng thượng nuôi, cho nên cũng không trân bảo gì, có cũng là của Hoàng thượng ban cho, sẽ không mang ra để mất mặt. Cái này tuy rằng không đáng giá tiền, cũng là một phen tâm ý của thiếp, còn thỉnh Hoàng thượng không cần ghét bỏ."
Hoàng thượng cảm thấy rất hứng thú lấy lại đây lật xem hai trang, lập tức cười ha ha, thì ra là một tập tranh, chính là Trần Mạn Nhu vẽ mình cùng Tiểu tứ, có ngồi ở cửa sổ đọc sách, có đứng ở trong sân xem hoa cỏ, có Tiểu tứ khóc lớn đại náo, họa rất hình tượng rất thật.
"Ái phi vẻ cái này không tệ, trẫm rất thích." Hoàng thượng cười khép tập tranh lại, con của hắn quá ít, tổng cộng mới có bốn, ngay cả một nửa phụ thân hắn cũng không bằng, trong đó còn có một ma ốm, cho nên đối với con khỏe mạnh, luôn luôn rất thích.
Chính là Thục phi không mang cho hắn niềm vui, hắn cũng thường thường đến Dực Khôn cung nhìn Nhị hoàng tử, mẫu thân Tiểu Tứ lại là người hắn coi như là yêu thích, Tứ hoàng tử Tiểu tứ này, tự nhiên cũng có vẻ được coi trọng.
"Hoàng thượng thích là tốt rồi, thiếp sợ Hoàng thượng ghét bỏ đâu." Trần Mạn Nhu làm nũng nói, từ khi có Tiểu tứ, Hoàng thượng đã thật lâu không hưởng thụ quá loại cảm giác bị làm nũng này, trong lòng ngưa ngứa, đưa tay nhéo nhéo hai má Trần Mạn Nhu: "Ái phi làm, mặc kệ là cái gì, trẫm đều thực thích."
Hai má Trần Mạn Nhu ửng hồng, ánh mắt mang theo vài phần mị ý bay bay liếc mắt nhìn Hoàng thượng một cái, chỉ thấy cả người Hoàng thượng nóng lên, đưa tay liền bế Trần Mạn Nhu vào phòng. Đem người đặt ở dưới thân, nhu nhu hai cái rất tròn trước ngực: "Sau khi ái phi sinh hài tử, nơi này ngược lại lớn hơn vài phần."
"Hoàng thượng ~~~" Trần Mạn Nhu kéo khăn mỏng trên giường che mặt, lại có vài phần phong tình ôm tỳ bà che nửa mặt thẹn thùng, thân thể sinh qua hài tử cũng tản mát ra ý nhị thành thục, bị thanh âm mềm mại đáng yêu này quyến rũ, Hoàng thượng lập tức xé y phục Trần Mạn Nhu.
Hoàng hậu đưa tay cầm cây kéo đem bấc đèn cắt một đoạn, ánh sáng bên trong phòng mạnh mẽ nhảy lên một chút, An ma ma đứng ở bên cạnh, hơi bất mãn nói: "Nương nương, ngài không thể đối tốt với Trần quý phi như vậy, nàng cũng không phải người an phận."
Hoàng hậu sâu kín thở dài: "Không phải nàng đối xử tốt với ai? Tốt xấu gì, Trần Mạn Nhu là người biết đủ, làm người lại luôn luôn cẩn thận, cũng không nổ bật. Ngươi xem xem những người khác trong cung, nhìn lại tú nữ năm nay, nếu có thể có người làm cho ta bớt lo, ta cần gì phải đối xử Trần Mạn Nhu tốt như vậy?"
"Nương nương, nếu thật sự không được, tuổi tác tứ tiểu thư..." An ma ma khẽ cắn môi, tiến đến bên tai Hoàng hậu ra chủ ý, Hoàng hậu nhíu mày khoát tay: "Lệ Châu mới mười lăm tuổi, tuổi còn nhỏ, nếu nàng tiến cung, ta còn phải chiếu cố nàng, tính không được. Nói sau, hoàng cung này, cũng không phải chỗ tốt gì..."
Một câu cuối cùng, Hoàng hậu cơ hồ không phát ra âm thanh. Hốc mắt An ma ma đau xót, đỡ cánh tay Hoàng hậu: "Nương nương ngài đừng lo lắng, hai ngày trước Đại hoàng tử không phải được tiên sinh khích lệ sao? Chỉ cần Đại hoàng tử có tiền đồ, hiện tại ngài chịu khổ là đáng giá."
"Ngươi nói, chỉ cần Hoằng Văn tốt, ta liền thỏa mãn." Hoàng hậu gật gật đầu, trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên hỏi nói: "Thôi gia cô nương kia, tính cách như thế nào?"
"Hồi nương nương, Thôi gia cô nương tính tình rất hoạt bát, cũng không có vẻ điêu ngoa, ngược lại cùng Trần quý phi năm đó thời điểm mới tiến cung có vài phần tương tự." An ma ma suy nghĩ trong chốc lát nói, Hoàng hậu không biết nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên nở nụ cười một chút: "Phải không? Vậy vừa vặn."
"Thời điểm không còn sớm, hầu hạ bản cung rửa mặt chải đầu đi." Hoàng hậu cũng chưa cho An ma ma cẩn thận suy nghĩ, chỉ xoay người đi ra gian ngoài phân phó: "Thuận tiện đem bộ thường phục màu thu hương của bản cung tìm ra, ngày mai bản cung muốn mặc."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...