Vương Chi Lăng nhặt nhạnh những tấm vải còn sót lại dưới nền, quấn lấy thân thể đã tổn thương đến thê thảm của bản thân, mò mẫm về lại tẩm cung của mình.
Dọc đường đi, may mắn không có ai phát hiện ra nàng, bởi tẩm cung của nàng vừa xa xôi, hẻo lánh, lại vừa không có đủ nô bộc hầu hạ.
Vương Chi Lăng đối với việc bản thân bị thất sủng chưa bao giờ tỏ ra bất mãn, lần này, nàng lại càng cảm thấy may mắn.
Nếu không, sự việc nhục nhã ban nãy phơi bày cho bao nhiêu con mắt cùng xem, không biết sẽ còn đau đớn đến mức nào.
Vương Chi Lăng đẩy cửa bước vào tẩm phòng, hơi thở của nàng mỗi lúc một nặng nề, đánh động tiểu nha hoàn bồi giá bên cạnh nàng – Tố Tâm.
Tố Tâm đang nhặt lá đinh lăng làm gối ngủ cho chủ nhân, chợt phát hiện Vương Chi Lăng đầu bù tóc rối, y phục rách bươm, lê lết từng bước nặng nhọc vào trong tẩm phòng.
- Nương nương về rồi, nương nương… người… làm sao vậy?
Tố Tâm hoảng sợ cực độ, mặc dù chưa từng trải, nhưng nhìn bộ dạng thảm thương của Vương Chi Lăng, Tố Tâm cũng đoán được nàng vừa gặp phải chuyện gì, có thể còn vô cùng khủng khiếp và đau đớn.
Vương Chi Lăng siết chặt tay của Tố Tâm, lảo đảo bước về phía trước.
- Mau… mau dìu bổn cung vào trong, đóng cửa lại.
Tố Tâm không dám chần chừ, đỡ lấy chủ nhân, để nàng ngồi ngay ngắn trên nhuyễn tháp, rồi sang phòng dược thiện, nhỏ giọng gọi Tôn ma ma đang nấu thuốc ở bên trong.
- Ma ma, người mau vào chăm sóc nương nương, hình như nương nương…
Tố Tâm vừa khóc vừa nói, Tôn ma ma liền cảm thấy hoảng sợ, không dám chậm trễ, chạy vội đến tẩm phòng của Vương Chi Lăng.
Vừa nhìn thấy nhũ mẫu, Vương Chi Lăng đã cố nín khóc, gương mặt và đôi mắt không dám để lộ chút yếu ớt nào.
Tôn ma ma nhìn thấy tình trạng thê thảm của Vương Chi Lăng, giữa hai chân nàng còn vương lại chút máu đỏ tươi cùng dòng nước nhớp nháp, trắng đục.
Cơ thể nàng đầy vết thâm tím, đôi môi sưng đỏ lên, móng tay móng chân đều dính đầy đất cát và tóe máu.
Tôn ma ma đau lòng ôm Vương Chi Lăng vào trong ngực mình.
- Nương nương, là kẻ nào cả gan làm hại người?
Tôn ma ma ôm lấy Vương Chi Lăng, lửa giận bốc lên ngùn ngụt.
Tố Tâm đứng bên cạnh, không ngừng rơi nước mắt.
Vương Chi Lăng ngồi thất thần trong lòng nhũ mẫu, chậm rãi nói:
- Là Bệ hạ.
Cả Tôn ma ma và Tố Tâm đều sững sờ, há hốc mồm ngạc nhiên, mỗi người lại mang một tâm tư khác nhau.
Trên dưới hoàng cung đều biết, Vương Chi Lăng là con gái của Tể tướng đương triều, từ nhỏ đã được định là Hoàng hậu Thiên Quốc.
Dưỡng mẫu của Hoàng đế, Thôi Thái hậu, luôn có quan hệ thân thiết với Tể tướng.
Bà mong muốn củng cố quyền lực ở tiền triều, liền ép Hoàng đế lập Vương thị làm Hoàng hậu, còn người mà hắn yêu thương là Mậu tiểu thư nhà La Thái Hầu thì bị ép gả đi Lương Quốc xa xôi.
Thân Giang Kiệt khi đó vừa đăng cơ, long ỷ ngồi còn chưa vững, không thể làm trái ý dưỡng mẫu, buộc phải lập Vương Chi Lăng làm Hoàng hậu, đành đoạn chia xa với Mậu tiểu thư.
Cũng kể từ lúc đó Thân Giang Kiệt căm ghét Vương Chi Lăng, tìm đủ mọi cách giày vò, bắt bẻ nàng.
- Nương nương, thứ cho Tôn ma ma nói thẳng, chuyện này… không hẳn là chuyện xấu đâu!
Tôn ma ma có chút e dè nhìn Vương Chi Lăng.
Nay nàng và Thân Giang Kiệt xảy ra chuyện kia, nói khó nghe thì là nàng bị hắn cưỡng hiếp, nhưng nói dễ nghe, thì chính là được hắn lâm hạnh.
Tôn ma ma đã chứng kiến Vương Chi Lăng danh là Hoàng hậu nhưng thất sủng suốt ba năm, có khi cơm ăn thuốc uống còn phải nhờ cậy Thôi Thái hậu giúp đỡ, tuy có xót thương nàng bị Thân Giang Kiệt chà đạp, nhưng không khỏi vui mừng vì nay nàng đã có được cơ hội trở mình.
- Ma ma, sao người có thể nói như thế? Có nữ nhân nào lại muốn cùng người mình không yêu nảy sinh chuyện kia chứ!
Ngược lại, Tố Tâm chỉ xót thương cho chủ tử.
Từ nhỏ, Vương Chi Lăng đã đem lòng ái mộ Hách Đằng – thanh mai trúc mã của nàng.
Mười lăm tuổi, Hách tướng gia can tội tham ô, Hách Đằng tuy không liên quan đến vụ án, nhưng cũng không thoát khỏi tội trạng của gia tộc, bị đày đi canh gác biên cương.
Suốt ba năm qua, Vương Chi Lăng sống khổ sở ở hậu cung, tuy miệng không nói ra, nhưng trong lòng vẫn còn vương vấn hình bóng Hách Đằng.
- Nương nương, người nghỉ ngơi cho khỏe đã, chuyện còn lại tạm thời đừng nghĩ ngợi nữa.
Tố Tâm vừa khóc vừa khoác áo choàng cho Vương Chi Lăng.
Nàng thất thần nắm lấy góc áo, nhỏ giọng nói:
- Bổn cung vốn cảm thấy bị thất sủng là chuyện tốt, ít ra bổn cung không cần phải tranh giành ân sủng, có thể tự do tự tại, không ngờ…
Không ngờ nàng càng không muốn chấp nhận số mệnh làm nữ nhân của Hoàng đế, càng không thể suy nghĩ viển vông được tự do tự tại.
- Nương nương, người mau nắm lấy cơ hội lần này, sớm phấn chấn tinh thần, Bệ hạ chắc chắn sẽ rất thích nương nương.
Tôn ma ma ở một bên vẫn không ngừng thuyết phục Vương Chi Lăng, khiến cho Tố Tâm vô cùng bất mãn.
- Ma ma, người thừa biết nương nương đối với Hách tướng quân…
- Hai người đừng cãi nhau nữa! – Vương Chi Lăng ngắt lời Tố Tâm - Bổn cung rất mệt, muốn tắm rửa, nghỉ ngơi.
Nói rồi, nàng sai Tố Tâm mang dục dũng cùng y phục mới đến.
Vương Chi Lăng muốn gột rửa hết thảy nhục nhã và đau đớn mà nàng vừa phải chịu.
Thân Giang Kiệt thức giấc giữa hòn giả sơn, nhìn đống quần áo lộn xộn trên người mình rồi lại lắng nghe tiếng nhã nhạc vang lên bên trong chính điện.
Yến tiệc dường như vẫn chưa kết thúc.
Hắn cúi đầu nhìn tấm vải màu trắng dính vệt máu chói mắt dưới ánh trăng nhàn nhạt, trong tâm trí chỉ còn hiện lên hình ảnh hương diễm mà hắn vừa trải qua.
Bên dưới cơ thể hắn lại tiếp tục phản ứng, như thể chỉ cần nghĩ đến nàng, hắn liền không kiềm được muốn cùng nàng giao hoan thêm một lần.
Thân Giang Kiệt biết tỏng mỹ nữ kia đã thoát thân tự lúc nào, nhưng hắn cũng không vội truy tìm nàng.
Hắn loạng choạng đứng dậy, xoa xoa mi tâm, lập tức chỉnh trang lại y phục, quay về tẩm điện.
Thân Giang Kiệt đắc ý nghĩ, nàng xuất hiện ở đây, mười phần là nữ nhân trong hậu cung của hắn, không thể có chuyện hắn bắt không được nàng.
Ở trong tẩm cung của mình, Vương Chi Lăng cũng chật vật đi vào giấc ngủ, toàn thân nàng vẫn còn đau nhức không thôi.
Hễ nhắm mắt lại, chuyện khủng khiếp ban nãy lại hiện rõ trong tâm trí, khiến nàng khổ sở lại nhục nhã vô cùng.
Nàng lặng lẽ mở mắt nhìn ra khung cửa sổ, tự cười nhạo chính bản thân mình.
Thế nhưng cuối cùng lại phát sinh chuyện kia, không biết phúc phần thế nào, nhưng tai họa không chừng sẽ đến.
Vương Chi Lăng âm thầm nhớ lại câu nói lúc đang đê mê say đắm của Thân Giang Kiệt, “Ngươi thực sự là bảo vật ngọt ngào của trẫm, sớm muộn đêm nay trẫm cũng sẽ hưởng dụng ngươi, chỉ là… ngươi quá bướng bỉnh.
Nếu ngươi còn dám động đậy, trẫm sẽ tru di tam tộc ngươi!”
Nghĩ đi nghĩ lại, không chừng Thân Giang Kiệt thực sự không hề nhận ra nàng, bởi vì với tính cách ngạo mạn của hắn, không bao giờ hắn xem nàng là “bảo vật ngọt ngào”.
Vương Chi Lăng cứ ôm tâm tình phức tạp của bản thân, chập chờn đi vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Thôi Thái hậu triệu tập chúng phi tần ở hoa viên cùng thưởng hoa, dùng điểm tâm.
Vương Chi Lăng sai người đến bẩm báo Thái hậu, nàng mắc phong hàn, đang có dấu hiệu cảm mạo, không dám ra ngoài sợ lây bệnh cho Thái hậu cũng phi tần.
Thôi Thái hậu tuy là người tâm cơ thâm trầm, khó đoán, nhưng cũng không phải là bà bà khắc nghiệt với tức phụ, liền dặn dò tiểu thái giám mấy câu rồi cho lui, đại thể cũng chỉ là nhắc nhở Hoàng hậu giữ gìn phụng thể.
Hoàng hậu thất sủng, không được lòng Đế vương, yếu đuối nhu mì, càng làm chúng phi tần cảm thấy hả hê, sung sướng.
Tố Tâm từ tối qua vẫn thương xót Vương Chi Lăng mãi không thôi, nhìn thấy thân thể tiều tụy đầy vết thương của nàng là lại bật khóc.
Tôn ma ma ở một bên dỗ dành Tố Tâm, lại mang đến cho Vương Chi Lăng chén cháo, đút từng muỗng cho nàng ăn, lựa lời khuyên nhủ nàng.
- Nương nương, Tôn ma ma có lời này không thể không nói với người.
Vương Chi Lăng biết Tôn ma ma định nói chuyện gì, nàng thở dài một hơi, nhẹ giọng nói:
- Nhũ mẫu với bổn cung không cần xa cách, có chuyện gì, nhũ mẫu xin cứ nói.
Tôn ma ma hít một hơi, nhìn sâu vào mắt Vương Chi Lăng.
- Nương nương, người là Hoàng hậu Thiên Quốc, là vạn phụng chi vương, mẫu nghi thiên hạ, dù không muốn tranh sủng, cũng phải có hài tử của riêng mình, mới mong bảo toàn địa vị, bảo hộ Vương gia trên dưới an toàn.
Trước đây Bệ hạ lạnh lùng người, nhưng hiện tại đã có cơ hội trở mình, người không thể không nắm bắt.
Có được sủng ái của Bệ hạ, cuộc sống sau này mới dễ dàng hơn.
Vương Chi Lăng nhìn đi nơi khác, nàng biết những lời Tôn ma ma nói đều có lý, cũng biết bà đang lo lắng cho tương lai của nàng, của Vương gia, nhưng ngay lúc này, mới vừa trải qua tổn thương, nên nàng không có cách nào tiếp nhận.
- Ý của nhũ mẫu, bổn cung đã hiểu.
- Nương nương hiểu là tốt rồi.
Nào, ăn nhiều một chút, nghỉ ngơi sớm.
Không chừng ngày mai Bệ hạ sẽ triệu Nương nương thị tẩm đấy.
Tôn ma ma có chút hi vọng khi Vương Chi Lăng tỏ ra thỏa hiệp, bà vui sướng nghĩ đến lúc nàng không còn bị đám phi tần lên mặt hiếp đáp, không còn chịu cảnh đói khát, thiếu thốn ở chốn hậu cung.
Vương Chi Lăng nghe đến hai chữ “thị tẩm”, da đầu đột nhiên căng cứng, gai ốc khắp người đều nổi lên.
Ở trong thư phòng, Thân Giang Kiệt đang ngồi thẫn thờ nhìn bức tranh mà hắn vừa họa.
Tối hôm qua, sau khi lâm hạnh mỹ nhân bí ẩn kia, hắn cái gì cũng không nhớ, chỉ nhớ trên cơ thể trắng muốt của nàng có một vết bớt hình con bướm.
Vì không nhớ rõ mặt nàng, cũng không biết nàng là ai, hắn chỉ đành họa ra tấm lưng trần mà hắn mơ tưởng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...