Harry Potter - Trọng Sinh Hôi Nghê Hạ

Chúng ta xoay ngược thời gian lại mấy phút——

Harry vừa tiễn Blaise và Hermione vào lễ đường xong, Moxipher • Laplace đã dẫn bạn nhảy của mình chào cô Delacour và Neville kế ton ton tới cạnh Harry, cả hai song song cung kính chào Harry: “Giáo sư Evans.”

“Nhóc con em hôm nay oách lắm đấy, đương nhiên cô Stanfor, bộ lễ phục này cũng thật hợp với dáng người thon thả của em.” Harry ca ngợi.

“Giáo sư, ngài luôn biết nói những lời ngọt ngào.” Cô Stanfor cười nói.

Harry ưu nhã cười, nói: “Vinh hạnh của thầy.”

“Giáo sư, thầy đã mở quả trứng vàng ra chưa? Tiếng thét chói tai quá, lần tới chúng ta chẳng lẽ phải đấu với vạn luân nữ quỷ à?” Moxipher hy vọng nhận được sự giúp đỡ của Harry.

“Em có hỏi ngài Grindelwald chưa?” Harry hỏi.

“Ý thầy là, không phải nữ quỷ?”

Harry mỉm cười, nói: “Mang theo quả trứng vàng đi hỏi ngài Grindelwald đi, cậu ấy sẽ giúp em, nể mặt Dumstrang.”


Moxipher chưa nói gì, đã bị bạn nhảy đứng bên cạnh kéo một cái, sau đó nghe được cô Stanfor hỏi: “Giáo sư, đó là bạn nhảy của thầy à?”Bởi do Harry đứng đưa lưng về phía hành lang, nên khi cô Stanfor nói ra lời này, động tác của y khựng lại, sau đó quay đầu. Khi y nhìn thấy người đứng cạnh Helga, đã hoàn toàn sững sờ, y không thể không thừa nhận, một khắc này, tuyệt đối không ai nhận ra đó là giáo sư khủng bố nhất Hogwarts——

Người trước mắt thấp hơn Harry nửa cái đầu, hiển nhiên là hiệu quả của thuốc giảm tuổi, Harry không xác định anh ấy đã uống bao nhiêu. Tuổi hiện tại của anh ấy có lẽ 13 hoặc 12, những tháng ngày y nhớ về Severus cũng thường đắm mình trong ký ức của anh, y xác định khi Severus chừng 12, 13 tuổi đã có chiều cao như vậy. Thời kỳ này Severus gầy yếu tái nhợt, nhưng hiện tại thì không, chỉ là hơi gầy, thân thể lại cực kỳ khỏe mạnh. Một bộ lễ phục dạ hội cùng màu với Harry khiến mọi người dễ dàng nhận ra anh ấy là bạn nhảy của ai, càng đừng nói phần eo của bộ đồ anh ấy mặc có văn sức khá giống của Harry, vạt lễ phục là kiểu truyền thống rộng và xỏa dài đến chân, hầu như phần thân dưới đều bị giấu dưới làn váy, phần ngực dùng một ít đăng ten phồng màu nhạt và nơ bướm cỡ lớn khiến người hoàn toàn bỏ qua bộ ngực bằng phẳng ấy. Chiếc khăn lụa thon dài màu xám bạc bọc lấy cần cổ, đánh thành kết phía sau, chuỗi bạc dài ngoẵng rủ dọc theo sống lưng, như một đôi cánh tuyệt đẹp. Mái tóc đen bị kéo dài, cột thành đuôi ngựa, ngọn tóc vừa vặn vắt ngang với khăn lụa sau cổ. Trên đầu đeo một chiếc kẹp tóc, văn sức bên trên là vân văn xinh đẹp. Lỗ tai một nửa bị giấu trong tóc, vành tai đeo một đôi hoa tai dài bằng ruby, rất hợp với hoa tai do kiếm Gryffindor biến thành Harry hôm nay đeo.

Harry si mê nhìn khuôn mặt ấy, nét mặt của Severus 12, 13 tuổi chưa có sự nam tính hóa, nên dưới lớp trang điểm của Rowena, khiến y sinh ra một thứ xúc cảm tên là kinh diễm. Harry trong tương lai đã từng gặp không ít khuôn mặt xinh đẹp, lại chưa từng có khuôn mặt nào có thể khiến y thất thần như vậy, mê muội như vậy —— có lẽ, chỉ vì người này là Severus?

Trong mắt Harry chỉ còn lại anh, phảng phất mọi cảnh tượng, thanh âm xung quanh đều biến mất, chỉ có hào quang nhu hòa trên người anh toả ra, hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của y.

Phải, đây là Severus.

Thấy Severus như vậy, Harry không hiểu cảm động, y không biết cha mẹ nuôi dùng cớ gì để khiến anh nguyện ý biến thành vậy. Nhưng Harry biết, trong số các lý do của anh nhất định có một cái, đó là: Đứng bên cạnh y chỉ có thể là anh, dù cho là trưởng bối cũng không được.

Harry mỉm cười bước tới, cực kỳ ưu nhã quỳ một gối trước mặt Severus, nắm lấy tay anh, để lại một nụ hôn mềm mại mà thành kính trên mu bàn tay ấy.

“Trân bảo của em, cảm ơn anh hôm nay nguyện ý nhảy với em.” Mật ngọt trong lời Harry khiến mặt Severus cứng đờ.

Nhưng Severus không quên thân thể y không thích hợp quỳ lâu, lập tức kéo nhẹ, tỏ ý Harry có thể đứng dậy. Thế là, y đứng dậy thói quen định tới bên trái Severus, sau đó kéo cánh tay anh. Nhưng, Severus cản lại hành vi này, nhanh hơn y một bước, kéo cánh tay y.


“Harry, nhớ kỹ, bạn nhảy của em chỉ có thể là ta.” Harry nghe được cái giọng nữ tính hóa của Severus nói.

“Anh uống thuốc đổi giọng à?” Harry nhíu mày hỏi.”Slytherin tôn trọng hoàn mỹ, ta không thể để người khác biết ta có yêu thích dị trang, đúng không?” Severus ghi lại tên của bọn nhóc Hogwarts đứng lẫn trong đám người khen mình xinh đẹp, chúng ta có thể tưởng tượng bọn nhỏ này sẽ gặp được trả thù thế nào sau buổi tối hôm nay.

Harry nghe xong, không khỏi nghịch ngợm cười, nói: “Còn nhớ không? Halloween năm thứ hai, em cũng mặc nữ trang, ra vẻ không ai nói em có yêu thích dị trang.”

“Không có, nhưng, em có biết? Có mấy kẻ ngu xuẩn đã tìm khá nhiều tình địch cho ta.” Severus biến sắc.

Harry nửa là bất đắc dĩ, nửa là hạnh phúc cười cười, nói: “Em tin tưởng ngoại trừ cha của đứa bé, không có ai sẽ nguyện ý cưới một người đàn ông mang thai về nhà, hoặc gả cho một người đàn ông mang thai.”

Severus sững sờ. Lập tức nhẹ nhàng kéo chặt tay Harry.

Lúc này, Helga ra hiệu cho các dũng sĩ và bạn nhảy song song xếp thành hàng, theo sau bà. Harry và Severus lập tức dừng cuộc nói chuyện, ngoan ngoãn nhấc chân. Bọn họ đi ở hàng đầu, kế là Moxipher và bạn nhảy của thằng bé cô Stanfor, nữa là Fleur và Roger • Davis, cuối cùng là Neville và cô Branstone. Severus cẩn thận cho mình và Harry một câu thần chú che chắn âm thanh, sau đó hỏi: “Hôm nay có muốn khoe khoang tí không?”

“Anh muốn nhảy gì? Bất quá, Sev, anh hôm nay phải nhảy bước nữ, ổn cả chứ?” Harry nhớ tới chi tiết này, khá là đau đầu.

“Nếu thế, chỉ là điệu Waltz?”


Harry gật đầu.

Khi bốn đôi bạn nhảy mặc lễ phục vào đại sảnh, cũng tiến về phía bàn tròn lớn giữa đại sảnh các trọng tài ngồi quanh, người trong sảnh đều vỗ tay.

Harry thấy mặt tường của đại sảnh đã được phủ lên một lớp sương bạc, trần nhà với hàng trăm vòng hoa hộc ký sinh và dây thường xuân đan lẫn nhau. Bàn trong sảnh được phết một lớp sơn mới, ngoài ra, còn có chừng mấy trăm cái bàn nhỏ hơn, dùng đèn ***g chiếu sáng, mỗi bàn có thể ngồi hai đến sáu người.

So với lần trước, đi với Severus là một kiểu hưởng thụ, Harry vừa tặng cho mỗi người ở đây một nụ cười, vừa cảm nhận sự an tâm Severus cho y. Không phải không thấy ánh mắt nghi hoặc của không ít người với Severus, nhưng tâm tình hôm nay của y rất tốt. Mà khi đến gần chủ bàn, Harry thấy bốn người Draco, Pansy và Blaise, Hermione ngồi ở một cái bàn nhỏ, bọn họ đều nghi hoặc nhìn bạn nhảy xinh đẹp có chút xa lạ bên cạnh y.

“Chậc, Sev, bọn Draco hình như rất hiếu kỳ với anh đấy, lát nữa qua chào nhé?” Harry nhỏ giọng nói.

Severus quay sang, ở góc Harry nhìn không thấy liếc cái bàn ấy, vừa duy trì nét mặt vừa nhỏ giọng nói: “Em xác định bọn họ sẽ không bị dọa tới trạm xá à?”

Harry có chút bất đắc dĩ.

“Ách, Draco, sao tôi cảm thấy, ánh mắt bạn nhảy của Harry hơi quen quen, ách, là tôi nhìn lầm ư?” Blaise thấy bạn nhảy của bạn mình liếc về phía này, đã nghĩ không đúng.

“Đó tuyệt đối là ảo giác của cậu!” Draco vừa thoát khỏi kinh ngạc, nghe được lời Blaise, đã lập tức phản ứng.”Nhưng…” Pansy cũng nhíu mày muốn nói gì.

“Ôi, Pan, đó là ảo giác… Không sai, là ảo giác, tuyệt đối…” Draco không dám nói ra suy đoán của mình.


“Sao tôi cảm thấy, ánh mắt bạn nhảy của Harry có chút giống Pri…” Hermione lơ đãng nói một câu, ngay lúc này, nữ phù thủy thông minh lập tức che miệng mình lại, sau đó không thể tưởng tượng nổi khẽ thét một tiếng, “Merlin ơi!” Rồi nhìn ba Slytherin sắc mặt tái nhợt khác, lập tức tiếp lời, “Được rồi, ảo giác của tôi!”

“Mione thân ái, cậu có thể đừng thông minh vậy không?” Pansy bất đắc dĩ thở dài.

Harry rất thân sĩ kéo ghế cho Severus để anh ngồi, sau đó mới ngồi vào cạnh anh, mấy cái đĩa lòe lòe phát sáng không có bất cứ đồ ăn gì, nhưng trước mặt mỗi người đều đặt một cái menu, Harry cầm lấy nhìn, rất săn sóc nói với đĩa của mình rằng: “Rượu đỏ chưng bít tết, ba phần chín.” Kế đồ ăn xuất hiện trong đĩa của y, Harry đổi đĩa của mình cho Severus. Lại cho mình một phần salad gà.

Không khí hài hòa giữa hai người khiến không ít người suy đoán người này là ai, mà biết Harry là bạn lữ của Severus đều cực kỳ kinh dị nhìn anh, nhưng không ai bình luận về việc này. Moxipher và cô Stanfor đang dùng jăm-bông Black Forest, bọn họ ca ngợi Hogwarts làm món Đức rất chính tông. Neville cũng học Harry gọi món cho cô Branstone, khiến cô bé này cực kỳ cảm động.

Mà Fleur • Delacour thì đang phê bình trang sức của Hogwarts với Roger • Davis.

“Này không tính gì cả,” Cô khinh thường nói, nhìn mấy bức tường phát sáng quanh đại sảnh, “Ở cung điện của Beauxbatons, trong căn-tin Rickmus, mùa đông khắp nơi toàn là băng, chúng sẽ không hòa tan, đương nhiên, chúng như những pho tượng kim cương khổng lồ vậy, chiếu sáng mọi chỗ. Còn có băng chuyền đồ ăn nữa, đồng thời có mỹ thiếu nữ bằng gỗ ca hát khi bọn tôi dùng cơm. Trong đại sảnh không có bất cứ giáp sắt xấu xí gì, nếu có quỷ hồn nghịch ngợm xông vào Beauxbatons, nó sẽ bị đuổi ra ngay.” Nói xong cô không kiên nhẫn dùng tay vỗ bàn.

Ánh mắt Roger • Davis mơ hồ nhìn cô nói chuyện, cái nĩa không ngừng tọng vào miệng. “À đúng.” Davis rất nhanh nói, mô phỏng theo Fleur dùng tay vỗ bàn, “Giống như vậy, đúng.”

Harry cười cười, mỗi trường đều có đặc sắc riêng, Harry cảm thấy Fleur có chút trẻ con. Beauxbatons là trường pháp thuật nồng đậm hơi thở nghệ thuật, Dumstrang là trường pháp thuật coi trọng quân sự hóa quản lý, mà Hogwarts lại là trường pháp thuật có không khí như nhà.

Ăn xong món trên đĩa, Peclers đứng dậy, ông ra hiệu cho học sinh cũng đứng dậy. Sau đó, vung tay, toàn bộ bàn ghế đều bay về phía bức tường, sàn nhà lập tức sạch sẽ. Ông lại dùng pháp thuật nâng lên một khoảng đất bằng phẳng ở phía phải, bên trên có một bộ phối âm xa hoa.

Peclers cười vung ngón tay, đèn tắt hết. Tuyển thủ và bạn nhảy đều đứng lên, Harry nắm tay Severus ưu nhã bước vào sân nhảy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui