TƯƠNG TƯ THIÊN
VĨNH LY
“A? Tại sao dây tơ hồng của Nam Thân lại mắc cùng một chỗ với Tử Khâm?” Nguyệt Lão gia gia thẩn trọng tra lại sổ nhân duyên, “Kì lạ thật, nhân duyên của Tử Khâm này là Khương Việt Linh mà?”
“Cái gì? Nam Thân và Tử Khâm?!” Ta nhào về phía bức tường nhân duyên, đây là chuyện gì vậy, dây tơ hồng của bọn họ bây giờ lại dắt vào chung một chỗ….
“Tương Tư! Ngươi đang làm gì vậy?! Mau buông tay!” Nguyệt Lão gia gia bắt lấy cánh tay đang muốn xé rách dây tơ hồng, “Sẽ bị trời phạt đó.”
“Không phải gia gia nói bọn họ vốn không nên cùng một chỗ sao? Ta giúp bọn họ tháo ra…”
“Không được! Chuyện đã đến nước này thì không thể thay đổi được nữa!
“Tại sao… Rốt cuộc là ai….”
———-
Hương hoa càng nồng nặc hơn..
“Tương Tư muội muội..” Phong Nguyệt cười khiêu khích, từ từ đi đến bên ta.
“Là tỷ đúng không?” Ta nhìn nàng ta phẫn hận, “Ta sớm nên biết là tỷ.”
“Sao muội có thể nói như vậy được? Là muội đưa dây tơ hồng cho tỷ, tỷ tỷ thích buộc cho ai thì buộc thôi.” Phong Nguyệt cười “khì” một tiếng, phất tay áo, “Đừng như vậy mà! Dù sao thì muội muội và phàm nhân kia không thể…”
“Câm miệng.” Ta chỉ vào mũi nàng ta, “Ngươi giúp ta cũng là vì muốn hại ta! Tâm của ngươi cũng ngoan độc lắm!”
“Hừ!” Phong Nguyệt cười gằn, “Ta chính là muốn ngươi đau khổ! Kiếp nào ngươi cũng bị đày xuống nhân gian, vậy mà lại có bản lĩnh chạy trở lên làm tiên tử! Ta vốn có thể tiếp quản Tương Tư Ti của ngươi, như vậy ta sẽ cùng lúc có Phong kính và Nguyệt kính, pháp lực cũng sẽ ngang bằng Nguyệt Lão!”
“Cái gì mà kiếp nào cũng bị đày làm phàm nhân?” Ta hoài nghi tột cùng, “Không phải chỉ có kiếp này mới…”
“Xem ra kí ức của ngươi còn thiếu một chút rồi.” Phong Nguyệt lạnh lùng cười, phất tay một cái, Phong kính liền hiện ra:
Thì ra, chín kiếp trước, ta và Nam Thân đã từng yêu nhau…
Câu chuyện của chín kiếp trước giống như kiếp thứ mười này: Cả nhà chàng được ta cứu trong rừng, sau đó để lại ấn kí cho nhau…
Chỉ là cuối cùng, trong kính đều phủ đầy hồng đậu, dần dần chảy ra máu…….
“Kết cục chỉ có thể là như vậy…” Ta phủ phục xuống đất, khuôn mặt đầy lệ.
“Tương Tư, không phải là không có biện pháp.” Nguyệt Lão gia gia cầm lấy kéo tương tư xuất hiện trước mặt ta, “Chỉ cần để Nam Thân cùng người khác bái đường là được.”
“Nhưng mà… ta không quên được chàng….”
“Hắn đã sớm quên ngươi rồi.” Phong Nguyệt lạnh lùng cười, lại phất một cái:
Nam Thân đang mặc hỷ phục tân lang đá văng cửa kiệu, dịu dàng cầm lấy tay của Tử Khâm…
“Chàng không thể quên ta… Chàng sao có thể quên….” Ta vươn tay, dấu răng đang chậm rãi tiêu biến…. “Tại sao? Sao lại như thế này?”
“Bởi vì chỉ có thứ này biến mất, Nam Thân mới có thể chính thức quên ngươi. Hơn nữa…” Nguyệt Lão gia gia cầm kéo tương tư cắt vào tên Nam Thân trên không trung, một làn khói nhẹ từ dây tơ hồng bay ra, đây vốn là để tạo ra hình dáng để kết thành hạt tương tư, sau đó từ từ tiêu biến, “Ta còn phải cắt đứt ngàn kiếp tình kết của bọn ngươi.”
“Đừng, đừng cắt đứt của ta…” Ta quỳ xuống đất, dùng đầu gối để lê đến chỗ Nguyệt Lão gia gia nắm lấy vạt áo: “Ta cầu xin người… Đừng mà…”
“Tương Tư!” Nguyệt Lão gia gia thở dài, “Năm đó cũng chính vì ngươi si mê không đổi, tình căn sai lầm, yêu phải người phàm, kiên quyết muốn nối dây cho Nam Thân và ngươi mới bị trời phạt. Trời phạt ngươi mười kiếp luân hồi thành yêu, chỉ khi ngươi cứu người đủ thời gian đó thì mới được quay về thiên đình. Không ngờ đến ngươi kiếp kiếp đều gặp được hắn, kiếp kiếp đều đau khổ. Kiếp này là cơ hội cuối cùng của ngươi, nếu không thể kết thúc, vậy sẽ vạn kiếp bất phục!”
“Nếu đã như vậy, mọi chuyện do ta mà ra, thì cũng nên do ta kết thúc nó…..” Ta lau khô nước mắt đứng lên.
Hồng y nhẹ phất, phi thân xuống trần..
——–
“Nhất bái thiên địa.”
“Nhị bái cao đường.”
“Phu thê…”
“Đợi đã! Ta…” Thanh âm của ta khản đặc, tay ta trên đỉnh đầu làm hiện ra một vòng cung màu hồng, thi triển ra pháp lực cả đời để thời gian ở đây dừng lại một khắc.
Tất cả mọi người đều bất động….
“Ngươi đang làm gì?” Nguyệt Lão gia gia sắc mặt ngưng trọng xuất hiện, “Tự ý cho thời gian ngừng lại? Ngươi làm như vậy sẽ bị hôi phi yên diệt.”
Ta từ từ đi về phía Nam Thân, cầm lấy tay áo hắn, ấn kí dấu răng ngay cánh tay quả nhiên biến mất rồi….
Mắt ta đầy lệ, quay đầu lại cười: “Thà hôi phi yên diện, còn hơn kiếp sau luân hồi. Chỉ cầu xin người cho ta hóa thành một nốt chu sa trên người hắn, để hắn ngày ngày nhìn thấy ta, đau thấu tâm can, đêm không thể ngủ….”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...