Chương 9: Khách cũ Vị Ương
Thế rồi Huyền Lăng dắt tôi lên kiệu, chỉ sau thời gian chừng một tuần trà, chiếc kiệu đã tới trước một tòa cung điện nguy nga, trên tấm biển trước cửa chính có ba chữ lớn “Vị Ương Cung” bằng vàng đúc, bắt mắt vô cùng. Từ nghi môn tới chính điện có một con đường lát đá cẩm thạch đủ cho hai chiếc xe ngựa đi song song, hai bên đều là ao nước trong veo trồng đầy sen trắng, lúc này đương là đầu hạ, hoa sen vừa nở, những bông sen yêu kiều, nhỏ nhắn như những khuôn mặt lấp ló giữa vô vàn phiến lá xanh biếc, khung cảnh thực nên thơ vô cùng.
Huyền Lăng khẽ cười, rỉ tai tôi. “Trẫm biết nàng thích ngắm hoa sen nhưng giờ nàng đang có thai, không tiện thường xuyên ra ngoài, trẫm liền ang luôn hồ Thái Dịch tới cung của nàng, miễn cưỡng cũng có thể thưởng ngoạn.”
Lúc này, từng làn gió nhẹ không ngừng thổi tới, khắp Vị Ương cung chìm trong mùi thơm thoang thoảng của hoa sen, khiến lòng người thư thái. Tôi hít vào một hơi thật sâu, cười nói: “Hoàng thượng đã có lòng rồi.”
Chính điện là Nhu Nghi điện, kế bên có ba tòa biệt điện, mấy gian lầu các, tạo thành thế quần tinh ủng nguyệt. Lý Trường dẫn tôi và Huyền Lăng đi vào chính điện, trong điện có những bức bích họa nhiều màu, khắp nơi đều là rèm châu màn gấm, xa hoa tột độ. Tôi loáng thoáng ngửi thấy mùi hạt tiêu, chính làmùi hương quen thuộc của Tiêu phòng. Mùi hương như một cơn mưa phùn rả rích, phủ xuống khắp nơi, khiến người ta không kìm được sinh lòng mê đắm. Huyền Lăng khẽ thở dài than: “Tiêu phòng năm xưa nay tái hiện, coi như không khiến Hoàn Hoàn phải chịu ấm ức rồi.”
Lý Trường vội vàng cười, nói: “Dạ phải, xét về sự đắc sủng, những năm nay Hoàng thượng còn chưa ban thêm ân điển Tiêu phòng cho người nào khác.”
Tôi dịu dàng đưa mắt nhìn Huyền Lăng: “Hoàng thượng hậu ái, thần thiếp thực không dám nhận.”
Huyền Lăng chỉ khẽ cười, đưa tay nắm lấy bàn tay tôi. “Chúng ta qua xem tẩm điện của nàng nào.”
Tẩm điện nằm phía sau Nhu Nghi điện, chỉ cần đi qua một tấm bình phong là tới. Bên trong tẩm điện, xà được làm bằng gỗ đàn hương, đèn được làm bằng ngọc bích, rèm được làm từ trân châu, trụ cột được đúc bằng vàng khối, cực kỳ xa hoa. Trên chiếc giường đóng bằng gỗ trầm hương rộng sáu thước có treo một tấm màn lụa màu đỏ, trên màn thêu đầy những bông hoa hải đường bằng chỉ bạc, một làn gió thổi tới, khung cảnh liền giống như mộng ảo. Trên giường có đặt một chiếc gối lụa mềm, trải chiếu mát kết thành từ những phiến ngọc xanh, góc trong cùng có một chiếc chăn gấm mỏng được gấp gọn ghẽ. Nơi chính giữa trên nóc điện có treo một viên dạ minh châu lớn, lấp lánh tỏa ra những tia sáng dìu dịu, tựa vầng trăng thanh khiết. Dưới sàn lát bạch ngọc, mỗi khối ngọc lại được khảm vàng chạm thành hình hoa sen, mỗi bông đều là hoa sen năm gốc, từ cánh hoa đến nhụy hoa đều sống động như thật, đi chân trần bên trên thấy ấm áp, hệt như ngọc ấm Lam Điền, thật có cảm giác mỗi bước đi nở một đóa hoa sen, sự xa xỉ không kém gì Phan Ngọc Nhi thuở trước. Dù tôi từ nhỏ đã quen cảnh phú quý, lại sống trong cung nhiều năm nhưng vẫn không khỏi thầm kinh ngạc trước mức độ xa hoa của nơi này.
Huyền Lăng nhìn khắp xung quanh hồi lâu, có vẻ khá hài lòng, cười nói: “Trong Phật giáo có ba loài sen quý, mà quý nhất phải kể đến hoa sen năm gốc. Hoàn Hoàn nàng có lòng hướng Phật, hoa sen thích hợp với nàng nhất đấy!”
Tôi vội vàng quỳ xuống, nhún nhường nói: “Nhu Nghi điện xa hoa như vậy, thần thiếp thực chẳng dám trú thân, xin Hoàng thượng cho thần thiếp đến ở nơi khác.”
Huyền Lăng đỡ tôi đứng dậy, trong mắt tràn ngập nét dịu dàn. “Chiêu Dương cung nữ tử khuynh thành, không đạp sen vàng không chịu tới[1]. Tiêu Bảo Quyển có thể cho Phan Phi[2] sự ân sủng bước bước nở hoa sen, trẫm cớ gì lại không thể xây một tòa Ngọc Thọ điện chứ. Nàng ở bên ngoài đã phải chịu biết bao khổ cực, những điều trẫm làm hôm nay chỉ là bù đắp cho nàng một chút mà thôi!” Y thấy tôi hơi cau mày, bèn dịu giọng khuyên nhủ tiếp: “Nàng không cần phải cảm thấy bất an gì cả, Yên Hy điện của Uẩn Dung cũng chẳng hề giản lậu chút nào, còn Nhu Nghi điện này trẫm chỉ cho xây theo quy mô của chính điện bậc phi thôi, không có gì là xa hoa, chỉ cần nàng thấy thích là được.” Dường như chợt nghĩ tới điều gì, y hơi dừng một chút rồi mới nói tiếp: “Nàng không cần e ngại những lời đàm tiếu trong cung, mọi sự bố trí nơi đây đều là theo ý của trẫm, Hoàng hậu cũng có góp ý rất nhiều, không người nào dám nói lung tung đâu.”
[1] Trích Tùy cung thủ tuế, Lý Thương Ẩn. Nguyên văn Hán Việt: Chiêu Dương đệ nhất khuynh thành khách, bất đạp kim liên bất khẳng lai – ND.
[2] Phan Phi là sủng phi của Đông Hôn Hầu Tiêu Bảo Quyển nhà Tề thời Nam Bắc triều, nhũ danh Ngọc Nhi. Khi Tiêu Bảo Quyển còn làm Hoàng đế đã vì Phan Phi mà cho xây dựng ba tòa cung điện Thần Tiên, Vĩnh Thọ, Ngọc Thọ, xa hoa cùng cực, trong cung lại dùng sen vàng lát đất để Phan Phi bước lên trên, gọi đó là “bước bước nở hoa sen” – ND.
Tôi khẽ cười điềm đạm. “Cái gì mà bù đắp với không bù đắp chứ, Hoàng thượng nặng lời quá rồi, giữa chúng ta bây giờ đâu cần phân biệt ai với ai.” Nhưng lúc này tôi lại có chút nghi hoặc, Hoàng hậu dù có nghe lời Huyền Lăng thì cũng chỉ cần miễn cưỡng giả bộ một chút cho xong chuyện là được, đâu cần vì tôi mà tốn công tốn sức như vậy.
Tôi mở ô cửa sổ làm bằng san hô ra, phía bên ngoài là một tòa hậu hoa viên trồng đầy những thứ kỳ hoa dị thảo, rất mới lạ và đẹp mắt, khiến người ta chỉ muốn lập tức ra ngoài thăm thú một phen.
Từ ngoài cửa sổ, một làn gió ấm thổi vào, chiếc màn lập tức đung đưa nhè nhẹ, lan tỏa mùi thơm ngọt ngào. Thấy tôi thoáng lộ vẻ nghi hoặc, Huyền Lăng liền cười tủm tỉm, nói: “Không sai, chính là mùi của Nga lê trướng trung hương.”
Tôi không kìm được lộ vẻ tán thán, bên khóe miệng thấp thoáng nét cười. “Loại hương này vốn do Quốc hậu Nam Đường Chu Nga Hoàng chế ra, sau khi Nam Đường vong quốc thì đã thất truyền, chẳng hay Hoàng thượng có thứ này từ đâu?”
“Dung Nhi vốn sở trường phối chế hương liệu, thứ ngày chính là do nàng ấy làm ra. Cũng thực vất vả cho nàng ấy, phải thử với mấy ngàn loại hương liệu mới chế ra được loại hương này, nếu đổi lại là người khác thì ắt không thể tỉ mỉ như thế được.” Nghe Huyền Lăng hết lời khen ngợi An Lăng Dung như vậy, tôi hiểu rằng mấy năm nay, nàng ta vẫn đắc sủng vô cùng, do đó chỉ đành tạm thời kìm nén nỗi oán hận, thầm nghĩ thứ này phải chờ Ôn Thực Sơ kiểm tra xong rồi mới có thể dùng được.
Tôi hờ hững nói: “Quả đúng là kỳ hương, khiến thần thiếp bỗng dưng nhớ tới hương lê ngào ngạt ở Đường Lê cung.”
Huyền Lăng thoáng lộ vẻ buồn bực. “Chính bởi vì những cây lê ở Đường Lê cung quá đẹp mà lại không thể di dời, do đó ta chỉ đành dùng vật này để thay thế thôi!”
Lý Trường vỗ tay một cái, lập tức có một đoàn thái giám, cung nữ nối đuôi nhau đi vào, rồi y bèn cười, nói: “Nương nương bây giờ thân phận cao quý, những người này đã được nô tài cẩn thận lựa chọn để tới hầu hạ tại Vị Ương cung.”
Chợt nghe một giọng nói nghẹn ngào vang lên: “Nô tài bái kiến Hoàn Phi nương nương.”
Giọng nói này vô cùng quen thuộc, tôi nghe mà sống mũi cay cay, nhưng ngoài miệng vẫn tỏ ra bình tĩnh: “Đứng dậy đi.”
Trong số mấy chục cung nữ, thái giám vừa đi vào, người dẫn đầu chính là Tiểu Doãn Tử, y dập đầu cung kính nói: “Huệ Quý tần vừa nghe nói nương nương về cung liền vội sai nô tài trở về hầu hạ, sợ rằng người khác hầu hạ nương nương không quen.”
Huyền Lăng nghe vậy liền cất lời cảm khái: “Xét về sự quan tâm tới Hoàn Phi thì không ai hơn được Huệ Quý tần. Chỉ là nàng ấy phái Tiểu Doãn Tử tới đây rồi, không biết bên cạnh nàng ấy bây giờ là thái giám nào quản việc?”
Tiểu Doãn Tử đáp: “Hoàng thượng yên tâm, chỗ Quý tần đã có Tiểu Linh Tử hầu hạ.”
Huyền Lăng khẽ gật đầu, tôi gạt nhẹ chiếc nhẫn trên tay một cái, cười tủm tỉm, hỏi: “Đã lâu rồi Hoàng thượng không tới Đường Lê cung đúng không?”
Huyền Lăng chỉ cười không nói, lát sau mới hỏi: “Hoàn Hoàn, Vị Ương cung so với Đường Lê cung thì tốt hơn cả trăm lần, nàng có thích không?”
Tôi nhoẻn miệng cười, dịu dàng đáp: “Thần thiếp thích cái dụng tâm của Hoàng thượng khi xây Vị Ương cung.”
Y nhìn tôi chăm chú, ánh mắt ngợp nét vui mừng, hào hứng nói: “Trẫm vì nàng mà xây Vị Ương cung, mục đích chính là muốn nàng mãi mãi được vui vẻ, không bao giờ phải bi thương.”
Không bao giờ phải bi thương ư? Đằng sau lớp vỏ nhung lụa bên ngoài, ai thấu hiểu được nỗi buồn đau nơi đáy lòng người khác đây?
Tôi ngoảnh đầu nhìn y, cười nói: “Nếu chỉ có một mình ở trong Vị Ương cung này thì làm sao mà vui vẻ được chứ, Hoàng thượng phải thường xuyên bầu bạn bên Hoàn Hoàn mới được.”
Y bất giác chấn động, đưa tay tới nắm chặt lấy bàn tay tôi. Một hồi lâu sau, y hôn lên tai tôi, khẽ nói: “Trẫm tới chỗ mẫu hậu thỉnh an đã, nàng tắm rửa, nghỉ ngơi trước đi, tối nay trẫm sẽ tới thăm nàng.”
Tôi mỉm cười tiễn y ra ngoài, sau đó bèn gọi Tiểu Doãn Tử lại, hỏi thẳng: “Sau khi biết tin bản cung về cung, trong cung có động tĩnh gì đặc biệt không?”
Tiểu Doãn Tử hơi cúi đầu, nói: “Mấy vị nương nương, tiểu chủ đó toàn nói linh tinh, nương nương bất tất phải bận lòng. Có điều…” Y thoáng trầm ngâm rồi mới nói tiếp: “Nghe nói vì việc xây dựng Vị Ương cung mà các vị đại thần trong triều ý kiến rất nhiều, liên tục dâng sớ lên Hoàng thượng, ngay đến lão Tướng quốc cũng cực lực phản đối, nói là…”
Tôi nhanh chóng hiểu ra, đột nhiên cười khẽ, đưa tay ra nhìn chiếc móng tay màu đỏ tươi của mình, hờ hững cất tiếng: “Bọn họ nói bản cung vốn là phế phi mà được về cung đã là chuyện chưa từng nghe nói, lại còn phô trương xa xỉ như vậy, rõ là kẻ hồng nhan họa thủy gây hại cho hậu cung, có đúng như vậy không?”
Tiểu Doãn Tử cười gượng, Cận Tịch đứng kế bên nói: “Đám hủ nho đó chỉ biết ăn nói linh tinh, lấy chỗ xấu của người khác ra mà thể hiện sự thanh liêm của mình, việc gì phải như vậy chứ? Nương nương không cần nghe những lời này, điều mấu chốt là…” Nàng ta hơi đảo mắt, nhìn về hướng Di Ninh cung.
Tôi cất tiếng cười lạnh. “Vị Ương cung dù có được xây mới thì cũng không đến mức xa hoa thế này, ngươi không nghe vừa rồi Hoàng thượng nói Hoàng hậu đã góp ý rất nhiều sao? Ta vốn còn đang nghĩ sao nàng ta lại tốt bụng như vậy, thì ra là một mặt làm bộ làm tịch cho Hoàng thượng vui để lấy cái tiếng vợ hiền, một mặt lại xúi giục đám người bên ngoài kêu gào rằng ta là hồng nhan họa thủy, do đó mới khiến Hoàng thượng như vậy.”
Cận Tịch trầm ngâm một lát rồi khuyên nhủ: “Nương nương biết được như vậy thì tốt, nhưng việc đã tới nước này rồi, vẫn nên nghĩ tới chuyện về sau thì hơn.” Tôi khẽ gật đầu, bảo Cận Tịch đi mời Ôn Thực Sơ tới.
Chỉ sau thời gian chừng một tuần trà, Ôn Thực Sơ đã tới nơi, tôi cũng không nói gì về việc an thai, chỉ lấy Nga lê trướng trung hương ra cho y xem.
Y quan sát hồi lâu rồi mới thở phào một hơi. “Nương nương yên tâm, trong này không có những vật có thể làm tổn thương đến thai nhi, ngược lại còn tỏa ra mùi hoa lê thơm mát, có tác dụng an thần rất tốt.”
Tôi rốt cuộc cũng buông bỏ được nỗi lo trong lòng. “Bản cung cũng chỉ đề phòng vạn nhất thôi.”
“Nương nương cẩn thận như thế cũng là điều nên làm.” Y thoáng suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Nhưng thứ cho vi thần nhiều lời, vật này khi dùng không có điều kiêng kị gì nhưng khi đốt quyết không được để hoa y lan trong phòng.”
Tôi thầm nghi hoặc: “Hoa y lan không có độc, vật này thì có công hiệu an thần, chẳng lẽ chúng tương khắc với nhau hay sao?”
Y hơi do dự, cuối cùng đỏ mặt, nói: “Cũng không hẳn là tương khắc, có điều khi hai vật này gặp nhau sẽ khiến người ta nảy sinh dục niệm…”
Tôi bất giác đỏ mặt tía tai, nghiêm túc nói: “Trong cung không cho phép các phi tần tùy tiện sử dụng dược vật mê hoặc Hoàng thượng, ai mà dám dùng vật này? Huống chi hoa y lan cũng rất hiếm có.” Tôi thấy hết sức xấu hổ, liền đưa tay dập tắt miếng hương liệu trong suốt trong lò hương, ngoảnh đầu lại nói: “Thứ Nga lê trướng trung hương này mười phần hiếm có, cần đem một lạng trầm hương và một tiền đàn hương nghiền thành bột mịn, lại tìm lấy mười quả lê moi hết cả cùi và hạt, làm thành hình như chiếc vò, sau khi bỏ bột trầm hương và đàn hương vào thì đậy nắp lại, đem hấp ba lần, bỏ vỏ lê đi, phải làm sao cho bột trộn thật đều, nước lê khô hẳn, hương thơm mới nồng và thanh khiết, chỉ cần một công đoạn nhỏ nào có sai sót là công sức trước đó coi như uổng hẳn. An Lăng Dung có thể chế ra loại hương liệu đã thất truyền từ lâu thế này, mấy năm nay được sủng ái cũng không phải là không có lý.”
“Đã là thứ thất truyền từ lâu, cớ sao nương nương lại biết được vậy?”
Tôi buồn bã cúi đầu, khẽ nói: “Năm xưa khi Chân phủ còn hưng thịnh, bản cung từng đọc được phép điều chế này trong một cuốn sách cổ, bây giờ người đi nhà trống, dù cuốn sách đó vẫn còn nguyên thì e là cũng đã bị côn trùng mối mọt cắn nát hết rồi.”
Ôn Thực Sơ dịu giọng nói: “Nương nương đang có thai, chớ nên nói ra những lời thương cảm như vậy, kẻo lại làm tổn hại đến thân thể. Xin hãy nghe thần một câu này, đã về đây rồi, sợ gì không có ngày sau.”
Tôi nhất thời trầm lặng, sai người đi chuẩn bị nước tắm, rồi bèn giữ lòng bình lặng chờ Huyền Lăng quay về.
Sau một đêm dịu dàng, sáng sớm hôm sau, từ canh tư tôi đã trở dậy chải chuốt trang điểm, Cận Tịch đứng kế bên nói: “Nương nương dậy sớm quá, hôm qua phải thực hiện lễ nghi đã vất vả nhiều rồi, sao không ngủ thêm lát nữa?”
Tôi chỉ cười không nói, lại bới ình kiểu tóc như ý thường thấy nhất trong cung, cài lên đó một cây trâm vàng nhỏ nhắn đính trân châu cùng một chiếc kẹp tóc hình cánh bướm làm bằng bạc. Xiêm y tôi cũng cố ý chọn loại đơn giản, đó là một chiếc áo dài màu xanh sẫm chỉ còn mới chừng bảy phần, bên trên thêu hình chim nhạn, nơi cổ áo thuần màu không có bất cứ hoa văn gì, duy chỉ có nơi tay áo là được thêu thêm vài bông lạp mai màu vàng nhạt.
Tôi vừa mới trang điểm xong, chợt nghe tiếng Huyền Lăng trở dậy, y ngồi tựa vào chiếc gối mềm kê đầu giường mà nhìn tôi cười, nói: “Sao lại dậy sớm thế này? Vừa mới chuyển tới đây nên ngủ không ngon hay sao?”
Tôi ngoảnh đầu lại, dịu dàng cười, nói: “Thần thiếp ngủ ngon lắm, có điều hôm nay vừa mới về cung, nhất định phải dậy thật sớm để tới chỗ Hoàng hậu nương nương thỉnh an mới được.”
Huyền Lăng ngáp dài một cái, cười nói: “Nàng đúng là đã có lòng nhưng hiện giờ thân thể Hoàng hậu còn chưa khỏe hẳn, sợ rằng bây giờ nàng đi thì sớm quá!”
Tôi soi gương chỉnh lại chiếc kẹp tóc hình cánh bướm của mình, điềm đạm nói: “Như vậy cũng có gì đâu chứ, thần thiếp chờ Hoàng hậu dậy cũng là việc nên làm. Bây giờ Hoàng hậu đã khỏe hơn nhiều rồi, chứ nếu vẫn còn mang bệnh, thần thiếp lẽ ra phải ngày đêm hầu hạ kề bên.”
Trong mắt ánh lên mấy tia tán thưởng, Huyền Lăng dịu giọng nói: “Cho dù Hoàng hậu vẫn còn đang bệnh thì cũng đâu cần nàng qua thăm làm gì, nàng cứ ở lại đây yên tâm dưỡng thai là được.” Trong khi y nói, các cung nữ đã nối đuôi nhau đi vào, hầu hạ y chải chuốt, thay quần áo.
Tôi gọi Hoán Bích lại bảo: “Hôm qua Hoàng thượng đã ban thưởng rất nhiều đồ bổ, Thái y viện cũng đưa tới không ít thứ tốt, muội hãy giúp ta chọn mấy loại tốt nhất, đợi lát nữa cùng ta mang đi tặng cho Hoàng hậu nương nương.” Hoán Bích khẽ “vâng” một tiếng, xoay người đi chuẩn bị.
Huyền Lăng khẽ cất tiếng khuyên: “Chỗ Hoàng hậu cái gì mà chẳng có, nàng giữ lại để mình dùng là được rồi.”
Tôi cười nền nã, nói: “Chỗ Hoàng hậu có cái gì thì cũng đều là của Hoàng hậu, thần thiếp chỉ muốn bày tỏ chút lòng thành của mình thôi. Lẽ nào Hoàng thượng không cho phép?”
Y bước tới đặt tay lên vai tôi, lại gạt nhẹ bông hoa tai bạc khảm trân châu mà tôi đeo trên tai, nói: “Đi thì cứ đi, nhưng sao phải ăn mặc giản dị thế này? Trẫm nhìn nàng mà thấy thương quá, chẳng có chút phong thái cao quý của một phi tử gì cả.”
Tôi mỉm cười, áp mặt vào lòng bàn tay y, dịu dàng nói: “Dù sao thần thiếp cũng chỉ là phi tần mà thôi, còn Hoàng hậu mới là mẫu nghi thiên hạ, thần thiếp tới trước mặt Hoàng hậu tất nhiên phải giữ yên bổn phận, chẳng dám phô trương. Huống chi trong thiên hạ này, người cao quý nhất chính là Hoàng hậu nương nương, thần thiếp sao dám ăn vận xa hoa trước mặt Hoàng hậu chứ.”
Huyền Lăng nửa như xót thương nửa như trìu mến, khẽ vuốt ve bờ má tôi. “Nếu các phi tần trong hậu cung đều suy nghĩ được như nàng thì tốt quá, trẫm quả nhiên không thương nhầm nàng.”
Tôi tự tay thắt cho Huyền Lăng chiếc đai lưng khảm ngọc, quyến luyến nhìn y. “Hoàng thượng yên tâm mà lên buổi triều sớm đi, nếu tới muộn chỉ e sẽ lại phải nghe những lời chỉ trích của các vị đại thần đấy!”
Thoáng ngập ngừng một chút, y nhìn tôi, hỏi: “Nàng đã biết cả rồi sao?”
Tôi cúi gằm mặt, lí nhí nói: “Thần thiếp cứ thế này mà về cung, các vị đại thần bên ngoài có nói vậy cũng là hợp tình hợp lý. Hơn nữa, thần thiếp quả thực không xứng ở Vị Ương cung…”
Y tỏ ý bảo tôi ngưng lời, trong giọng nói dịu dàng thấp thoáng mang vẻ áy náy: “Lời của người ngoài nàng bất tất phải để vào lòng, trẫm chỉ muốn dốc hết sức mình bù đắp cho nỗi khổ của nàng trong những năm qua thôi.”
Tôi khẽ gật đầu một cái, tiễn Huyền Lăng ra ngoài, sau khi chải chuốt thêm một lượt bèn dẫn theo Cận Tịch và Hoán Bích tới Chiêu Dương điện của Hoàng hậu.
Lúc này sắc trời hãy còn sớm, ánh dương chiếu xuống mái ngói lưu ly của Chiêu Dương điện làm ánh lên một mảng sắc màu rực rỡ, ngay đến hàng lan can ngọc cũng ánh lên những tia sáng đẹp mắt vô cùng. Bên ngoài Chiêu Dương điện, cây cỏ tốt tươi, loài hoa mẫu đơn mà Hoàng hậu yêu thích nhất nở rộ như gấm vóc, bên trên còn đậu mấy hạt sương long lanh, phong cảnh mười phần thanh nhã.
Tôi nhìn qua phía Hoán Bích khẽ cười, nói: “So với lần đầu ta tới đây, Chiêu Dương điện quả là hoa lệ hơn không ít.”
Hoán Bích hơi nhếch khóe môi, để lộ mấy nét khinh miệt và căm hận. “Ngày đó, lần đầu tiên tiểu thư tới thì Hoa Phi vẫn nắm quyền, Hoàng hậu liên tiếp thất thế, bây giờ hậu cung đã trở thành thiên hạ của một mình Hoàng hậu rồi, tình hình tất nhiên là khác hẳn ngày xưa.”
Tôi mỉm cười gật đầu, khẽ nói: “Lời của muội quả không sai chút nào”, rồi lại chỉ tay vào một gốc mẫu đơn trong vườn. “Không có thược dược, mẫu đơn nở thật đẹp biết bao. Nếu bên cạnh còn có nhiều loài hoa cỏ khác, mẫu đơn tất nhiên không thể rạng rỡ thế này.” Tôi chỉnh lại quần áo một chút rồi nói tiếp: “Chúng ta vào trong nào.”
Lời vừa dứt, chợt có một tiểu cung nữ vén rèm cất bước ra ngoài, nhìn thấy tôi bèn dừng lại ngắm nghía một chút, tò mò hỏi: “Vị tiểu chủ này là ai vậy? Nô tỳ hình như chưa từng gặp bao giờ.”
Còn chưa nói xong, Tiễn Thu đã từ phía sau bước vụt tới, vỗ bộp một cái vào gáy thị, lớn tiếng quát bảo: “Đúng là đồ có mắt không tròng, vị này là Hoàn Phi nương nương ở Nhu Nghi điện, cái gì mà tiểu chủ chứ!”
Tôi lạnh lùng đứng nhìn, đợi thị quát xong mới mỉm cười, nói: “Cũng chẳng phải là việc gì quan trọng, răn dạy một câu là được rồi.”
Tiễn Thu vội vàng hành lễ. “Là nô tỳ không tốt, không biết cách dạy dỗ kẻ ngu dốt này.” Dừng một chút, thị nói tiếp: “Có điều cũng khó trách thị tầm nhìn nông cạn, khi nương nương rời cung thì thị vẫn chưa vào cung hầu hạ. Nương nương chớ nên tức giận làm gì.”
Tôi thầm thấy không vui, thế nhưng cũng không phát tác, chỉ cười ôn tồn, nói: “Bản cung sao lại đi tức giận với thị làm gì, Hoàng hậu đã dậy chưa?”
Tiễn Thu vội đáp: “Hoàng hậu nương nương đang chải chuốt trang điểm, nương nương tới sớm quá, xin hãy vào trong ngồi tạm đi ạ!”
Trong cung của Hoàng hậu, theo lệ thì không được đốt hương, cạnh chiếc ghế phượng chạm trổ tinh tế có đặt một chậu sỠxanh miệng rộng, bên trong đựng đầy những quả phật thủ còn tươi, mùi quả thơm ngọt ngào tỏa ra làm lòng người thư thái. Tôi vào trong ngồi được chừng một tuần trà, chợt ngửi thấy mùi gió thơm bay tới, rồi những tiếng châu ngọc va nhau đinh đang không ngớt vang lên, bèn vội vàng quỳ xuống. Hôm qua do lớp phấn son đậm đà bên ngoài nên tôi không nhìn ra Hoàng hậu vẫn còn dáng bệnh, chỉ cảm thấy đoan trang, nghiêm túc, hôm nay nàng ta vừa ăn vận theo lối thường, sắc mặt liền lộ vẻ vàng vọt. Bốn năm không gặp, Hoàng hậu tuy biết cách bảo dưỡng nhưng bên khóe mắt đã có thêm không ít nếp nhăn, dù không cười cũng lộ ra rất rõ.
Tôi cung kính nói: “Thần thiếp bái kiến Hoàng hậu nương nương, cung chúc nương nương phượng thể an khang, thiên tuế cát tường.”
Hoàng hậu dù bất ngờ nhưng vẫn mười phần khách sáo. “Hoàn Phi mau đứng dậy đi, Tiễn Thu đâu, dâng trà.” Thấy tôi đã ngồi xuống mới lại nói: “Hôm nay không phải đầu tháng cũng chẳng phải Mười lăm, không ngờ Hoàn Phi lại tới đây sớm thế này.”
Tôi cúi đầu, cung kính nói: “Thần thiếp về cung, vốn nên tới thỉnh an Hoàng hậu ngay từ hôm qua mới đúng, bây giờ mới tới thực đã là muộn lắm rồi!”
Hoàng hậu vuốt nhẹ tay áo, mỉm cười, ôn tồn nói: “Hoàn Phi thực đã có lòng rồi. Người đang có thai, lại phải bôn ba vất vả từ chùa Cam Lộ về đây, cần nghỉ ngơi cẩn thận mới phải. Dù sao sau này ngày nào cũng gặp, việc thỉnh an không cần nôn nóng nhất thời.” Trong lúc nói, ánh mắt nàng ta thoáng liếc qua cái bụng đã hơi nhô lên của tôi, rất nhanh sau đó đã lại khôi phục dáng vẻ ung dung điềm đạm.
Tôi khom người nói: “Cảm ơn Hoàng hậu quan tâm nhưng thần thiếp cũng không thể quá càn rỡ mà bỏ quên lễ số được.”
Hoàng hậu quan sát tôi một chút, đoạn khẽ mỉm cười. “Hoàn Phi ăn mặc giản dị quá nhưng quả là rất gọn gàng.”
Tôi ngẩng đầu nhìn, thấy hôm nay Hoàng hậu mặc một chiếc áo dài màu đỏ tươi thêu hình phượng hoàng ngũ sắc, phía dưới là một chiếc váy lụa thêu hình hoa mẫu đơn bằng chỉ vàng, so với bộ đồ giản dị của tôi thì tất nhiên là xa hoa, cao quý hơn rất nhiều. Chỉ từ việc này cũng có thể thấy dù là ngày thường Hoàng hậu cũng ăn vận rất cẩn thận, thể hiện rõ sự tôn quý của bậc mẫu nghi thiên hạ.
Tôi làm bộ yên phận, cười nói: “Đa tạ Hoàng hậu nương nương khen ngợi. Hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ, tựa như vầng trăng sáng treo cao trên trời, thần thiếp chỉ là ngọn đèn leo lét, làm sao mà so sánh được.”
Trong mắt Hoàng hậu ngợp đầy nét cười dịu dàng. “Mấy năm không gặp, Hoàn Phi vẫn biết nói chuyện như ngày nào.”
Tôi gọi Hoán Bích lại, mỉm cười nói với Hoàng hậu: “Thần thiếp tuy tu hành ở chùa Cam Lộ nhưng chưa bao giờ dám quên sự quan tâm mà Hoàng hậu dành cho thần thiếp bấy lâu, do đó ngày ngày khấn vái, thành tâm khai quang cho tràng hạt này, hy vọng có một ngày được gặp lại nương nương thì sẽ dâng tặng, để nó phù hộ cho nương nương mãi mãi được an khang.”
Hoán Bích bưng một chiếc khay gỗ tử đàn tới trước mặt Hoàng hậu, bên trên có đặt một tràng hạt làm bằng gỗ gia nam hương. Gỗ gia nam hương vốn cực kỳ hiếm có, lại khó gọt giũa vô cùng, ấy thế mà tràng hạt này mỗi hạt châu đều tròn xoe, bóng loáng, kích cỡ giống hệt nhau, không có chút sai khác, bên trên được nạm những chữ phúc bằng vàng cực kỳ tinh tế, đặc biệt nhất là nơi chính giữa tràng hạt còn có một khối ngọc phỉ thúy xanh biếc hình con dơi, thực là mười phần quý báu.
Hoàng hậu đưa tràng hạt lên trước ánh mặt trời, quan sát một lúc, liền khen: “Quả nhiên là đồ tốt. Gỗ gia nam hương vốn có mùi dễ chịu, kỹ thuật nạm vàng cũng rất tinh tế, khối ngọc phỉ thúy kia thì trong suốt, rõ là loại cực phẩm, Hoàn Phi thực đã có lòng rồi.” Hoàng hậu cười tủm tỉm, đưa mắt nhìn tôi. “Vật tặng chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất vẫn là một phen tâm ý và sự thông minh của muội muội, biết rằng còn có ngày gặp lại bản cung.”
“Hoàng hậu nương nương lòng dạ nhân từ, chùa Cam Lộ lại là nơi cửa Phật, thần thiếp trộm nghĩ nương nương ắt hẳn sẽ có ngày tới đó dâng hương, do đó trong lòng mới có suy nghĩ này.” Tôi nhún nhường cúi đầu. “Đây là một chút tâm ý nhỏ nhoi của thần thiếp, Hoàng hậu chịu nhận, thần thiếp cũng an lòng rồi.”
Dưới làn ánh dương rạng rỡ, Hoàng hậu chợt nở nụ cười mang theo mấy nét u ám. “Bản cung nhớ là khi xuất cung Hoàn Phi không mang theo bao nhiêu đồ đạc, chẳng rõ vì cớ gì mà đã vào chùa Cam Lộ rồi lại vẫn còn một thứ quý giá thế này?”
Tôi tha thướt cúi đầu, thấp giọng đáp: “Khi xuất cung thần thiếp còn có chút đồ riêng, lúc này đây lấy ra dâng cho nương nương cũng là việc nên làm.”
Nụ cười của Hoàng hậu thoáng cái đã trở nên thân thiết. “Vậy thì bản cung lại càng phải cảm kích tâm ý của Hoàn Phi rồi.”
Đúng lúc này có một cung nữ bưng theo một khay hoa mẫu đơn vừa hái đi vào, màu sắc đủ loại, bông nào cũng đang nở rộ đẹp tươi. Ả cung nữ đó quỳ xuống trước mặt Hoàng hậu, cung kính nói: “Mời nương nương cài hoa.”
Tôi biết đã tới giờ cài hoa, thấy Hoàng hậu đưa tay cầm một bông mẫu đơn đỏ tươi nở rộ lên thì bèn vội dựa theo quy củ trước đây, đón lấy bông hoa từ trong tay Hoàng hậu, cẩn thận cài lên búi tóc cho nàng ta.
Hoàng hậu nhìn sâu vào mắt tôi, cười điềm đạm, nói: “Hoàn Phi thực là chu đáo quá, quy củ khi giúp bản cung cài hoa trước đây vẫn chưa quên chút nào.”
Tôi khiêm tốn khom người, nói: “Hầu hạ Hoàng hậu là việc nên làm, quy củ ấy thần thiếp làm sao dám quên.”
Hoàng hậu nhìn tôi, dần thu lại nụ cười. “Mới thoáng đó mà đã bốn năm, nhưng bộ dạng Hoàn Phi dường như chưa hề thay đổi, còn có thêm mấy phần phong vận. Xem ra ngay tới thời gian cũng đặc biệt thương mến Hoàn Phi, chẳng giống bản cung bây giờ đã hoa tàn nhụy rữa rồi.”
Hoàng hậu nói năng khách sáo, thế nhưng trong lời nói lại thấp thoáng ý cảm thương. Tôi vội vàng quỳ xuống nói: “Nương nương là bậc mẫu nghi thiên hạ, dung nhan cao quý tựa những bông mẫu đơn này. Nếu nương nương nói mình hoa tàn nhụy rữa, vậy thần thiếp thực chẳng bằng một nhành cỏ dại héo khô.” Tôi lại khấu đầu thêm lần nữa, nói tiếp: “Nếu bởi vì thần thiếp mà Hoàng hậu sinh lòng thương cảm, vậy thần thiếp đúng là tội đáng muôn chết.”
Hoàng hậu thoáng ngập ngừng một chút rồi mới cười, nói: “Bản cung chẳng qua chỉ tiện miệng nói vậy thôi, Hoàn Phi không cần sợ hãi đến thế.” Nói xong lại quay sang trách cứ ả cung nữ bên cạnh: “Nhiễm Đông, còn không mau mau đỡ Hoàn Phi dậy.”
Tôi gượng nở nụ cười. “Nói tới việc gìn giữ dung nhan, hôm qua khi thần thiếp về cung thấy Thái y viện có đưa tới Trân châu dưỡng dung hoàn và Bạch thuật tăng nhan cao, dường như đều là thứ tốt, thần thiếp không dám lén dùng một mình, đặc biệt mang tới đây dâng lên cho Hoàng hậu.”
Hoàng hậu mỉm cười, nói: “Hoàn Phi thực đã có lòng rồi, bản cung sao đành lòng từ chối một phen tâm ý này được.” Đưa mắt liếc nhìn mấy thứ trong khay, nàng ta nói tiếp: “Đều là thứ tốt cả, Hoàn Phi vừa mới về cung mà Thái y viện đã chu đáo thế này, có thể thấy Hoàng thượng đã có lời dặn dò từ trước.”
Tôi lộ vẻ nhún nhường. “Hoàng thượng sợ thần thiếp vì mang thai mà xuống sắc, do đó mới ban ấy thứ này. Kỳ thực thần thiếp dung nhan thô kệch, có dùng mấy thứ này thì cũng chẳng ích gì, chẳng bằng dâng lên cho Hoàng hậu thêm phần rạng rỡ.”
Một cuộc chuyện trò vui vẻ cứ thế diễn ra, Hoàng hậu hiền từ, phi tử biết nhẽ. Dường như tôi và Hoàng hậu từ trước đến giờ vẫn luôn hòa thuận, chẳng có chút hiềm khích nào.
Chẳng bao lâu sau các vị phi tần cũng lần lượt đến đủ, Đoan Phi và Kính Phi chia ra ngồi hai bên phải trái phía dưới Hoàng hậu, tôi ngồi sát cạnh Đoan Phi, phía sau Kính Phi là Hồ Uẩn Dung vừa được thăng làm chiêu nghi. Các phi tần chào hỏi nhau một lượt, rồi Hoàng hậu trầm giọng nói: “Hoàn Phi vừa mới về cung, địa vị chỉ dưới bản cung, ngang hàng với Đoan Phi, Kính phi. Đoan Phi và Kính Phi thì tùy tâm, nhưng các vị muội muội khác mấy ngày tới nên thường xuyên tới cung của Hoàn Phi mà thỉnh an bái kiến.”
Tôi hiển hách về cung, thanh thế vang dội, lại mang thai, các phi tần không ai dám không ngoan ngoãn vâng lời, duy có Hồ Chiêu nghi là hơi hếch cằm ngoảnh đầu nhìn qua hướng khác.
Hoàng hậu lại quay sang nói với Kính Phi: “Hiện giờ Hoàn Phi đã trở về rồi, Kính Phi cũng nên đưa Lung Nguyệt Công chúa tới cung của Hoàn Phi nhiều một chút, dù sao Hoàn Phi cũng là mẹ ruột của Lung Nguyệt. Đợi sau khi Hoàn Phi sinh nở xong, Lung Nguyệt cũng nên trở về Nhu Nghi điện, người làm mẹ nuôi dù có thân thiết đến mấy thì rốt cuộc cũng không thể so sánh với mẹ ruột được.”
Cặp mắt đen láy xinh đẹp của Kính Phi hơi xoay chuyển, bất giác ảm đạm đi vài phần nhưng ngoài miệng vẫn cung kính đáp: “Thần thiếp tuân chỉ.”
Hoàng hậu ngó quanh một lượt, đột nhiên hơi cau mày lại. “Diễm Thường tại đâu? Sao hôm nay vẫn chưa thấy tới?”
Hồ Chiêu nghi hơi hếch mặt lên, che miệng cười, nói: “Diễm Thường tại thân thể yếu đuối, không phải đau đầu nhức óc thì là bị đau ở chỗ nào khác, làm sao mà thường xuyên tới thỉnh an Hoàng hậu được.”
Phúc Tần tính tình đôn hậu, hiền hòa nhất, lại ở ngay gần chỗ của Diễm Thường tại, bèn nói: “Khởi bẩm nương nương, nghe nói hôm nay Diễm Thường tại thức giấc, thấy người không thoải mái lắm, do đó mới không thể tới thỉnh an Hoàng hậu.”
Hồ Chiêu nghi khẽ phe phẩy cây quạt tròn trong tay, cười nói: “Hoàng hậu thấy ta nói có đúng không nào?” Khẽ đặt cây quạt xuống bàn, cô ta nói tiếp: “Rốt cuộc vẫn là Phúc Tần tốt tính nhất, không những có thể sống yên ổn với Tường Tần, ngay cả Diễm Thường tại khó gần nhất cũng có thể trò chuyện được, thực là không đơn giản chút nào.”
Tôi bất giác thầm kinh hãi, Hồ Chiêu nghi thực là xấc xược quá chừng, không tự xưng “thần thiếp” mà dám xưng “ta”, lá gan rốt cuộc lớn đến cỡ nào cơ chứ? Mà lời của Hồ Chiêu nghi dường như còn chứa đầy thâm ý, vừa mới nói xong Phúc Tần đã đỏ mặt cúi đầu, Tường Tần thì cũng thầm nghiến chặt răng.
Hoàng hậu đã quen với cảnh đấu đá hơn thua này, tất nhiên chẳng thèm để ý đến, chỉ ôn tồn nói với Phúc Tần: “Nếu đã vậy thì hãy bảo ái y để ý chăm sóc cho tốt, Diễm Thường tại sức khỏe cũng yếu ớt quá chừng, làm sao có thể hết lòng hầu hạ Hoàng thượng được đây?” Nói xong lại dời ánh mắt qua phía tôi. “Các vị muội muội đều phải cố gắng học tập Hoàn Phi đấy. Hoàn Phi đã sinh được Lung Nguyệt Công chúa cho Hoàng thượng, bây giờ lại đang mang thai, chẳng bao lâu sau sẽ tăng thêm thành viên cho hoàng thất. Hoàn Phi cũng nhớ giữ gìn cẩn thận, đi lại ít, nghỉ ngơi nhiều, dù có tới trước mặt bản cung cũng không cần câu nệ lễ nghi quá, cái gì có thể cho qua được thì cứ cho qua, khi không thoải mái phải gọi thái y tới ngay lập tức.”
Tôi vội vàng đứng dậy tạ ơn, mọi người thì đều lẳng lặng cúi đầu, trong lòng ôm những mối tâm sự riêng.
Hồ Chiêu nghi đưa mắt liếc qua, cười tủm tỉm nhìn tôi, nói: “Đó là cái phúc của Hoàn Phi, đâu phải người nào cũng có thể học theo được.”
Tôi khẽ vuốt lại ống tay áo một chút, cười nói: “Chiêu nghi sinh được Hòa Mục Công chúa, cái phúc ấy cũng thực là hiếm có vô cùng.” Tới lúc này cuộc trò chuyện đã đi tới hồi kết, không còn lời gì để nói nữa, mọi người đứng dậy cáo từ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...