Thân Giang Kiệt sai người đưa Vương Chi Lăng trở về Chiêu Dương cung, còn hắn thì trầm ngâm ngồi một mình ở đại điện.
Ngẫm nghĩ một lúc, Thân Giang Kiệt liền cho gọi Đào công công, cẩn thận dặn dò:
- Chuyện lần này liên quan đến Chi Lăng, nàng không tiện nhúng tay vào.
Ngươi đến Hòa Nghi cung của Hiền phi, truyền ý chỉ của trẫm, để nàng ấy lấy danh phận Phó hậu điều tra chuyện này, có bất cứ việc gì đều phải báo với trẫm.
- Nô tài tuân mệnh.
Đào Dung cúi người lãnh chỉ rồi ba chân bốn cẳng chạy đi.
Thân Giang Kiệt một lòng sủng ái Vương Chi Lăng, chuyện liên quan đến nàng nhất định không thể để nửa điểm thiếu sót.
Hiền phi ở trong Hòa Nghi cung, an nhàn cho vẹt ăn, đoán chừng lúc này Vương Chi Lăng cũng đã biết được bản thân có dính líu đến việc Linh phi trúng độc.
Chẳng mấy chốc, Đào công công đã đến Hòa Nghi cung, cúi đầu bái kiến:
- Bẩm Hiền phi nương nương, nô tài phụng mệnh Bệ hạ, đến thông truyền ý chỉ.
Bệ hạ lệnh cho người điều tra việc Linh phi nương nương trúng độc, có bất cứ việc gì đều phải báo cáo.
- Bổn cung đã biết, phiền công công quay về bẩm báo Bệ hạ, bổn cung nhất định dốc sức.
Hiền phi mỉm cười, cất giấu đắc ý trong đáy mắt.
Nàng ta sớm đoán được Thân Giang Kiệt sẽ giao việc tra án lần này cho nàng ta, vì Vương Chi Lăng không tiện nhúng tay vào, trên dưới hậu cung cũng không còn ai có thể đứng ra lo liệu mọi sự.
Hiền phi đợi cho Đào công công đi khỏi, liền vỗ nhẹ tay.
Từ trong màn trướng, một bóng dáng thướt tha, yêu kiều bước ra, trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần không giấu được đắc ý.
- Nương nương quả nhiên liệu sự như thần, chuyện lần này xem như thành công một nửa.
- Bổn cung tài hèn sức mọn, chẳng qua là nhờ Quận chúa anh minh, nghĩ ra đối sách vẹn toàn.
Mậu thị từ sáng sớm đã nhập cung, đến thỉnh an Thái hậu một chút rồi lại đến gặp Hiền phi, hai người không biết từ lúc nào đã kết thành giao hảo.
- Chút bản lĩnh này chẳng đáng là gì.
Lương Quốc là nơi hội tụ kỳ hoa dị thảo, ta sớm đã quen thuộc với mấy loại dược liệu tầm thường đó rồi.
Mậu thị mỉm cười nhàn nhạt, bưng ly trà nhàn nhã thưởng thức.
Hiền phi nhìn dáng vẻ của nàng ta, âm thầm lắc đầu khinh miệt.
Vương Chi Lăng ngồi ở trong tẩm cung suốt một ngày, ngoại trừ việc thỉnh an Thái hậu thì không bước ra khỏi Chiêu Dương cung.
Thân Giang Kiệt cũng bận bịu quốc sự, không đến thăm hỏi nàng, khiến Vương Chi Lăng có chút không quen.
- Nương nương, trời tối rồi, có chút gió, người vào tẩm phòng nghỉ ngơi đi.
Tôn ma ma thấy Vương Chi Lăng đăm chiêu ngồi ở đình viện, trên bàn bày ra một thế cờ nan giải, có chút lo lắng cho nàng.
Hình như Vương Chi Lăng cũng không ý thức được, nàng đã dần quen với việc được Thân Giang Kiệt sớm tối hỏi han, cưng chiều.
- Bổn cung hóng gió một chút! - Giọng nói của nàng dường như có chút buồn bã.
- Nương nương, ngày mai Bệ hạ nhất định đến thăm người.
Tôn ma ma tinh ý nhận ra vẻ chán chường, ảo não của Vương Chi Lăng, liền nhẹ giọng an ủi nàng một câu.
Vương Chi Lăng ngạc nhiên ngước mắt nhìn Tôn ma ma, có chút khó hiểu hỏi:
- Bổn cung có nói là chờ Bệ hạ sao? Bổn cung chưa từng chờ đợi Bệ hạ đến.
- Thì ra Chi Lăng không hề có chút mong nhớ trẫm, uổng công trẫm cứ nghĩ đến nàng suốt cả ngày hôm nay!
Vương Chi Lăng vừa dứt lời thì ngoài cửa Chiêu Dương cung đã truyền đến thanh âm quen thuộc của Thân Giang Kiệt.
Nàng giật mình một cái, ánh mắt liếc nhìn sang Tiểu An đang đứng co rúm một bên.
Tiểu An bày ra vẻ mặt khổ sở, Thân Giang Kiệt vô thanh vô tức đến Chiêu Dương cung, Tiểu An quả thực không hề hay biết.
- Thần thiếp bái kiến Bệ hạ.
Thân Giang Kiệt đỡ tay Vương Chi Lăng, cùng ngồi hóng gió với nàng ở trong lương đình.
Hắn phất tay cho cung nữ thái giám toàn bộ lui xuống, trong lương đình vắng vẻ thoáng chốc chỉ còn lại phu thê hai người.
- Nàng thực sự không mong trẫm đến sao?
Vương Chi Lăng có chút khó xử, nàng mím chặt môi, mi mắt rũ xuống.
Một lát sau, nàng mới ngẩng mặt lên đối diện với ánh mắt mong chờ của Thân Giang Kiệt:
- Thần thiếp không dám chuyên sủng, càng không muốn Bệ hạ bị tiền triều dị nghị.
Thân Giang Kiệt thở dài, lời nói của nàng không có nửa điểm vô lý, khiến hắn không có cách nào bắt bẻ.
Hắn đành bẻ sang chuyện khác:
- Trẫm sai Hiền phi điều tra vụ Hàm mật thảo, nàng ấy thiện lương thông tuệ, nhất định sẽ trả lại công đạo cho nàng.
Chỉ là, thời gian này nàng nên bớt đi lại trong cung, tránh rước phiền phức vào người.
Trẫm vẫn sẽ đến thăm nàng thường xuyên.
Vương Chi Lăng ngoan ngoãn gật đầu.
Màn đêm rất nhanh liền buông xuống.
Vương Chi Lăng đưa tay ôm lấy tấm lưng trần dày rộng của nam nhân đang rong ruổi trên cơ thể mình, khuôn miệng nhỏ nhắn không kiềm được thanh âm rên rỉ khe khẽ.
Thân Giang Kiệt cử động thắt lưng mãnh liệt, đôi môi không ngừng gặm cắn nhũ hoa đỏ ửng mê người của Vương Chi Lăng, khiến nàng ưỡn người lên, đón nhận khoái cảm ồ ạt kéo đến.
Nửa đêm, khi Vương Chi Lăng đã mệt đến rã rời, Thân Giang Kiệt đành tiếc nuối buông nàng ra, kéo lại góc chăn, đắp ngay ngắn trên bờ ngực chi chít hôn ngân của nàng.
Hắn ôm vòng eo mảnh dẻ của nàng, an an ổn ổn nhập mộng.
Sáng hôm sau, khi Thân Giang Kiệt rời khỏi Chiêu Dương cung, trở về Thái Hòa điện, Hiền phi cùng với Thẩm Thái y đã đứng ở trước tẩm điện đợi hắn tự bao giờ.
Thân Giang Kiệt nhìn thấy Hiền phi, đoán chừng sự việc Hàm mật thảo có chút tiến triển, liền miễn lễ cho nàng ta, gọi nàng ta vào trong thư phòng.
- Bẩm Bệ hạ, chuyện Hàm mật thảo đích thực có chút tiến triển.
Thần thiếp tra được ở chỗ Thái y viện, tháng trước, Hoàng hậu nương nương có đến lấy Hàm mật thảo từ chỗ Thẩm Thái y.
Thẩm Thái y nghe Hiền phi gọi đến tên mình, liền lập tức cúi người, hướng Thân Giang Kiệt bấm tấu:
- Bẩm Bệ hạ, Hàm mật thảo có độc tố, rất ít người biết dùng.
Trong hậu cung trên dưới chỉ có mỗi Hoàng hậu nương nương vẫn thường dùng bào chế hương liệu.
Hơn nữa, Hoàng hậu nương nương dùng Hàm mật thảo từ khi còn trong khuê các, đối với loại thảo dược này vô cùng thông thuộc.
Thân Giang Kiệt trầm ngâm suy ngẫm một lúc lâu, cảm thấy chuyện này thực sự bất lợi đối với Vương Chi Lăng.
Thẩm Thái y nhìn vẻ đăm chiêu của Thân Giang Kiệt, lại nói thêm:
- Loại dược liệu này chỉ cần gia giảm liều lượng một chút sẽ trở thành độc dược, hòa lẫn vào phấn thơm, nước hoa hồng hay hương liệu sẽ rất khó nhận biết, nhưng đi vào cơ thể lâu ngày nhất định sẽ thâm nhập lục phủ ngũ tạng.
Hiền phi nhìn vẻ chần chừ của Thân Giang Kiệt, trong lòng thầm đoán hắn đang nghĩ cách để bảo vệ Vương Chi Lăng.
Hôm qua Vương Chi Lăng còn được thị tẩm, thực sự khiến cho trên dưới hậu cung một phen lạnh lẽo, ngay cả Hiền phi cũng không tránh khỏi uất ức trong lòng.
- Bệ hạ, trước đây Hoàng hậu nương nương có đem một hũ hương cao đến tặng cho Linh phi, chuyện này chỉ cần Bệ hạ tra hỏi, nhất định sẽ rõ.
Thân Giang Kiệt không khỏi nhíu mày, chứng cứ càng lúc càng bất lợi cho Vương Chi Lăng.
Chuyện Vương Chi Lăng điều chế hương liệu hắn đã biết từ lâu, chuyện nàng tặng hương cao cho chúng phi tần cũng không phải ngày một ngày hai.
Vấn đề ở chỗ, Linh phi không tính là đắc sủng, thân phụ tiền triều thì giữ vị trí trung lập, Vương Chi Lăng trước đây chỉ có tránh sủng chứ không hề tranh sủng, vì lí do gì nàng lại ra tay hãm hại Linh phi?
- Linh phi hiện tại thế nào?
- Hồi Bệ hạ, sức khỏe của nương nương đã ổn định, độc tố đã được thanh trừ, nhưng vì mới ốm dậy, nên rất yếu ớt.
Thân Giang Kiệt vừa lòng gật đầu.
Hiền phi ở một bên không giấu giếm tiếng thở dài cùng vẻ lo âu, bất an, liền nhỏ giọng khuyên nhủ hắn:
- Bệ hạ, tuy là Linh phi muội muội đã khỏe, nhưng việc muội muội bị hãm hại sớm đã lan khắp hậu cung, tiền triều, chỉ sợ quan lại đại thần cùng phi tần bất mãn.
Thần thiếp cho rằng, thời gian này, để an ủi Linh phi muội muội, Bệ hạ nên lui đến thường xuyên để muội ấy an tâm, một mặt cũng tránh cho Hoàng hậu nương nương bị hiềm nghi, ganh ghét.
Thân Giang Kiệt cúi đầu suy ngẫm, cảm thấy lời nói của Hiền phi đích thực có lí.
Hắn gật đầu với nàng, thở hắt ra một hơi:
- Vẫn là Hiền phi suy nghĩ chu toàn.
Hiện tại với những chứng cứ này, vẫn chưa đủ kết tội Hoàng hậu, vẫn cần phải tra thêm.
Nàng cứ tiếp dốc sức, trẫm nhất định sẽ ban thưởng.
Thân Giang Kiệt nói xong, không đợi Hiền phi và Thẩm Thái y nói thêm lời nào nữa, phất tay ra hiệu cho họ lui xuống.
Hiền phi trong lòng bất mãn trùng trùng, một chiêu hiểm độc đến không chút sơ hở của La Thái Quận Chúa thế nhưng lại không thể lật đổ được Vương Chi Lăng, chứng tỏ Thân Giang Kiệt đối với Vương Chi Lăng không phải chỉ là yêu thích của lạ.
Đợi Hiền phi đi khỏi, Thân Giang Kiệt gọi Đào công công đến, phân phó y cho triệu Hình bộ Thượng thư Thôi Vĩnh Khanh.
Thôi Vĩnh Khanh nghe tin Hoàng đế triệu kiến, tức tốc nhập cung.
- Thôi ái khanh, trẫm có việc cơ mật muốn phân phó khanh, nhưng tuyệt đối không được để lộ chuyện.
Thôi Vĩnh Khanh chưa kịp lên tiếng bái phỏng, Thân Giang Kiệt đã lập tức đi vào vấn đề, dường như rất nóng lòng.
- Vi thần nguyện dốc sức vì Bệ hạ.
- Tốt! – Thân Giang Kiệt âm trầm nói – Chuyện này có chút làm khó khanh.
Thôi Vĩnh Khanh không dám nhiều lời, mọi sự đều nghe theo mệnh lệnh của Thân Giang Kiệt.
Y là cấp dưới của phụ thân Linh phi, thông thường công vụ ở Hình bộ đều phải báo cáo.
Lần này, Thân Giang Kiệt đích thân chỉ điểm cho y điều tra vụ việc của Linh phi, y cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Có điều, nếu là vì Vương Chi Lăng, thì Thôi Vĩnh Khanh có thể lên núi đao, xuống biển lửa, không hề từ nan.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...