Nhờ ơn sự cố gắng của Vương Soái, hơn một tháng sau, đơn nhập học của Đoàn Dự rốt cuộc cũng được chấp nhận. Cuối cùng Đoàn Diệc Phong cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Anh trước tiên gọi điện thoại báo cho Diệp Phàm biết.
Lúc đó Diệp Phàm đang ở nhà vừa xem TV, vừa giúp mẹ lột đậu nành để nấu ăn. Khi Đoàn Diệc Phong gọi điện đến, cô vui vẻ vô cùng. Hai người trò chuyện vài câu, Đoàn Diệc Phong liền hẹn cô ra ngoài ăn cơm.
“Được ạ, để em nói với mẹ em một tiếng, không ở nhà ăn cơm đã.”
“Vậy anh chờ em ở đầu đường.”
“Đi liền!” Diệp Phàm cúp điện thoại, la lớn với mẹ cô đang trong phòng bếp: “Mẹ ơi, con hôm nay đi ra ngoài ăn.”
Mẹ cô cầm cái xẻng xào, từ trong phòng bếp ló đầu ra: “Cơm nấu sắp xong rồi, sao con lại ra ngoài ăn hả? Mà đi với ai? Mã Ly à?”
Diệp Phàm sợ mẹ cô hỏi nhiều, chỉ thuận miệng “dạ” miệng tiếng. Cô thay quần áo nhanh chóng, rồi vội vã ra khỏi nhà.
Diệp Phàm mới đi chưa được bao lâu, ba của cô - Diệp Viên Triêu- làm tăng ca đã trở về. Thấy con gái không có ở nhà, liền hỏi vợ đang trong phòng bếp: “Con gái đâu?”
Mẹ cô bưng đĩa rau xào từ phòng bếp đi ra, có chút không vui: “Còn có thể đi đâu nữa, nó bảo đi ra ngoài ăn với Mã Ly rồi. Con nhóc này gần đây sao lạ vậy nhỉ? Trong nhà có đồ ăn không ăn, lại tốn tiền ăn bên ngoài. Cơm tôi nấu thất sự khó nuốt vậy sao?”
Diệp Viên Triêu im lặng gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, lại hỏi: “Bà vừa nói Diệp tử ra ngoài với ai?”
“Còn ai nữa? Mã Ly chứ ai!”
“Không đúng à, vừa rồi trên đường trở về, ở ngoài cổng bệnh viện tôi có gặp Mã Ly mà. Tôi thấy sắc mặt của nó không tốt, tôi hỏi nó bị làm sao, nó nói nó bị ốm mà.”
“Phải không đó? Bị ốm mà còn ra ngoài ăn bậy. Con trẻ bây giờ thật đúng là không hiểu chuyện…” Mẹ cô lẩm bẩm nhắc đi nhắc lại mãi, nhưng hoàn toàn không nghĩ chuyện gì xa hơn.
Nhưng Diệp Viên Triêu lại nhíu mày suy tư.
Cùng lúc đó, ở đầu phố, Đoàn Diệc Phong đã đỗ xe chờ Diệp Phàm. Anh hôm nay mặc một chiếc áo T-shirt màu đen cổ lật, ôm vừa người. Cả người nhìn qua tinh thần rất phấn chấn vui vẻ. Anh ở trong xe vừa gọi điện thoại, vừa vẫy tay với Diệp Phàm.
Diệp Phàm mở cửa xe ngồi vào trong. Cô vừa mới ngồi xong xuôi, Đoàn Diệc Phong đã đưa điện thoại trong tay cho cô: “Tiểu Dự muốn nói chuyện với em.”
Diệp Phàm mới nhận điện thoại, đã nghe thấy âm thanh vênh vang của Đoàn Dự truyền từ điện thoại đến, “Mẹ ơi, ba nói với con hai tháng nữa là con có thể đi học rồi.”
“Đúng vậy. Thế con có vui không?”
“Đương nhiên là vui ạ! Mẹ ơi, sau này mẹ mỗi ngày đều đưa con đến trường nha!”
“Không thành vấn đề! Nhưng mà với điều kiện con phải học thật giỏi.”
“Được ạ. Vậy lần sau mẹ sang đây, chúng ta phải móc ngoéo!” Giọng nói nghiêm túc của cậu bé kia khiến người ta phải bật cười.
Đứa trẻ này! Diệp Phàm cười tươi: “Được, lần tới chúng ta móc ngoéo ký tên, một trăm năm không được thay đổi!”
Đoàn Diệc Phong lái xe, nhìn bộ dạng như một đứa trẻ của cô qua gương chiếu hậu, anh không nhịn được cong môi cười.
Địa điểm ăn tối được chọn là một nhà hàng có kiến trúc phong cách kỳ lạ. Tên nhà hàng rất đẹp, gọi là “Lời thú tội”. Ông chủ là một người Pháp chính hiệu, từng tấc da thịt đến xương cốt đều chứa tế bào lãng mạn. Ông ấy không chỉ cho lắp đặt trang trí nhà hàng là cả một bầu không khí tình yêu nồng nàn, lại còn hay tổ chức các hoạt động, nhận được sự hoan nghênh của các đôi vợ chồng hoặc những cặp tình nhân trẻ tuổi.
Hai người Diệp Phàm đến ngồi vào chỗ của mình chưa được bao lâu, thì có một MC mặc bộ đồ vest lên sân khấu, cười nói: “Kính thưa các quý ông, quý cô. Hôm nay các vị chọn đến đây dùng cơm là một lựa chọn vô cùng sáng suốt. Bởi vì hôm nay là một ngàn ba mươi bốn ngày nhà hàng mở cửa, biết con số này có ý nghĩa gì không? Một đời một kiếp, mãi mãi không cách xa! Để chúc mừng ngày đặc biệt này, nhà hàng quyết định tổ chức một sự kiện. Đó chính là tất cả những khách hàng nào muốn lên sân khấu bày tỏ, buộc lòng phải nói rõ ai là đối tượng. Bất luận đó là nam hay nữ, chỉ cần đồng ý hôn bạn một cái, thì toàn bộ chi phí của bữa tối đều được miễn phí!”
Lời nói vừa dứt, toàn bộ nhà hàng nhất thời ồn ào, không ít đàn ông xoa tay, rục rịch chuẩn bị.
Thấy bầu không khí được đẩy lên cao, MC lập tức chuyển đề tài câu chuyện: “Nhưng mà để không bị lỗ vốn, người lên sân khấu tỏ tình phải biểu diễn tự do trong mười phút!”
Sao cơ? Phải biểu diễn! Những bàn tay giơ lên đều nháo nhào rụt trở lại.
Diệp Phàm ngồi một bên nghe thế líu lưỡi không nói nên lời. Không hổ danh là người nước ngoài nghĩ ra được chủ ý hay, đủ đau khổ à.
Cô đang sụt sịt tiếc rẻ, thì đã thấy một chàng trai trẻ lớn gan giơ tay lên.
“Vị khách này, xin hỏi bạn muốn vì người yêu biểu diễn cái gì đây?”
Người đàn ông có vài phần giống Quách Đông Lâm[1] này nghiêng đầu suy nghĩ một lát, rồi nói: “Hát!”
[1] Quách Đông Lâm: sinh năm 1961, là một diễn viên hài của Trung Quốc, tốt nghiệp học viện hí kịch Thượng Hải.
“Hát bài gì đây?”
“Tình yêu của người kéo thuyền.”
Tiếng nói vừa dứt, Diệp Phàm chỉ biết ông anh này phỏng chừng muốn chọc cười rồi. Quả nhiên, ông anh đó vừa cầm microphone há miệng hát, thanh âm bứt phá ra khỏi yết hầu kia khiến dàn nhạc bên cạnh đều sợ hãi không biết phải đàn nhạc đệm thế nào cho khớp. Dưới sân khấu, mọi người bắt đầu cười rần rần. Ông anh kia còn hứng chí thay đổi lời bài hát: “Cô em ngồi đầu thuyền à, anh đây đi trên bờ, yêu yêu thương thương kia không ăn được tiền…”[2]
[2] Tình yêu của người lái đò: là một ca khúc thịnh hành vào thập niên 90. Câu bị sửa đi là: Yêu yêu thương thương dây kéo thuyền dài dằng dặc.
Cô gái đáng thương bị tỏ tình ngồi phía dưới, đang uống một ngụm nước mà thiếu chút nữa đã phun ra hết.
Sau mười phút giày vò, cô gái đó lên sân khấu nói: “Anh trai, vì tiền em thật muốn hôn anh. Nhưng vì cái lỗ tai của mọi người, để em tự trả tiền đi…”
“Không được mà. Em gái, hát cũng đã hát rồi, không hôn càng lỗ.”
“Hôn một cái, hôn một cái!” Mọi người dưới sân khấu hét loạn cả lên.
Cô gái kia ngượng ngùng một chút, đại khái cảm thấy những lời này nói cũng có đạo lý. Cuối cùng cô gái tiến lên, hôn một cái. Kết quả, MC la lớn: “Hôn đủ ba phút, tặng kèm một món ăn đặc biệt của nhà hàng!”
Hậu quả có thể đoán được, thức ăn vĩnh viễn đè bẹp sự rụt rè, không ngóc đầu dậy nổi.
Hoạt động càng lúc càng thêm sôi nổi. Sau đó có không ít người bị cám dỗ mà lên sân khấu. Diệp Phàm lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy, thấy cũng vui vui, cô ngồi dưới vỗ tay giòn giã. Cô thấy buồn cười quay đầu lại muốn thảo luận với Đoàn Diệc Phong. Kết quả cô vừa quay đầu, nhưng lại choáng váng.
Ơ! Người đâu rồi?
Lập tức, trong lòng nảy sinh một dự cảm không lành.
Ngay lúc này, MC trên sân khấu lại lên tiếng: “Tiếp theo chương trình, xin mời quý ông này lên sân khấu. Quý ông, xin hỏi ngài họ gì?”
“Họ Đoàn.” Giọng nói trầm của đàn ông vang lên trong nhà hàng. Diệp Phàm thoáng chốc như hóa đá.
“Xin hỏi ngài, đối tượng ngài muốn tỏ tình là quý cô nào vậy?”
“Cô Diệp ở bàn số sáu.”
“Cô Diệp, mời cô đứng lên chào hỏi với mọi người!” MC hét toáng lên như bị thọc huyết gà.
Diệp Phàm miễn cưỡng đứng dậy, phát hiện mọi người đều đang nhìn mình, trong lòng vô cùng khẩn trương. Cô quay sang nhìn Đoàn Diệc Phong trên sân khấu, anh chỉ mỉm cười nhìn cô. Bộ dạng của anh có thể dùng từ ung dung bình thản để hình dung. Còn Diệp Phàm, hận đến độ nghiến răng nghiến lợi. Người đàn ông này có âm mưu từ trước mà! Có âm mưu từ trước! Có âm mưu từ trước đó!
“Xin hỏi, ngài định biểu diễn tiết mục gì để tặng cô Diệp?” MC lại hỏi.
“Tôi muốn tặng cô ấy một bản nhạc do chính tôi sáng tác.”
“Mọi người xem, vị khách đến nhà hàng dùng cơm này thật sự đa tài đa nghệ, làm người khác cảm động quá đi!” Tâm tình của người dẫn chương trình tăng vọt, “Vậy xin hỏi, bản nhạc này có tên là gì?”
Ánh mắt Đoàn Diệc Phong hướng về phía Diệp Phàm, đuôi mắt trong veo mang theo ý cười, chậm rãi nói: “Nó tạm thời chưa có tên. Nhưng mà tôi hi vọng chờ đến một ngày cô ấy lấy tôi, có thể đặt cho bản nhạc này một cái tên…”
Trong nháy mắt, Diệp Phàm sững sờ, những gì anh nói tiếp theo đều không lọt vào tai cô. Chỉ có câu anh vừa nói “chờ đến một ngày cô ấy lấy tôi” là lặp đi lặp lại không ngừng nghỉ trong đầu cô. Nó khiến cô quên mất những tiếng vỗ tay hoan hô thiện ý xung quanh, cùng lời dẫn dắt của MC. Mãi đến khi nốt nhạc đầu tiên tiến vào tai cô, cô mới bỗng chốc hoàn hồn. Cô thấy chẳng biết từ bao giờ Đoàn Diệc Phong đã ngồi trước cây đàn piano đươc đặt giữa sân khấu. Cây đàn piano màu trắng cùng quần áo một màu đen của anh vô cùng hài hòa. Những ngón tay thon dài của anh chạm lên những phím đàn, giống như chim bay lướt qua mặt hồ phẳng lặng. Tiếp đó, đánh lên một chuỗi âm liên tiếp, nhà hàng náo nhiệt liền yên tĩnh.
Đây là một bản nhạc rất lưu loát. Khúc nhạc dạo đầu chầm chậm mà kéo dài. Đánh đàn đến đoạn tiếp theo, tiết tấu từ từ nhanh hơn. Đến đoạn cao trào, thì ngón tay anh lướt nhanh trên phím đàn. Ánh đèn rọi trên mặt anh, vẽ ra một nửa khuôn mặt hoàn mỹ với những đường nét rõ ràng. Đôi mắt trắng đen rõ ràng như viên ngọc phát sáng, tỏa ra vẻ chăm chú mà kiên định. Tất cả mọi người ở đây đều chìm đắm trong âm nhạc, thất thần.
Mà người thất thần nghiêm trọng nhất, đương nhiên chính là Diệp Phàm. Cô đứng chôn chân tại chỗ như một pho tượng. Đến tận lúc nốt nhạc cuối cùng hạ xuống, toàn bộ nhà hàng vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, cô mới lấy lại tinh thần. Cô thấy nhiều người quay lại nhìn mình, cô vội đưa tay sờ dưới khóe mắt, có chút ươn ướt.
Có một ít âm nhạc chính là bất tri bất giác thấm vào trong lòng chúng ta như vậy đó.
“Cô Diệp, đối mặt với lời tỏ tình tài hoa cùng tràn đầy yêu thương như vậy của ngài Đoàn, xin hỏi cô có chấp nhận hay không?”
“Còn nói nhiều làm gì, hôn anh ta đi!” Dưới sân khấu đã có người trả lời thay cô.
“Đúng vậy, cô không hôn thì tôi hôn à!” Có một người khách nữ đi một mình không rụt rè bắt đầu chộn rộn.
Dưới sự dẫn dắt của vài người, tiếng hô của mọi người từ từ đồng thanh, vừa vỗ tay đồng đều, vừa hô tô: “Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi…”
Diệp Phàm cảm thấy bản thân mình sắp lạc lối trong tiếng kêu gọi ầm ĩ của mọi người. Dưới ánh đèn mờ mờ, bầu không khí mờ ám. Trong mông lung, cô thấy giữa đám người, Đoàn Diệc Phong đang đi về phía cô, bốn mắt nhìn nhau. Âm thanh xung quanh bỗng nhiên biến mất, tất cả tiếng hò hét giống như đều bị biến thành im ắng. Mọi động tác cũng dường như đều được tua chậm lại. Chỉ có anh vẫn hướng về cô, bước chân vững chãi, nụ cười ấm áp.
Diệp Phàm cho rằng cơ thể mình đều đã đông cứng cả rồi. Mãi đến khi anh đi đến trước mặt mình, cô vẫn không thể động đậy.
Thấy cô gái được tỏ tình vẫn đứng yên bất động, MC cũng sốt ruột nói: “Đừng do dự nữa. Nếu cô không hôn, tôi có thể hôn thế à!”
Cái gì cơ?!
Diệp Phàm lườm vị MC mặt đầy râu lởm chởm kia, vô cùng khiếp sợ.
Cô còn chưa kịp suy nghĩ kĩ càng, đã vươn tay vòng qua cổ của Đoàn Diệc Phong. Cô không nói một lời đã nhón chân lên hôn. Môi cô mới chạm lên môi anh, eo đã được ai đó ôm lấy. Anh siết chặt cô vào lòng, chuyển bị động thành chủ động, từng chút một cậy mở hàm răng cô, luồn sâu vào bên trong.
Đừng…
Diệp Phàm cảm thấy bản thân mình sắp ngất rồi, kiễng chân lên, trọng lượng cơ thể đều dựa vào vòng tay của anh. Tựa như cô đang bước đi trên một đám mây lơ lửng, tiếng hoan hô bên tai dần mờ nhạt, rồi tan biến.
Tĩnh tâm như nước, duy chỉ có một giọng nói ở trong lòng nói với chính cô. Cô muốn mãi mãi sống cùng anh.
Ngay lúc này, cô muốn đưa anh về nhà ra mắt bố mẹ.
Ngày hội với chủ đề tình yêu này vẫn duy trì đến tận đêm khuya mới kết thúc. Những đôi tình nhân đến dùng bữa dần dần ra về. Lúc Đoàn Diệc Phong nắm tay Diệp Phàm đi ra, liền bị MC gọi lại.
“Hai vị chờ một chút!”
“Sao vậy?” Diệp Phàm xoay người, nắm chặt tay Đoàn Diệc Phong hơn. Cô cảnh giác nhìn người đàn ông vừa mới hoang tưởng muốn hôn Đoàn Diệc Phong này.
Vị MC kia bị phản ứng của Diệp Phàm làm cho anh ta có chút xấu hổ, vội vàng đưa thứ gì đó trong tay cho hai người họ: “Đây là quà lưu niệm mà nhà hàng tặng cho mỗi đôi tình nhân tham gia hoạt động.”
Quà lưu niệm? Diệp Phàm ngẩn người, chỉ thấy trong hộp quà tinh tế đó đặt hai món đồ trang sức. Bên trong mặt dây chuyền hình trái tim là khung hình nhỏ, trên đó dán hình hai người họ đang hôn nhau.
“Món quà mọn nhưng tình cảm đáng quý. Nhà hàng chúc hai vị sớm thành chín quả, tình cảm bền chắc hơn vàng bạc.” Người nọ đưa chiếc hộp trong tay cho Diệp Phàm, vừa cười vừa chúc phúc.
“Đưa anh đi.” Trên đường đến bãi đỗ xe, Đoàn Diệc Phong đưa tay định nhận món đồ trang sức trong tay Diệp Phàm.
“Không cần, để em làm cho!” Diệp Phàm đưa chiếc điện thoại được móc xong món quà kia lắc lắc trước mặt anh. Cô duỗi tay ra, nói: “Đưa cái của anh cho em.”
Cô nhóc này sao lại hăng hái thế chứ! Đoàn Diệc Phong đành chịu, đưa điện thoại di động của anh cho cô. Kết quả, Diệp Phàm đau khổ phát hiện chiếc iPhone này không hề có một chỗ nào để móc dây phụ kiện cho điện thoại. Cô không cam lòng quay trái quay phải một hồi, không cẩn thận chạm vào điện thoại. Màn hình sáng lên, hình Thanh Ngôn nhảy ra trên màn hình.
Thấy nụ cười trên môi của Diệp Phàm cứng đờ, Đoàn Diệc Phong vội vã phản ứng, lên tiếng giải thích: “Đừng để ý! Tiểu Dự… nó… nhớ mẹ!”
Diệp Phàm sững sờ hồi lâu, ngẩng đầu cố gắng cười cứng ngắc, “Không sao, em có thể hiểu mà…”
Lời còn chưa dứt, người đã bị ôm chặt.
“Tiểu Phàm.” Giọng của anh thâm trầm, vuốt ve nhè nhẹ bên tai cô, “Anh biết trong lòng em không mấy dễ chịu. Đây là lỗi của anh, đừng khó chịu được không? Thanh Ngôn đã đi rồi. Anh thừa nhận bản thân anh có yêu cô ấy, nhưng bây giờ cô ấy đối với anh mà nói chỉ là một kỷ niệm. Còn em và tiểu Dự mới là quan trọng nhất.”
Diệp Phàm chẳng nói nên lời. Toàn bộ cảm giác tủi thân vừa rồi vì những lời xuất phát từ tận đáy lòng của anh hóa thành sự cảm động. Một lúc lâu sau cô dựa trong lòng anh, mới nhỏ giọng nói: “Thật ra, em muốn đưa anh đi gặp…”
Trong giây phút quan trọng, tiếng chuông điện thoại cắt đứt lời nói của Diệp Phàm.
“Anh chờ em một chút!” Diệp Phàm có hơi xấu hổ, luống ca luống cuống lấy điện thoại từ trong túi xách của mình, thấy số điện thoại của Mã Ly.
“Sao thế, Mã Ly?”
“Diệp tử…” Đầu bên kia điện thoại, truyền đến tiếng khóc nức nở của Mã Ly, “Cậu tới bệnh viện một chuyến có được không? Tớ… Tớ có thai rồi…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...