“Cậu muốn tôi nói cái gì?”
Tiểu Ngư vừa duỗi tay ra, vừa quay mặt nhìn hắn, đôi môi đỏ mọng như cánh hoa khép lại thành một nụ cười như có như không, dù còn chưa đến tuổi cập kê, gương mặt nàng thong dong biếng nhác như mèo con nằm phơi nắng, trong lơ đãng như có một loại phong tình khó mà tả được đang lưu chuyển.
“Gì cũng được!” Thấy nàng một đứa bé gái lại không chút e dè vươn vai duỗi người trước mặt nam nhân, Đinh Triệt theo thói quen đang định châm chọc nàng không có giáo dưỡng, nhưng ánh mắt vừa vô tình chạm phải đôi con ngươi linh động kia, trong đầu như đột ngột có gì đó sụp đổ, hô hấp nhất thời trở nên gấp gáp, nhưng theo bản năng lại không muốn nàng phát hiện ra mình trở nên khác thường, trong đầu biến chuyển nhanh chóng, ba tiếng cáu kỉnh đã ương ngạnh buột khỏi miệng, đồng thời cũng nhanh chóng chuyển dời tầm mắt.
“Gì cũng được hả…” Tiểu Ngư kéo dài giọng, tên nhóc tiểu công tử này, dữ với nó thì nó trừng mắt, nhẹ nhàng với nó thì nó lại lỗ mũi xì khói, thật khó hầu hạ, may mà Tiểu Ngư nàng còn chưa lưu lạc đến nỗi phải đi làm nha hoàn cho người ta, nếu không thật khó mà tưởng được những ngày như thế phải sống như thế nào nữa. Mà nói nha hoàn, nàng lại nhớ đến một người. “Đúng rồi, bên cạnh cậu không phải có một tiểu nha hoàn sao? Sao không mang nàng ta theo?”
Nói xong, mắt Tiểu Ngư bất giác nhìn trên đầu Đinh Triệt, công tử đúng là công tử, được người hầu hạ quen rồi, xa rời khỏi người hầu thì ngay cả một cái búi tóc đơn giản cũng không buộc nổi.
“Sao ta nhất định phải mang theo nàng ta chứ?”
Thấy Tiểu Ngư nhìn chằm chằm búi tóc của mình, trong mắt Đinh Triệt chợt thoáng chút xấu hổ, giận dỗi lại đột ngột phát tác, quay đầu bước đi, nhưng vừa quay người liền thấy La Đản bưng một cái khay từ sau khoang thuyền bên kia lại, không hiểu sao càng cảm thấy khó chịu, bước nhanh về phía đuôi thuyền.
Nó làm sao vậy? La Đản ánh mắt dò hỏi.
Tiểu Ngư chỉ vào tóc mình, cười nhẹ: “Lòng tự tôn bị tổn thương thì phải.”
La Đản không thừa hơi bình phẩm, nói: “Đệ đã hâm lại đồ ăn cho nóng rồi, có cần đánh thức Đông Đông dậy cùng ăn không?”
“Không cần, để nó ngủ đi, khi nào nó tỉnh ta sẽ làm cho nó sau.” Tiểu Ngư nhận lấy phần thức ăn cho hai người, cười nói: “Ta vẫn nên xem qua vị công tử kiêu ngạo kia một chút, miễn cho chỗ dựa vững chắc của chúng ta bị đói bụng.”
La Đản đáp một tiếng, nhìn nàng đi qua trước khoang thuyền, tay lấy từ trong áo ra một khúc gỗ đang khắc dở đã thành hình người, nhìn quanh, đến một góc kín đáo khoanh chân ngồi xuống, chăm chú chạm trổ tiếp.
Tiểu Ngư đi ra sau, Đinh Triệt quả nhiên đã kéo cái khăn buộc tóc trên đầu xuống, lấy tay vụng về chải đầu, nhưng ngay cả cây lược gỗ cũng không có, ngón tay lại không khéo léo chút nào, lóng ngóng mất nửa ngày vẫn còn rất nhiều sợi lòa xòa bung ra ngoài, làm thế nào cũng không thể gọn gàng tề chỉnh được.
Tiểu Ngư cười trộm, lén lút bước qua, đặt đồ ăn xuống bên cạnh, thuận tay lấy cây lược vẫn gài trên đầu mình xuống, rất tự nhiên đón lấy mớ tóc đen nhánh hắn đang cố sức buộc túm lại: “Để tôi nào!”
Đinh Triệt đang đấu tranh với mái tóc của mình, bỗng nhiên cảm thấy có một bàn tay mềm mại nhẹ nhàng phủ lên ngón tay của mình, trong lòng cả kinh, theo bản năng quay đầu lại nhìn nhưng nào ngờ tốc độ nhanh quá, lập tức liền kéo căng tóc của mình, nhất thời rên lên một tiếng. Lại nhìn thấy là Tiểu Ngư, gương mặt tuấn tú càng đỏ rực lên, vội cố gắng giữ chặt lại tóc của mình, buồn bực nói: “Ta tự làm được.”
“Được rồi, vậy cho cậu mượn lược đấy, không có lược thì tóc không thể buộc gọn được đâu, đúng rồi, khi túm tóc lên, tốt nhất là mở ngón cái và những ngón tay khác ra, dùng lòng bàn tay vuốt tóc lên trên, như vậy dễ dàng buộc lại hơn đấy.” Tiểu Ngư cũng không miễn cưỡng, mỉm cười buông tay, đưa lược ra trước mặt hắn, đồng thời làm mẫu một chút.
Đinh Triệt hừ một tiếng nhưng không từ chối ý tốt của nàng nữa, tuy nhiên cái lược nhỏ hắn nắm trong tay, làm thế nào cũng không gom nổi mái tóc đen dày trên đầu, bàn tay nắm tóc không điều khiển được như ý, hắn không nhịn được, đã có mấy sợi bị dứt mạnh xuống, mặc dù không quá đau, nhưng đối với sĩ diện của Đinh đại công tử mà nói, cũng là một loại đả kích rất lớn.
“Mười đồng tiền một lần búi tóc, vụ làm ăn này có muốn làm không?” Tiểu Ngư nhịn cười, nghiêm trang nói.
Đinh Triệt tay ngừng lại hai ba giây, rồi cuối cùng lựa chọn bỏ cuộc, lấy trong lòng ra một xâu tiền, tháo ra mười đồng, xìu mặt đập vào lòng bàn tay trắng nõn đang mở ra của Tiểu Ngư.
“Cảm ơn!” Tiểu Ngư cười hì hì cất tiền đi, đứng ra sau hắn, “Ngồi xổm xuống.”
“Để làm chi?”
“Cậu cao hơn tôi, không ngồi xổm xuống tôi làm sao chải đầu cho cậu được chứ?”
“Hừ.” Vị tiểu công tử nào đó kiên quyết khinh bỉ cách ngồi xổm, liền dứt khoát ngồi xếp bằng xuống sàn thuyền.
Thế là, đuôi thuyền liền xuất hiện một cảnh thế này, sàn thuyền đầy nắng ấm áp, hai bàn tay trắng nõn bé nhỏ đan trong mái tóc dày và dài đen nhánh, một đôi thiếu nam thiếu nữ, cứ như vậy im lặng bắt đầu vụ giao dịch chải đầu lần thứ nhất.
Ánh mặt trời yên lặng vây quanh hai người, những sợi tóc rối tung dưới những ngón tay linh hoạt khéo léo rất nhanh được tập hợp lại một chỗ, cuộn lại, quay quanh, chốc lát liền ngoan ngoãn biến thành một búi tóc đen nhánh lấp lánh. (hào quang dữ zậy.. ^ ^)
“Được rồi.” Tiểu Ngư rút tóc rối quấn trên chiếc lược gỗ ra, đến bên mạn thuyền ném xuống sông, thuận tay cài lại lược lên đầu.
“Nhanh như vậy?” Đinh Triệt nghi ngờ sờ sờ lên đầu mình, mái đầu bù xù ban nãy quả nhiên đã thành trơn mượt, không khỏi cảm thấy thần kỳ.
Trước đây mỗi ngày hắn đều được người khác hầu hạ chải đầu mặc quần áo, luôn chẳng chút kiên nhẫn, cảm thấy chỉ chút việc cũng lâu la mất thời giờ như vậy, thực là vụng về ngu ngốc, nhưng vừa rồi tự mình dùng tay buộc tóc, vậy mà mất nửa ngày cũng không như ý, mới phát hiện việc này thì ra thật đúng là không đơn giản như mình vẫn tưởng, hiện giờ lại bị Tiểu Ngư chỉ cần phất tay hai ba lần là xong xuôi, thật sự là khó mà tin nổi.
“Tự cậu soi thử xem chẳng phải biết ngay sao.” Tiểu Ngư lấy từ trong thùng gỗ dùng để đựng nước trên thuyền ở bên cạnh, múc một gáo nước rồi đưa cho hắn: “Giúp tôi đổ nước nào.”
Thấy nàng rất tự nhiên sai bảo mình, cặp mày tuấn tú của Đinh Triệt nhíu lại, vốn định không nhận lấy, nhưng lại cảm thấy việc này chẳng qua là tiện tay giúp đỡ, nếu từ chối không khỏi có vẻ là mình quá nhỏ mọn, đành phải rầu rĩ cầm lấy, nghiêng người đứng dậy.
Tiểu Ngư rửa tay xong, rất tự nhiên cầm lại gáo đổ nước cho hắn: “Cậu cũng rửa tay đi, rửa xong ăn cơm mới tốt.”
Đinh Triệt im lặng hứng lấy dòng nước, còn kịp liếc thấy khay đồ ăn đặt một bên, một loại cảm giác vô cùng kỳ lạ giống như dòng nước lũa xuống sàn tàu chảy xuôi trong lòng, khiến hắn đột nhiên cảm thấy được thì ra cuộc sống cũng có thể đơn giản như vậy.
“Các người rốt cuộc là ai?” Một vấn đề mắc trong lòng từ lâu, rốt cuộc giờ này nhịn không được nữa mà hỏi ra.
Tiểu Ngư nhìn lên, ánh mắt trong suốt: “Cậu cảm thấy vấn đề này quan trọng lắm sao?”
“Ngươi đồng ý nói thì nói, không muốn nói thì dẹp đi!” Đinh Triệt xì mặt, lại phát giận.
“Kỳ thật, nhà chúng tôi chỉ muốn làm người bình thường sống một cuộc sống thật bình lặng.” Tiểu Ngư tránh nặng tìm nhẹ nói.
“Nếu các người là người bình thường, thiên hạ sẽ chẳng có ai là bình thường hết.” Đinh Triệt khó chịu nói, coi hắn là đồ ngốc sao? Con gái bình thường có thể giống như nó quật ngã cả một người đàn ông cao lớn sao?
“Vậy cậu cảm thấy chúng tôi là ai?” Tiểu Ngư giảo hoạt quăng vấn đề trở lại cho hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...